Gần đây, Sầm Đóa Nhi cũng không được yên ổn.
Tuy nói là tiếp nhận Sầm Thị nhưng căn cơ chưa vững, vây cánh chưa đủ, khó tránh khỏi không trấn áp được cục diện.
Phần lớn thời gian đều ở trong công ty, ngay cả việc ăn mặc trang điểm cũng không hề tỉ mỉ như trước nữa.
Không dễ gì mới có thời gian rảnh, dạo phố mua sắm thì không ngờ cuộc gọi liên hoàn đoạt mệnh của Tần Dung lại tới.
Quả thật, Sầm Đóa Nhi như muốn phát điên!
Hít thở sâu, bình ổn sự tức giận đang cuộn trào trong lòng, “Mẹ.”
“Đóa Nhi, con đang ở đâu vậy?”
“Bên ngoài.”
“Mẹ hẹn gặp luật sư, có thể đi cùng với mẹ không?”
“Không rảnh.”
“Chào cô, quần áo của cô đã được bao gói xong…” Nhân viên bán hàng đột nhiên liên tiếng, tuy đã chặn lại kịp thời nhưng vẫn bị Tần Dung phát hiện được.
“Con đang đi mua sắm hả?” Giọng nói bỗng nhiên trở nên chói tai.
Trong lòng Sầm Đóa Nhi cảm thấy bực bội, nhận lấy túi giấy, đẩy cửa ra ngoài.
“Đóa Nhi, con có đang nghe không?”
“Vâng.” Thản nhiên trả lời, sự mất kiên nhẫn rất rõ ràng.
“Mẹ bảo con đi gặp luật sư với mẹ!”
“Mẹ, mẹ quậy đủ chưa?” Cô ta đi đến một góc khuất vắng vẻ, sắc mặt đột nhiên lạnh xuống, “Vẫn là câu nói đó, mẹ đừng động vào đồ của Sầm Uất Nhiên” Muốn động cũng không động được.
“Dựa vào gì mà không thể động? Cái con nghiệt chủng kia dựa vào cái gì mà được cầm tiền của nhà họ Sầm đi tiêu xài phung phí?”
“Mẹ, đừng quên rằng, cô ta cũng họ Sầm.” Cô ta cười lạnh.
“Con! Có phải muốn mẹ tức chết thì con mới cam lòng đúng không?”
“Năm đó, con đã kêu mẹ sửa di chúc nhân lúc ba còn sống, mẹ cứ không tin, bây giờ ván đã đóng thành thuyền thì mới thấy hối hận? Mẹ, tòa án không phải do mẹ mở đâu.”
Không thể phủ nhận, trong lòng Sầm Đóa Nhi đích thật cảm thất rất hả giận.
Ban đầu, ai nấy đều trách cô hung hăng gây sự, còn đổ cái chết của ba lên đầu cô ta, bây giờ biết được hậu quả nên muốn cứu vãn ư?
Muộn rồi!
Cô ta một lòng trù tính cho người ta, kết quả lại không được thấu hiểu, Sầm Đóa Nhi cảm thấy rét lạnh trong lòng.
Tóm lại, cô ta không phải là người tốt gì, cho dù đối phương là mẹ ruột, cô ta cũng vẫn có quyền đứng ngoài cuộc cười nhạo.
Đây gọi là không nghe người ta nói, thiệt thòi ngay trước mắt!
Cô ta sớm đã biết được sẽ có ngày hôm nay, nhưng không ai tin, nếu đã như thế, vậy thì dứt khoát không lo nữa!
Nhớ lại nỗi bi thương khi bị cô lập, cô ta cảm thấy thật đáng đời!
“Đóa Nhi, con là con gái của mẹ! Thứ con muốn con đã lấy được, giờ thì bỏ mặc mẹ sống chết không lo sao?”
“Ha… mẹ à, ban đầu là ai không cho con lo? Còn nhẫn tâm cho con một cái tát.”
Đầu dây bên kia sụt sùi: “Là lỗi của mẹ, mẹ thật sự sai rồi, con gái ngoan, đừng bỏ mặc mẹ mà!”
Sầm Đóa Nhi mềm lòng, nhẹ giọng lại: “Mẹ, không phải con không giúp mẹ. Di chúc đã được luật sư công chứng, lại được công bố trước mặt nhiều người như vậy, những việc mẹ làm bây giờ còn có ý nghĩa gì không?”
“Sao lại không có ý nghĩa? Mẹ đã hỏi qua luật sư, chỉ cần tòa án phán định di chúc là giả tạo thì những thứ Sầm Uất Nhiên đã nuốt vào sẽ được nhổ ra nguyên vẹn! Sản nghiệp ở Giang Châu lớn như thế, mẹ cũng chỉ vì nghĩ cho hai chị em con thôi!”
“Ồ, vậy mẹ tìm chị đi nhé!”
Tần Dung tức giận đến mức nói không ra lời.
“Mẹ, nếu không có gì, thì con cúp máy trước đây.”
“Đợi đã! Con… có phải đang giận mẹ không?”
Sầm Đóa Nhi không nói gì.
“Đóa Nhi, mẹ biết mẹ sai, con có thể…”
“Mẹ!” Cô ta lên tiếng ngắt lời, “Nghe con khuyên một câu, đừng gây chuyện nữa, Sầm Uất Nhiên là mảnh ngói bể, chúng ta tội gì phải dùng miếng ngọc trên tay đập bể nó.”
“Nói tới nói lui con vẫn không chịu giúp mẹ?” Tần Dung đột nhiên trở nên cường thế.
Sầm Đóa Nhi cau mày, giọng nói cũng hững hờ: “Con không có năng lực đó.”
“Được! Được! Cô đúng là con gái tốt của tôi mà!” Trực tiếp cúp máy.
Nở nụ cười lạnh, bỏ điện thoại vào trong túi xách, hiện tại bản thân cô ta còn lo chưa xong, không rảnh hơi đâu mà hùa theo bà mẹ hồ đồ của mình!
Sầm Đóa Nhi không ganh tị sao?
Ai cũng thích tiền, cô ta cũng không ngoại lệ! Huống hồ, thứ trong tay Sầm Uất Nhiên có giá ngang ngửa nửa cái Sầm Thị.
Nhưng cô ta có thể có cách gì?
Giang Dự quyết tâm muốn nhúng tay vào, trước khi ba chết đã tính toán hết mọi thứ, trải sẵn một con đường rộng rãi thênh thang cho đứa con riêng kia.
Làm sao không đố kỵ cho được?
Làm sao nuốt trôi cơn tức này?
Nhưng điều quan trọng nhất ở trước mắt, đó là tiếp quản toàn diện công ty! Sau này sẽ có đầy cơ hội xử lý cô ta!
Đang định rời đi, sau cổ đột nhiên nhói lên, trước mắt tối sầm.
Khi Sầm Đóa Nhi tỉnh lại, nỗi hoảng sợ lướt qua đáy mắt, đột nhiên phản ứng trở lại, mới phát hiện cơ thể dưới lớp chăn trần trụi không một mảnh vải che thân.
“Tỉnh rồi?” Người đàn ông mặc áo choàng tắm đứng ngay cửa phòng tắm, mỉm cười nhìn người phụ nữ mặt không còn chút máu vì hoảng sợ trước mắt.
“Mặt, Sẹo?!” Hai chữ kia như được thốt ra từ trong kẽ răng.
“Trí nhớ của cô Hai Sầm thật tốt.”
“Mày muốn làm gì?” Túm chặt lấy chăn theo bản năng.
“Mời cô uống ly rượu, sẵn trò chuyện thêm.” Mặt Sẹo lấy một chiếc ly thủy tinh ra rồi đổ rượu trắng vào.
Nước rượu màu trắng được đổ vào ly, phát ra tiếng ọc ọc khe khẽ, mùi rượu gay mũi bắt đầu lan tỏa trong không khí.
Sầm Đóa Nhi tỏ vẻ cảnh giác: “Mày… ưm…”
Không đợi cô ta nói xong, hắn ta xoay người đi đến bên giường, tách miệng cô ta ra, đổ hết một ly rượu vào.
“Ưm…” Sầm Đóa Nhi lắc đầu điên cuồng, nhưng sức lực của hắn quá mạnh, cô ta không thể nào trốn được, rượu chảy ngược vào mũi khiến cô ta bị sặc, mặt mày đỏ bừng.
Mặt Sẹo thu tay về, hất cô ta ra, rượu trong ly thủy tinh cũng chạm đến đáy.
Sầm Đóa Nhi nằm dài trên giường, bóp lấy cổ như muốn nôn rượu ra.
“Mùi vị thế nào?” Hắn cười lạnh, ánh mắt đột nhiên trở nên tàn nhẫn, tát vào mặt cô ta một cái: “Thứ đê tiện! Qua cầu rút ván, còn dùng tiền giả gạt ông đây!”
Sầm Đóa Nhi vốn đang xây xẩm mặt mày, bất ngờ bị tát một cái, hai tai cũng bắt đầu ù lên.
Trong miệng nếm được vị tanh, máu từ khóe môi chảy xuống.
Có thể thấy, Mặt Sẹo ra tay mạnh đến thế nào!
“Hừ… vậy mà mày vẫn còn sống?” Sầm Đóa Nhi nhìn hắn căm giận.
“Muốn ông đây chết?” Mặt Sẹo cười hai tiếng, bóp lấy cằm cô ta: “Khiến cho cô Hai Sầm thất vọng rồi!”
“Cút đi…”
“Sắp chết đến nơi còn già mồm!” Mặt Sẹo kéo mạnh, chiếc chăn rơi xuống đất, cơ thể phụ nữ trắng nõn lộ ra ngoài, bởi vì say rượu mà trở nên hơi ửng đỏ.
Con mắt hắn ta lóe lên.
Sầm Đóa Nhi ôm đầu hét lên, chắc chắn là Sầm Uất Nhiên cố ý tha cho hắn!
Bốp!
“Câm mồm!” Mặt Sẹo đặt DV lên trên chiếc tủ đối diện giường.
“Mày muốn làm gì?” Sầm Đóa Nhi nóng nảy quát lên, một sự suy đoán đáng sợ đang thành hình trong đầu.
“Một thằng đàn ông tắm sạch sẽ và một mụ đàn bà trần trụi, cô cảm thấy còn có thể làm được gì nào? Ông đây đã ngủ với nhiều phụ nữ, nhưng chưa được ngủ với một thiên kiêm tiểu thư như cô bao giờ, hôm nay coi như bổ sung đủ rồi!” Dứt lời, cười hung tợn.
Sầm Đóa Nhi sợ run người, co rúc vào đầu giường, cuộn người lại.
“Tao có thể cho mày tiền, bao nhiêu cũng được! Chỉ cần mày tha cho tao!” Cô ta cố gắng bình tĩnh.
Mặt Sẹo cười nhạo: “Ông đây còn tin lời của mày sao?”
“Tao có thể viết chi phiếu ngay!”
“Chi phiếu? Mày đuổi ăn mày à? Ồ, vẫn chưa chúc mừng cô Hai Sầm lên chức tổng giám đốc, bây giờ nguyên cái tập đoàn Sầm Thị đều do cô quản lý, xem ra giá trị bản thân cũng không hề rẻ nhỉ?” Mặt Sẹo nhếch mép, cười vặn vẹo, “Nếu có thể lấy được video bê bối của Sầm tổng, chắc tiền sẽ không ít đâu nhỉ?”
“Bỉ ổi!”
“Ngoan, ông đây sẽ cho cưng sướng…”
“Cút đi… Tao chắc chắn sẽ báo cảnh sát, tố cáo mày hiếp dâm!”
“Hờ, mày chắc chứ? Vậy thì hiếp trước giết sau.” Mặt Sẹo tháo khăn tắm trên người xuống.
Cả người Sầm Đóa Nhi run lên, đôi môi run rẩy: “Tao sẽ không tha cho mày đâu!”
Bốp!
“Tiện nhân!”
“Sầm Uất Nhiên cho mày bao nhiêu tiền? Tao trả gấp đôi!”
“Chuyện tiền lát sau hãy nói, bây giờ thì…” Hắn ta cười gian hai tiếng, nhào tới.
Sầm Đóa Nhi muốn trốn, nhưng tay chân mềm nhũn, đầu óc choáng váng.
Mặt Sẹo tay dài chân dài, trực tiếp giữ chặt mắt cá chân, kéo cô ta lên phía trước.
Cô ta tỏ vẻ tuyệt vọng.
“Để ông đây yêu thương cô em nào…”
Lại nói đến Tần Dung, khi không đạt được kết quả mong muốn ở chỗ con gái hai, bà ta xoay qua gọi cho con gái lớn.
“Mẹ?”
“Vân Nhi, bây giờ con có đang bận gì không?”
Cô xoay đầu nhìn sang Lục Thảo, sau đỏ nhỏ giọng: “Đang ở tiệm Spa.”
“Qua đây ngay một chuyến!”
“Bây giờ con… không thể đi được!” Sầm Vân Nhi tỏ vẻ khó xử.
“Hừ, người mẹ như tôi đã không thể gọi được các cô rồi phải không?”
“Mẹ, con không…”
“Đóa Nhi cũng thế, cô cũng thế. Tôi vất vả nuôi các cô nên người, bây giờ các cô báo đáp tôi thế sao?”
Lời này nói quá khó nghe, Sầm Vân Nhi cau mày lại theo bản năng, “Bây giờ con thật sự đang có việc, mẹ gọi điện thoại cho Đóa Nhi đi.”
Nói xong,vội vàng cúp máy.
Bên kia Lục Thảo đang gọi cô ta.
“Mẹ, sao thế?” Cô ta đi đến trước mặt mẹ chồng, cúi người hỏi.
Không có gì, còn nghĩ rằng con đi trước rồi chứ.”
“Nghe một cuộc điện thoại thôi ạ!”
“Thiên Kỳ gọi đến à?”
“Không phải.” Ngừng lại, dưới ánh mắt thăm dò của Lục Thảo, lúng túng nói: “Là mẹ con…”
“Bà thông gia sao?” Lục Thảo bật dậy khỏi giường, “Có việc gì cần giúp đỡ không?”
“Từ sau khi ba con đi, một mình mẹ con thấy khá quạnh quẽ…”
“Ừ, vậy con phải giành chút thời gian ở bên cạnh bà ấy.” Nhưng lại không nhắc đến việc thả người đi, “Ngoài ra, hình như mẹ nghe nói, mẹ con sắp thưa kiện lên tòa?”
Sắc mặt Sầm Vân Nhi trở nên bối rối.
Chuyện này bị vạch trần ra ngoài chỉ càng bôi nhọ nhà họ Sầm, trở thành đề tài tán dóc sau bữa cơm của người khác, ngay cả mặt mũi của đứa con gái được gả đi như cô ta cũng sẽ mất hết.
“Cố gắng khuyên mẹ con nhiều vào, kêu bà ấy nghĩ thoáng hơn một chút.”
Tần Dung đúng là đồ ngốc! Lúc đầu không làm lớn chuyện đi, cứ phải đợi đến lúc công bố di chúc xong mới bắt đầu ra tay, đúng là vô cùng chậm chạp!
Tuy trong lòng Lục Thảo rất khinh thường nhưng lại không hề biểu lộ gì ra ngoài.
“Con biết rồi.” Sầm Vân Nhi khẽ đáp.
Sắc mặt Lục Thảo dịu lại, tỏ vẻ hài lòng, “Lấy điện thoại của mẹ ra, gọi điện thoại cho Thiên Lâm, hỏi nó xem khi nào về nhà.”
Sau khi nối máy, Sầm Vần Nhi đưa điện thoại qua cho Lục Thảo.
“Có chuyện gì?” Giọng nói hơi lạnh lùng, có mang theo chút ít sự cứng rắn.
Lục Thảo sửng sốt, “Thiên Lâm, con sao thế?”
“… Không sao.”
Lục Thảo biết tính cách của hắn ta, không thích lải nhải, bèn đi thẳng vào vấn đề: “Khi nào về nhà? Mẹ dặn phòng bếp chuẩn bị thức ăn.”
“Ngày mai.”
“Không phải tiệc rượu đã kết thúc vào hôm qua sao? Con vẫn còn ở Tân Thị làm gì?”
Đầu dây bên kia không trả lời.
Tâm tư Lục Thảo xoay chuyển nhanh chóng, đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, giọng nói bỗng trở nên lạnh lùng: “Có phải con đi tìm Đàm Hi?”
“… Ừm”
“Con tìm nó làm gì?” Giọng nói bất giác trở nên nghiêm khắc, giọng điệu gần như đang chất vấn.
Trước cửa trường đại học T, Tần Thiên Lâm đột nhiên cau mày: “Chuyện này mẹ đừng lo tới.”
“Thiên Lâm, mẹ đã phân tích với con về mối quan hệ lợi hại bên trong đó rồi, dù sao sớm muộn gì cũng phải… Con hà tất gì phải tiêu tốn nhiều tâm tư thế?”
Tuy nói là tiếp nhận Sầm Thị nhưng căn cơ chưa vững, vây cánh chưa đủ, khó tránh khỏi không trấn áp được cục diện.
Phần lớn thời gian đều ở trong công ty, ngay cả việc ăn mặc trang điểm cũng không hề tỉ mỉ như trước nữa.
Không dễ gì mới có thời gian rảnh, dạo phố mua sắm thì không ngờ cuộc gọi liên hoàn đoạt mệnh của Tần Dung lại tới.
Quả thật, Sầm Đóa Nhi như muốn phát điên!
Hít thở sâu, bình ổn sự tức giận đang cuộn trào trong lòng, “Mẹ.”
“Đóa Nhi, con đang ở đâu vậy?”
“Bên ngoài.”
“Mẹ hẹn gặp luật sư, có thể đi cùng với mẹ không?”
“Không rảnh.”
“Chào cô, quần áo của cô đã được bao gói xong…” Nhân viên bán hàng đột nhiên liên tiếng, tuy đã chặn lại kịp thời nhưng vẫn bị Tần Dung phát hiện được.
“Con đang đi mua sắm hả?” Giọng nói bỗng nhiên trở nên chói tai.
Trong lòng Sầm Đóa Nhi cảm thấy bực bội, nhận lấy túi giấy, đẩy cửa ra ngoài.
“Đóa Nhi, con có đang nghe không?”
“Vâng.” Thản nhiên trả lời, sự mất kiên nhẫn rất rõ ràng.
“Mẹ bảo con đi gặp luật sư với mẹ!”
“Mẹ, mẹ quậy đủ chưa?” Cô ta đi đến một góc khuất vắng vẻ, sắc mặt đột nhiên lạnh xuống, “Vẫn là câu nói đó, mẹ đừng động vào đồ của Sầm Uất Nhiên” Muốn động cũng không động được.
“Dựa vào gì mà không thể động? Cái con nghiệt chủng kia dựa vào cái gì mà được cầm tiền của nhà họ Sầm đi tiêu xài phung phí?”
“Mẹ, đừng quên rằng, cô ta cũng họ Sầm.” Cô ta cười lạnh.
“Con! Có phải muốn mẹ tức chết thì con mới cam lòng đúng không?”
“Năm đó, con đã kêu mẹ sửa di chúc nhân lúc ba còn sống, mẹ cứ không tin, bây giờ ván đã đóng thành thuyền thì mới thấy hối hận? Mẹ, tòa án không phải do mẹ mở đâu.”
Không thể phủ nhận, trong lòng Sầm Đóa Nhi đích thật cảm thất rất hả giận.
Ban đầu, ai nấy đều trách cô hung hăng gây sự, còn đổ cái chết của ba lên đầu cô ta, bây giờ biết được hậu quả nên muốn cứu vãn ư?
Muộn rồi!
Cô ta một lòng trù tính cho người ta, kết quả lại không được thấu hiểu, Sầm Đóa Nhi cảm thấy rét lạnh trong lòng.
Tóm lại, cô ta không phải là người tốt gì, cho dù đối phương là mẹ ruột, cô ta cũng vẫn có quyền đứng ngoài cuộc cười nhạo.
Đây gọi là không nghe người ta nói, thiệt thòi ngay trước mắt!
Cô ta sớm đã biết được sẽ có ngày hôm nay, nhưng không ai tin, nếu đã như thế, vậy thì dứt khoát không lo nữa!
Nhớ lại nỗi bi thương khi bị cô lập, cô ta cảm thấy thật đáng đời!
“Đóa Nhi, con là con gái của mẹ! Thứ con muốn con đã lấy được, giờ thì bỏ mặc mẹ sống chết không lo sao?”
“Ha… mẹ à, ban đầu là ai không cho con lo? Còn nhẫn tâm cho con một cái tát.”
Đầu dây bên kia sụt sùi: “Là lỗi của mẹ, mẹ thật sự sai rồi, con gái ngoan, đừng bỏ mặc mẹ mà!”
Sầm Đóa Nhi mềm lòng, nhẹ giọng lại: “Mẹ, không phải con không giúp mẹ. Di chúc đã được luật sư công chứng, lại được công bố trước mặt nhiều người như vậy, những việc mẹ làm bây giờ còn có ý nghĩa gì không?”
“Sao lại không có ý nghĩa? Mẹ đã hỏi qua luật sư, chỉ cần tòa án phán định di chúc là giả tạo thì những thứ Sầm Uất Nhiên đã nuốt vào sẽ được nhổ ra nguyên vẹn! Sản nghiệp ở Giang Châu lớn như thế, mẹ cũng chỉ vì nghĩ cho hai chị em con thôi!”
“Ồ, vậy mẹ tìm chị đi nhé!”
Tần Dung tức giận đến mức nói không ra lời.
“Mẹ, nếu không có gì, thì con cúp máy trước đây.”
“Đợi đã! Con… có phải đang giận mẹ không?”
Sầm Đóa Nhi không nói gì.
“Đóa Nhi, mẹ biết mẹ sai, con có thể…”
“Mẹ!” Cô ta lên tiếng ngắt lời, “Nghe con khuyên một câu, đừng gây chuyện nữa, Sầm Uất Nhiên là mảnh ngói bể, chúng ta tội gì phải dùng miếng ngọc trên tay đập bể nó.”
“Nói tới nói lui con vẫn không chịu giúp mẹ?” Tần Dung đột nhiên trở nên cường thế.
Sầm Đóa Nhi cau mày, giọng nói cũng hững hờ: “Con không có năng lực đó.”
“Được! Được! Cô đúng là con gái tốt của tôi mà!” Trực tiếp cúp máy.
Nở nụ cười lạnh, bỏ điện thoại vào trong túi xách, hiện tại bản thân cô ta còn lo chưa xong, không rảnh hơi đâu mà hùa theo bà mẹ hồ đồ của mình!
Sầm Đóa Nhi không ganh tị sao?
Ai cũng thích tiền, cô ta cũng không ngoại lệ! Huống hồ, thứ trong tay Sầm Uất Nhiên có giá ngang ngửa nửa cái Sầm Thị.
Nhưng cô ta có thể có cách gì?
Giang Dự quyết tâm muốn nhúng tay vào, trước khi ba chết đã tính toán hết mọi thứ, trải sẵn một con đường rộng rãi thênh thang cho đứa con riêng kia.
Làm sao không đố kỵ cho được?
Làm sao nuốt trôi cơn tức này?
Nhưng điều quan trọng nhất ở trước mắt, đó là tiếp quản toàn diện công ty! Sau này sẽ có đầy cơ hội xử lý cô ta!
Đang định rời đi, sau cổ đột nhiên nhói lên, trước mắt tối sầm.
Khi Sầm Đóa Nhi tỉnh lại, nỗi hoảng sợ lướt qua đáy mắt, đột nhiên phản ứng trở lại, mới phát hiện cơ thể dưới lớp chăn trần trụi không một mảnh vải che thân.
“Tỉnh rồi?” Người đàn ông mặc áo choàng tắm đứng ngay cửa phòng tắm, mỉm cười nhìn người phụ nữ mặt không còn chút máu vì hoảng sợ trước mắt.
“Mặt, Sẹo?!” Hai chữ kia như được thốt ra từ trong kẽ răng.
“Trí nhớ của cô Hai Sầm thật tốt.”
“Mày muốn làm gì?” Túm chặt lấy chăn theo bản năng.
“Mời cô uống ly rượu, sẵn trò chuyện thêm.” Mặt Sẹo lấy một chiếc ly thủy tinh ra rồi đổ rượu trắng vào.
Nước rượu màu trắng được đổ vào ly, phát ra tiếng ọc ọc khe khẽ, mùi rượu gay mũi bắt đầu lan tỏa trong không khí.
Sầm Đóa Nhi tỏ vẻ cảnh giác: “Mày… ưm…”
Không đợi cô ta nói xong, hắn ta xoay người đi đến bên giường, tách miệng cô ta ra, đổ hết một ly rượu vào.
“Ưm…” Sầm Đóa Nhi lắc đầu điên cuồng, nhưng sức lực của hắn quá mạnh, cô ta không thể nào trốn được, rượu chảy ngược vào mũi khiến cô ta bị sặc, mặt mày đỏ bừng.
Mặt Sẹo thu tay về, hất cô ta ra, rượu trong ly thủy tinh cũng chạm đến đáy.
Sầm Đóa Nhi nằm dài trên giường, bóp lấy cổ như muốn nôn rượu ra.
“Mùi vị thế nào?” Hắn cười lạnh, ánh mắt đột nhiên trở nên tàn nhẫn, tát vào mặt cô ta một cái: “Thứ đê tiện! Qua cầu rút ván, còn dùng tiền giả gạt ông đây!”
Sầm Đóa Nhi vốn đang xây xẩm mặt mày, bất ngờ bị tát một cái, hai tai cũng bắt đầu ù lên.
Trong miệng nếm được vị tanh, máu từ khóe môi chảy xuống.
Có thể thấy, Mặt Sẹo ra tay mạnh đến thế nào!
“Hừ… vậy mà mày vẫn còn sống?” Sầm Đóa Nhi nhìn hắn căm giận.
“Muốn ông đây chết?” Mặt Sẹo cười hai tiếng, bóp lấy cằm cô ta: “Khiến cho cô Hai Sầm thất vọng rồi!”
“Cút đi…”
“Sắp chết đến nơi còn già mồm!” Mặt Sẹo kéo mạnh, chiếc chăn rơi xuống đất, cơ thể phụ nữ trắng nõn lộ ra ngoài, bởi vì say rượu mà trở nên hơi ửng đỏ.
Con mắt hắn ta lóe lên.
Sầm Đóa Nhi ôm đầu hét lên, chắc chắn là Sầm Uất Nhiên cố ý tha cho hắn!
Bốp!
“Câm mồm!” Mặt Sẹo đặt DV lên trên chiếc tủ đối diện giường.
“Mày muốn làm gì?” Sầm Đóa Nhi nóng nảy quát lên, một sự suy đoán đáng sợ đang thành hình trong đầu.
“Một thằng đàn ông tắm sạch sẽ và một mụ đàn bà trần trụi, cô cảm thấy còn có thể làm được gì nào? Ông đây đã ngủ với nhiều phụ nữ, nhưng chưa được ngủ với một thiên kiêm tiểu thư như cô bao giờ, hôm nay coi như bổ sung đủ rồi!” Dứt lời, cười hung tợn.
Sầm Đóa Nhi sợ run người, co rúc vào đầu giường, cuộn người lại.
“Tao có thể cho mày tiền, bao nhiêu cũng được! Chỉ cần mày tha cho tao!” Cô ta cố gắng bình tĩnh.
Mặt Sẹo cười nhạo: “Ông đây còn tin lời của mày sao?”
“Tao có thể viết chi phiếu ngay!”
“Chi phiếu? Mày đuổi ăn mày à? Ồ, vẫn chưa chúc mừng cô Hai Sầm lên chức tổng giám đốc, bây giờ nguyên cái tập đoàn Sầm Thị đều do cô quản lý, xem ra giá trị bản thân cũng không hề rẻ nhỉ?” Mặt Sẹo nhếch mép, cười vặn vẹo, “Nếu có thể lấy được video bê bối của Sầm tổng, chắc tiền sẽ không ít đâu nhỉ?”
“Bỉ ổi!”
“Ngoan, ông đây sẽ cho cưng sướng…”
“Cút đi… Tao chắc chắn sẽ báo cảnh sát, tố cáo mày hiếp dâm!”
“Hờ, mày chắc chứ? Vậy thì hiếp trước giết sau.” Mặt Sẹo tháo khăn tắm trên người xuống.
Cả người Sầm Đóa Nhi run lên, đôi môi run rẩy: “Tao sẽ không tha cho mày đâu!”
Bốp!
“Tiện nhân!”
“Sầm Uất Nhiên cho mày bao nhiêu tiền? Tao trả gấp đôi!”
“Chuyện tiền lát sau hãy nói, bây giờ thì…” Hắn ta cười gian hai tiếng, nhào tới.
Sầm Đóa Nhi muốn trốn, nhưng tay chân mềm nhũn, đầu óc choáng váng.
Mặt Sẹo tay dài chân dài, trực tiếp giữ chặt mắt cá chân, kéo cô ta lên phía trước.
Cô ta tỏ vẻ tuyệt vọng.
“Để ông đây yêu thương cô em nào…”
Lại nói đến Tần Dung, khi không đạt được kết quả mong muốn ở chỗ con gái hai, bà ta xoay qua gọi cho con gái lớn.
“Mẹ?”
“Vân Nhi, bây giờ con có đang bận gì không?”
Cô xoay đầu nhìn sang Lục Thảo, sau đỏ nhỏ giọng: “Đang ở tiệm Spa.”
“Qua đây ngay một chuyến!”
“Bây giờ con… không thể đi được!” Sầm Vân Nhi tỏ vẻ khó xử.
“Hừ, người mẹ như tôi đã không thể gọi được các cô rồi phải không?”
“Mẹ, con không…”
“Đóa Nhi cũng thế, cô cũng thế. Tôi vất vả nuôi các cô nên người, bây giờ các cô báo đáp tôi thế sao?”
Lời này nói quá khó nghe, Sầm Vân Nhi cau mày lại theo bản năng, “Bây giờ con thật sự đang có việc, mẹ gọi điện thoại cho Đóa Nhi đi.”
Nói xong,vội vàng cúp máy.
Bên kia Lục Thảo đang gọi cô ta.
“Mẹ, sao thế?” Cô ta đi đến trước mặt mẹ chồng, cúi người hỏi.
Không có gì, còn nghĩ rằng con đi trước rồi chứ.”
“Nghe một cuộc điện thoại thôi ạ!”
“Thiên Kỳ gọi đến à?”
“Không phải.” Ngừng lại, dưới ánh mắt thăm dò của Lục Thảo, lúng túng nói: “Là mẹ con…”
“Bà thông gia sao?” Lục Thảo bật dậy khỏi giường, “Có việc gì cần giúp đỡ không?”
“Từ sau khi ba con đi, một mình mẹ con thấy khá quạnh quẽ…”
“Ừ, vậy con phải giành chút thời gian ở bên cạnh bà ấy.” Nhưng lại không nhắc đến việc thả người đi, “Ngoài ra, hình như mẹ nghe nói, mẹ con sắp thưa kiện lên tòa?”
Sắc mặt Sầm Vân Nhi trở nên bối rối.
Chuyện này bị vạch trần ra ngoài chỉ càng bôi nhọ nhà họ Sầm, trở thành đề tài tán dóc sau bữa cơm của người khác, ngay cả mặt mũi của đứa con gái được gả đi như cô ta cũng sẽ mất hết.
“Cố gắng khuyên mẹ con nhiều vào, kêu bà ấy nghĩ thoáng hơn một chút.”
Tần Dung đúng là đồ ngốc! Lúc đầu không làm lớn chuyện đi, cứ phải đợi đến lúc công bố di chúc xong mới bắt đầu ra tay, đúng là vô cùng chậm chạp!
Tuy trong lòng Lục Thảo rất khinh thường nhưng lại không hề biểu lộ gì ra ngoài.
“Con biết rồi.” Sầm Vân Nhi khẽ đáp.
Sắc mặt Lục Thảo dịu lại, tỏ vẻ hài lòng, “Lấy điện thoại của mẹ ra, gọi điện thoại cho Thiên Lâm, hỏi nó xem khi nào về nhà.”
Sau khi nối máy, Sầm Vần Nhi đưa điện thoại qua cho Lục Thảo.
“Có chuyện gì?” Giọng nói hơi lạnh lùng, có mang theo chút ít sự cứng rắn.
Lục Thảo sửng sốt, “Thiên Lâm, con sao thế?”
“… Không sao.”
Lục Thảo biết tính cách của hắn ta, không thích lải nhải, bèn đi thẳng vào vấn đề: “Khi nào về nhà? Mẹ dặn phòng bếp chuẩn bị thức ăn.”
“Ngày mai.”
“Không phải tiệc rượu đã kết thúc vào hôm qua sao? Con vẫn còn ở Tân Thị làm gì?”
Đầu dây bên kia không trả lời.
Tâm tư Lục Thảo xoay chuyển nhanh chóng, đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, giọng nói bỗng trở nên lạnh lùng: “Có phải con đi tìm Đàm Hi?”
“… Ừm”
“Con tìm nó làm gì?” Giọng nói bất giác trở nên nghiêm khắc, giọng điệu gần như đang chất vấn.
Trước cửa trường đại học T, Tần Thiên Lâm đột nhiên cau mày: “Chuyện này mẹ đừng lo tới.”
“Thiên Lâm, mẹ đã phân tích với con về mối quan hệ lợi hại bên trong đó rồi, dù sao sớm muộn gì cũng phải… Con hà tất gì phải tiêu tốn nhiều tâm tư thế?”
Danh sách chương