Biên tập: Ross

18.

Chuyện Tần Đoan và Sơ Tịnh công khai đang nháo nhào khắp cõi mạng.

Trong một đêm nhân dân cả nước nhai hết sạch dưa không chừa lại hạt, hóng hớt xem đây rốt cục là tin hắc hay hồng thì bỗng một chủ đề gây chú ý chồi lên trên hot search

“CP của mị phát đường rồi”

Bài đăng chễm chệ hàng đầu là của một blogger giải trí có hàng triệu follow

【@ Tao gõ cái gì thì kệ tao: Hu hu hu CP của mị phát đường rồi [ nước mắt ][ nước mắt ][ nước mắt ] các chị em follow mị đều biết mị thích đi hít drama cp nhưng chắc mọi người không biết thật ra mị vẫn luôn ngầm ship Tần Tấn chi hảo, mẹ nó bây giờ tay mị run quá mấy ní ơi!!! Ai mà ngờ rằng tau cũng có ngày này [ phát điên ][ phát điên ] Mị không ngờ hai người này real!!!! 】

Bình luận bên dưới đã vượt quá 10k, nước mắt của fan hâm mộ có còn đủ làm lụt cả Thái Bình Dương.

【@ Bao giờ Tần Tấn công khai thì đổi tên: Lúc trước ở show《 trăm đáp án 》 tui đã thấy sai sai rồi, bao nhiêu năm qua, đến tận bây giờ bé vẫn chưa thể tin mình đã tốt nghiệp [ nước mắt ], không biết có mom nào thấy video fanmade của tui chưa [ trang web liên kết ], bé ngồi đợi các mom vô coi, đảm bảo không khóc không lấy tiền】

《 trăm đáp án 》là một phần của show thực tế 《 partner một trăm ngày》mà Tần Đoan và Sơ Tịnh cùng tham gia, cp Tần Tấn cũng xuất phát từ đó.

Lúc này Sơ Tịnh bỏ nhà ra đi đã lâu đang kéo vali bước vào cửa biệt thự.

Cô mới cất vali vào phòng xong, vừa xuống lầu đã thấy cô bé trợ lý ngồi ở phòng khách nhìn chằm chằm vào điện thoại, mắt như sắp khóc tới nơi.

“Quá ngược, hai người quá ngược rồi.” Trợ lý lau nước mắt “Tịnh Tịnh chị đã coi video bạn fan này edit chưa?”

Sơ Tịnh nhích tới: “Edit gì vậy?”

Trợ lý: “Của chị với sếp Tần, tên là “Cp của tôi tan vỡ rồi”, edit đỉnh thật sự.”

“Chị chưa coi, có gì thú vị không bé ” Sơ Tịnh khịt mũi khinh thường “Toàn edit linh tinh.”

Chưa đầy năm giây, tiểu tổ tông đã nói thêm một câu: “Đưa chị coi, để chị đây nhìn xem video này có gì đáng để bé khóc.”

Tần Đoan đã ra nước ngoài tham gia liên hoan phim, trong biệt thự chỉ còn một mình Sơ Tịnh.

Sau khi trợ lý rời đi, Sơ Tịnh tắm rửa xong lên giường mới bấm vào đường link trợ lý gửi.

19.

Trong siêu thoại cp Tần Tấn chi hảo có một biên tập đang rất hot, video 《Những năm tháng tốt đẹp| Cp tôi yêu thích đã chia tay rồi 》 của người này được biên tập rất chân thực cảm xúc.

Sơ Tịnh ôm điên thoại, mới vừa ấn mở, cả màn hình đen xì xuất hiện hai chữ màu trắng, nhạc vừa phát lên chữ cũng đổi.

“Thanh xuân của anh ngỡ rằng sẽ nhàm chán, chỉ có em mới rực rõ đến nhường này”

“Chúng ta cùng vẽ lên bức tranh ấy, nhìn ngắm thật lâu mà chẳng cần nói điều gì.”

Màn đen biến mất, thay vào đó là hình ảnh má lúm của Sơ Tịnh

“Chào mọi người, tên tôi là Sơ Tinh”

Đây là phần giới thiệu trong tập một của 《 trăm đáp án 》

“Tôi là Tần Đoan” Màn hình chuyển sang Tần Đoan.

Sơ Tịnh chăm chú xem tiếp, rất nhiều đoạn cut của cô và Tần Đoan khi tham gia chung gameshow, tiếp đó là khúc hai người lựa kịch bản, rồi cùng chụp ảnh chung, hai mắt nhìn nhau,màn hình bỗng chuyển sang cảnh tình cảm sướt mướt.

Ngọt tới độ Sơ Tịnh nhịn không được phải nhéo lỗ tai, cảm xúc dâng trào.

Ở hậu trường 《 trăm đáp án》, tổ thuyết minh có tới hỏi Sơ Tịnh: “Tôi thấy cảnh bạn và Tần Đoan chèo thuyền đặc biệt hài hoà, ngày thường tiếp xúc với nhau, bạn cảm thấy cậu ấy là người thế nào?”

Sơ Tịnh mới vừa thoa kem dưỡng da xong, mặt mộc căng bóng không một lớp trang điểm, cô ngại ngùng nhéo tai.

“Anh Tần anh ấy…”

Không coi nữa.

Vừa mới bắt đầu đã kêu Anh Tần.

Tiếp theo cũng cùng một câu đó hỏi Tần Đoan.

Tần Đoan rất tự nhiên quay sang nhìn Sơ Tịnh, gương mặt mang theo ý cười: “Cô ấy giống như một chú nhím nhỏ vậy.”

Mốc thời gian thay đổi, một loạt hình ảnh xẹt qua, đến khi nhạc tới khúc cao trào hình ảnh như trững lại. Âm thanh cũng lặng lại, hình ảnh Tần Đoan xuất hiện.

Đoạn cut này lấy ở bài phỏng vấn tuyên truyền của đoàn, lúc đó hai người đã chụp xong thiết lập nhân vật, nhưng lại không xuất hiện cùng nhau trước công chúng.

Phóng viên hỏi: “Nghe nói rating 《 partner một trăm ngày 》phá kỷ lục, không biết anh có dự định tiếp tục tham gia gameshow nào nữa không?”

Hình ảnh Tần Đoan trả lời được edit chậm lại, giống như anh đang thất thần.

“Không có” Anh trả lời.

Tiếp đó là một bộ kịch nói rất lâu rồi của Sơ Tịnh, giọng nói đè nặng lại rất nhỏ nhẹ, đơn độc: “Là em hiểu nhầm”

Biên tập cắt ghép đảo ngọt thành ngược, từng màn giống như thanh đao, từ người thương bỗng hoá người dưng, trước máy quay có bao nhiêu ngọt ngào sang tới hậu trường lại đẫm nước mắt.

Trợ lý nhắn tin tới: 【 Sao rồi chị, có phải siêu ngược không】

Trợ lý: 【 duỗi chân khóc lớn.jpg】

Sơ Tịnh: 【 cũng tạm】

Lúc sau, Sơ Tịnh ló đầu ra khỏi ổ chăn, tóc tai tán loạn.

Hai mắt cô đỏ ửng, với tay lên đầu giường rút ra tờ giấy thứ một trăm lẻ một lau mắt.

20.

Tần Đoan đi thẳng từ sân bay về biệt thự, lúc này đã là rạng sáng.

Thấy đôi giày cao gót màu hồng bị ai đó đá văng dưới đất, anh liền bật cười, cúi người thu gọn giày cất vào tủ, xách hành lý lên tầng.

Phòng ngủ trên tầng vẫn còn sáng đèn, trên giường phồng lên một bọc nhỏ.

Sơ Tịnh không có thói quen bật đèn khi ngủ, Tần Đoan cởi áo khoác đi vào, giọng nói khe khẽ: “Sơ Sơ?”

Bị bắt gặp, cái đầu nhỏ bên trong chui ra ngoài, nheo mũi sụt sịt.

Nghe vậy Tần Đoan lập tức cau mày: “Có chuyện gì vậy em?”

“Em không ngủ được” Sơ Tịnh khóc đến người đều nóng, ném điện thoại vào ngực Tần Đoan: “Anh tự đi mà xem”

Màn hình điện thoại sáng lên hiện một đoạn video biên tập.

“Anh xem hồi mới gặp anh, em sùng bái anh như vậy, thích anh như thế.”

Nói này là nhắc tới video biên tập kia.

“Sau khi quay xong chương trình, chúng ta mỗi người đi một ngả, cuối cùng chẳng còn lời nào để nói.” Sơ Tịnh hít một hơi thật sâu, “Nhưng em vẫn sẽ đến rạp chiếu phim xem phim của anh, sẽ vì anh và những nữ diễn viên khác diễn cảnh tình cảm mà cảm thấy khó chịu. Em từng thấy anh trên bìa tạp chí; còn có khi anh đi quay quảng cáo ở Vatican, em suýt nữa đã gọi tên anh ngay tại chỗ.”

Sơ Tịnh khẽ cười nhạt: “Nhưng chúng ta cứ thế mà rời xa nhau.”

Tần Đoan ngồi dậy, đặt một chiếc gối sau lưng Sơ Tịnh, rồi cùng cô ngồi trên mép giường, xem lại video từ đầu đến cuối. Anh không thể nhịn cười.

“Chỉnh sửa khá tốt, nhưng có một vài chỗ sai rồi,” anh đánh giá khách quan.

Sơ Tịnh hỏi: “Chỗ nào?”

Tần Đoan nhẹ nhàng lau nước mắt trên mi mắt cô, nói: “Ngay từ đầu, người để ý đến đối phương là anh, không phải là em.”

_

Tần Đoan lần đầu gặp Sơ Tịnh là trong lễ kỷ niệm trăm năm thành lập trường cũ.

Năm đó, anh là một trong những học sinh nổi bật của trường, được mời đến Học viện Điện ảnh để diễn thuyết. Khi anh đang trò chuyện với các thầy cô ở hậu trường tại hội trường lớn, Sơ Tịnh vừa lúc đi qua.

“Sơ Sơ! Lại đây, lại đây,” thầy giáo gọi Sơ Tịnh, rồi giới thiệu cô với Tần Đoan, “Đây là sư muội của em, Sơ Tịnh. Con bé năm nay mới nhập học, vừa rồi lên sân khấu phát biểu cho tân sinh viên.”

Sơ Tịnh vừa xuống sân khấu, trong tay còn cầm bó hoa mà các bạn tặng, cười ngượng ngùng gọi: “Thầy.”

Thầy giáo cười nói với Sơ Tịnh: “Đây là Tần Đoan, cậu ấy nổi tiếng như vậy, em chắc chắn đã biết rồi. Thật ra, cậu ấy vẫn là sư huynh của em. Em có muốn chào không?”

Nghe vậy, Sơ Tịnh nhìn về phía Tần Đoan, một lúc sau, không biết nghĩ thế nào, cô liền đưa bó hoa trong tay cho anh.

Cô nhẹ nhàng gọi: “Sư huynh, chào anh.”

Trước mắt Tần Đoan, Sơ Tịnh lúc này nhìn qua có vẻ ngây ngô và thẹn thùng, ngũ quan tinh tế như phấn điêu ngọc trác, đẹp đến ngỡ ngàng. Sau khi tặng hoa, cô hơi lúng túng, dù cố gắng giữ vẻ bình tĩnh, nhưng cái vẻ vụng về, ngượng ngùng vẫn không giấu được.

Tần Đoan, vốn quen nhìn những người trưởng thành và điềm tĩnh trong giới, giờ phút này nhìn cô, không khỏi mỉm cười.

Thầy giáo trêu chọc: “Đừng nhìn cô bé ngại ngùng như thế, chính xác là tiểu tổ tông đó.”

Tần Đoan lại một lần nữa nghe thấy tên Sơ Tịnh trong một thông báo mời tham gia chương trình.

Thời gian trôi qua, cô tiểu sư muội năm đó giờ đã tốt nghiệp.

Lạ thay, lần này anh lại tham gia chương trình đó.

Khi Tần Đoan xem qua danh sách chương trình, anh dừng lại một lát, nhớ lại câu nói của thầy giáo khi trước, rồi không nhịn được mà mỉm cười.

Anh thực sự tò mò không biết, khi cùng Sơ Tịnh trưởng thành, cô sẽ là người như thế nào.

Phòng ngủ.

Sơ Tịnh từ trong đoàn phim bước ra, ngẩn người: “Những chuyện này trước giờ anh chưa từng nói với em.”

“Không có dịp để nói, giờ thì em đã biết rồi.” Tần Đoan đặt điện thoại của cô lên đầu giường, rồi điều chỉnh lại góc chăn cho cô, cúi xuống hôn lên trán cô, “Anh đi tắm, nếu em buồn ngủ thì cứ ngủ trước, được không?”

Sơ Tịnh lắc đầu.

Lâu nay cô mới hiểu ra, trái tim cô lại càng thêm rối bời.

“Anh không thể giấu em nữa, có những chuyện anh không nói, em sẽ mãi mãi không biết.” Sơ Tịnh lột chăn ra, nắm lấy tay áo Tần Đoan, “Anh không được đi tắm, anh phải nói hết cho em — còn những gì em không biết nữa?”

Tần Đoan để cô nắm tay, ngồi lại bên mép giường, cúi đầu cười: “Còn một chuyện nữa.”

“Chuyện gì?” Sơ Tịnh hơi tức giận, vừa định nói gì đó, nhưng thấy Tần Đoan cúi xuống, ôm cô lên, bước ra khỏi phòng ngủ, đi về phía thư phòng.

Tần Đoan ôm cô, thì thầm: “Bật đèn lên.”

Sơ Tịnh ngạc nhiên nhưng làm theo, một tay quàng vào cổ anh, tay còn lại mò mẫm bật đèn thư phòng.

Khi vào trong, kệ sách trước mắt đầy những cuốn sách, các tài liệu, kịch bản, dịch bản, chồng chất kín cả một bức tường. Tần Đoan ra hiệu cho cô lấy một tập tài liệu: “Tìm bài thứ ba, trong đó có một tài liệu ở cuối cùng, mở ra xem.”

Sơ Tịnh cầm lấy tài liệu, vừa nhìn thấy tiêu đề, mắt cô lập tức dừng lại, không thể động đậy.

Tài liệu trong tay Sơ Tịnh không phải mỏng manh gì, bìa của nó ghi rõ tiêu đề: “Kế hoạch chuẩn bị hôn lễ”.

“Đã nghĩ xong từ tháng trước rồi.” Tần Đoan nhẹ nhàng chạm vào trán Sơ Tịnh, giọng anh trong đêm tối đặc biệt ấm áp, “Sơ Sơ, chúng ta sẽ tổ chức lại hôn lễ nữa nhé.”

Trước đây, cả hai vì quá khiêm tốn mà lễ kết hôn và giấy chứng nhận đều đã giản lược.

Tần Đoan chưa bao giờ nhắc đến chuyện này, Sơ Tịnh cũng chưa từng nghĩ nhiều.

Giờ đây, nhìn chằm chằm vào tài liệu ấy, cô cảm giác mọi thứ như thể không thể tiếp nhận ngay được.

Như một đứa trẻ khóc nức nở, cô lại lao vào lòng Tần Đoan, nước mắt tuôn rơi, rồi vô thức cắn vào cổ anh như để xả hết mọi cảm xúc dồn nén.

Tần Đoan không hề ngần ngại, anh nhẹ nhàng bế cô lên, ôm vào phòng ngủ, đặt cô lên giường và hôn cô dịu dàng.

Trong đoạn video chỉnh sửa, có một câu hát:

“Thế giới của người trưởng thành không phải câu chuyện cổ tích.”

Đúng vậy.

Thế giới của người trưởng thành thực tế thật phức tạp.

Nhưng anh sẵn sàng trở thành câu chuyện cổ tích trong lòng cô.

( Hết)

Tác giả có lời muốn nói: Bài hát là “Chân tướng là giả”.

Bài hát là giả, nhưng tình cảm giữa Tần Đoan và Sơ Tịnh là thật sự (trái tim rơi lệ).

Xin lỗi vì chương này kéo dài quá lâu, cuối cùng cũng hoàn thành rồi, tôi hy vọng các bạn vẫn luôn ngọt ngào, yêu thương nhau như trong câu chuyện này. ~ Từ trái tim!!!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện