Sầm Vân Nhi ở bên cạnh nghe thấy, ánh mắt khẽ động.

Lục Thảo nói một nửa chừa một nửa, rõ ràng là đang đề phòng gì đó.

“Tóm lại, đừng lãng phí thời gian vì người không liên quan nữa, lập tức trở… Alo? Thiên Lâm?”

Lục Thảo tức đến mặt mày tối sầm.

“Mẹ, không xảy ra chuyện gì chứ?” Sầm Vân Nhi đưa một ly nước qua.

Lục Thảo nhận lấy, cố gắng giữ vững hô hấp: “Thiên Lâm càng ngày càng không nghe lời! Mẹ coi như đã thấy rõ! Đàm Hi chính là một mối tai hại!”

Sầm Vân Nhi kinh ngạc: “Em dâu?”

Chợt ồ một tiếng, như đã hiểu ra: “Thiên Lâm đi Tân Thị tham gia tiệc rượu, Hi Hi học ở trường đại học T, theo lý thì hai vợ chồng em ấy cũng nên gặp nhau…”

“Gặp?” Lục Thảo cười lạnh, “Trước đây sao không thấy nó quan tâm Đàm Hi? Bây giờ lại giả vờ làm ông chồng nhị thập tứ hiếu chứ!”

Mắt Sầm Vân Nhi lóe lên: “Vậy mẹ còn băn khoăn điều gì ạ? Hai vợ chồng em ấy ngọt ngào không phải là một chuyện tốt sao?”

“Dính vào cô ta chẳng có gì tốt lành cả! Bên cạnh Thiên Lâm nên có một người con gái tốt hơn chăm sóc nó, bất luận là cuộc sống hay sự nghiệp”

“Nhưng em ấy đã kết hôn rồi, việc này…”

“Trong cái xã hội này, kết hôn rồi vẫn có thể ly hôn, huống hồ chúng nó vốn chưa hề đăng ký!” Lục Thảo nhịn cơn tức, cười lạnh.

“Mẹ, con cảm thấy em dâu cũng khá tốt mà, hình như mẹ vẫn luôn không thích em ấy?”

“Mẹ…” Lục Thảo ngừng nói, quét mắt nhìn con dâu cả, “Hôm nay có phải con nói hơi nhiều rồi không?”

Sầm Vân Nhi giật thót tim, “Con cũng chỉ là quan tâm đến em dâu thôi.”

“Cứ sống tốt cuộc sống của con với Thiên Kỳ đi, nếu có thời gian rảnh quan tâm mấy chuyện vặt vãnh này thì chi bằng đi khuyên mẹ con đừng có làm rùm beng lên tới tận báo chí, đến lúc đó, nhà họ Tần cũng bị mất mặt theo!”

Sầm Vân Nhi cắn răng.

….

Tần Thiên Lâm ngắt cuộc gọi của Lục Thảo, sau đó xoay qua gọi vào số của Đàm Hi.

“Thuê bao quý khách vừa gọi hiện đang tắt máy…”

Tắt máy!

Lại là tắt máy!

Đấm một cái vào thân cây, hắn thấp giọng chửi thề, sau đó cất bước đi vào trong trường học.

“Phiền anh đưa giấy tờ ra.” Bảo vệ cản người lại.

Tần Thiên Lâm lạnh lùng nhìn bảo vệ, tâm trạng vốn không vui nay càng thêm tồi tệ.

“Xin lỗi, đây là quy định nhà trường đặt ra.”

Hắn đưa chứng minh nhân dân ra, rồi ký vào sổ đăng ký, bảo vệ mới cho hắn vào.

Giữa đường, hắn lại gọi cho Đàm Hi vài lần nhưng vẫn tắt máy.

Cuối cùng, chỉ đành gọi cho trợ lý: “… Kiểm tra số phòng ký túc xá của Đàm Hi, 5 phút.”

Vào lúc 3 phút 41 giây, trợ lý gọi điện thoại lại.

“Phòng 406, lầu B.”

Tối qua, Hàn Sóc tụ tập cùng các anh em trong ban nhạc, ở thâu đêm trong quán bar, uống thoải mái, cũng hát đã đời.

Sáng nay trở về tắm rửa rồi bắt đầu ngủ bù, vốn kế hoạch mấy hôm nay của cô là trở về Hồng Kông một chuyến, nhưng sau đó suy nghĩ lại, cảm thấy chạy tới chạy lui khá phiền phức!

Cho nên, quyết định ở lại ký túc xá.

Vừa hay có thời gian để luyện hát, theo như thường lệ, sau hội thể thao kết thúc, sẽ tiến hành tổ chức Cuộc thi ca nhạc Bắc Cực Quang quy mô cấp trường mỗi năm một lần, cơ hội tốt như thế, vài anh em đều nóng lòng muốn thử thể hiện tài năng của mình.

Cốc cốc...

Bạn Hàn Tiểu Sóc đang nằm mơ, trong mơ cô đang cầm chiếc cúp “Bắc Cực Quang” đứng trên bục cảm ơn CCTV.

Đột nhiên, bục phát thưởng phát ra tiếng rầm: sập rồi.

Giật mình tỉnh giấc, mở mắt ra, xoay người ngồi dậy, đầu óc vẫn còn mơ hồ, thì nghe thấy tiếng đập cửa.

“Ai vậy?” Lớn tiếng hung dữ, “Đập cái quần ấy mà đập!”

Im lặng trong chốc lát, tiếp sau đó là tiếng động càng to càng mạnh hơn, hận không thể đạp thủng cửa.

“Đến đây! Đến đây!”

Hàn Sóc dụi mắt, vịn cầu thang xuống giường, kéo đôi dép lê ra mở cửa.

Ợ…

Đàn ông?

Vãi! Bà đây không mặc áo ngực!

Muốn đóng cửa nhưng lại bị đôi giày da sáng bóng chặn lại.

“Anh là ai?” Bảo vệ ngực, lùi lại, tỏ vẻ phòng bị.

Tần Thiên Lâm nhìn lướt quả biển số phòng, 406, tầm nhìn lại trở về trên cô gái có mái tóc ổ gà đủ màu trước mặt.

“Kêu Đàm Hi ra đây.”

“Hả? Anh tìm Hi Hi?” Nhìn cỡ nào cũng thấy người đến không có ý tốt gì?

“Ừ.”

“À… cô ấy không có ở ký túc xá.”

Hắn cau mày, “Đi đâu rồi?”

Hàn Sóc với chiếc áo khoác jean mặc vào, nhún vai: “Không biết.”

Tần Thiên Lâm lạnh lùng nhìn cô, trực tiếp đẩy cửa bước vào.

“Này! Anh làm gì đó! Ngang nhiên xông vào ký túc xá nữ, có tin tôi kêu quản lý không hả?”

“Kêu thoải mái.” Hắn ta ngang nghiên bước vào phòng.

Hàn Sóc có chút yếu thế, cô cho rằng là do cô không mặc quần bò áo jacket nên mới khiến cô thiếu đi vài phần khí chất nữ lưu manh đường phố, cho nên đụng phải đại BOSS mới thấy hơi sợ hãi.

Tần Thiên Lâm nhìn hết một lượt, căn phòng bốn người nhỏ xíu bị hắn thu hết vào trong mắt.

Đúng là không có ở đây.

“Cô ấy đâu?”

“Này, anh có thái độ gì đó hả? Có thể khách sáo một chút không?”

“… Xin hỏi, Đàm Hi ở đâu?”

Hàn Sóc nhất thời sửng sốt, người này cũng khá là… đẹp trai.

Sự kiên nhẫn còn sót lại của Tần Thiên Lâm đã bị tiêu hao hết sạch, chân mày càng ngày càng nhíu chặt: “Hỏi lại lần nữa, rốt cuộc Đàm Hi đang ở đâu?!”

“Cô ấy ra ngoài rồi!” Hàn Sóc đánh giá hắn ta một lượt, đồ tây thẳng tắp, bộ dạng của người thành công, không khỏi thấy cảnh giác, “Rốt cuộc anh là ai? Tìm Đàm Hi có việc gì?”

“Nói nhảm quá nhiều.”

“Cái gì?” Hàn Sóc trừng mắt, lắc đầu không thể tin được, “Đại ca, xin anh, anh làm ơn hãy làm rõ tình hình, OK? Bây giờ là anh đang thăm dò tình hình từ tôi, thái độ nên đàng hoàng một chút, được chứ?”

Mẹ nó, cái dáng vẻ kinh tởm bày đặt trưng ra cái mặt ngầu lòi đó cho ai coi vậy hả?

“Tôi là chồng của Đàm Hi.”

“Đồ thần kinh!”

Ánh mắt Tần Thiên Lâm trở nên hung hiểm.

“Thằng điên ở đâu ra vậy? Nếu anh là chồng của Hi Hi, vậy tôi là người tình của cậu ấy!”

Ánh mắt đột nhiên trở nên sắc bén.

“Mau đi đi, anh bị ảo tưởng à? Chắc lại là trò đùa của mấy tên khỉ khoa công nghệ thông tin bày ra chứ gì, tuy anh mặc đồ tây cũng ra dáng, nhìn sơ qua cũng đủ già dặn, nhưng Đàm Hi của chúng tôi đã là hoa đã có chủ, anh mau về tắm rửa rồi ngủ đi!”

Dứt lời, kéo cửa ra, đi thong thả không tiễn.

Hắn ta đứng yên tại chỗ, đối lưng lại với Hàn Sóc, Hàn Sóc không thể nhìn thấy biểu cảm của đối phương, những nghĩ lại cũng biết, chắc là cái dáng vẻ buồn bã, đau không thiết sống.

Cô đột nhiên thấy thương hại người này.

An An và Đàm Hi, một người là hoa khôi trong trường, một người là hoa khôi của khoa, từ lúc khai giảng đến bây giờ, thư tình chưa bao giờ hết, nói không chừng vẫn còn vài lá nằm sót lại trong thùng rác.

“Anh em à, khắp chân trời chỗ nào mà không có cỏ xanh? Anh nhìn anh đi, bề ngoài không xấu, vóc người cũng đủ cao, chắc chắn có thể tìm được một người bạn gái xuất sắc. Phiền anh, trở về nói với bọn khỉ khoa công nghệ thông tin kia, nữ thần đã có chốn về, đừng có nhét thư tỏ tình vào khe cửa nữa, nhét cũng vô dụng thôi!”

Cô lười phải khom người xuống nhặt!

“Cô nói, Đàm Hi có bạn trai?” Giọng nói nặng nề, giống như mây đen ùn ùn kéo tới trước khi trời mưa.

Rõ ràng đang là ban ngày nhưng lại khiến người ta cảm thấy rét lạnh.

Răng Hàn Sóc va vào nhau lập cập, “Mau đi đi!”

“Ai?”

Hàn Sóc vẫn chưa kịp phản ứng trở lại thì đột nhiên hắn ta xoay người lại nắm chặt hai vai cô, “Nói! Người đó là ai…”

Tần Thiên Lâm đá vào cửa, hai mắt đỏ ngầu, giống như muốn nuốt chửng người khác.

Hàn Sóc dùng đầu húc vào ngực hắn, Tần Thiên Lâm nhất thời không để ý, để cô thoát được.

“Dì quản lý ơi, có biến thái!”

….

Mười phút sau, Tần Thiên Lâm chui vào trong xe, lao đi nhanh chóng.

Vài quản lý ký túc xách theo chổi, cây nhau nhà dí đến cửa trường học, thở dốc: “Bảo… bảo vệ… tên biến thái kia… ngăn… ngăn lại!”

“Shit!” Đấm một cái vào vô lăng, bộ đồ tây thẳng tắp của hắn trở nên nhăn nhúm, trên vai còn dính vài chiếc lá khô.

Cậu Hai Tần chưa bao giờ nhếch nhác như hôm nay!

Bạn trai?

Biến thái?

Được! Được lắm!

Đàm Hi, cô đúng là to gan tày trời!

Lần này, sẽ không bỏ qua cho cô nữa.

Trong kính chiếu hậu phản chiếu hình ảnh người đàn ông mang vẻ mặt dữ tợn.

Trùng hợp thay, đài phát thanh đang phát một chương trình, tiếng xì xì biến đổi tần số vô cùng đáng sợ.

“… Được rồi, cuộc gọi đã được nối máy! Xin hỏi anh tên gì?”

“Tôi họ Trần.”

“Vâng, anh Trần, anh có chuyện gì buồn phiền có thể chia sẻ với chúng tôi không?”

“Vợ… vợ tôi… cắm sừng tôi…”

“Xin lỗi, tôi thấy rất tiếc về việc này. Vậy anh có biết lý do không?”

“Tôi… tôi làm việc suốt cả ngày, không có thời gian ở bên cô ấy… nhưng cô ấy cũng không nên phản bội tôi đi tìm người đàn ông khác chứ?”

“Anh bình tĩnh lại, chúng ta từ từ nói chuyện, nói không chừng đây chỉ là một sự hiểu lầm thì sao?”

“Tôi nhìn thấy họ đi với nhau.”

“Cũng có thể chỉ là bạn bè bình thường thôi.”

“Nhưng bạn tôi nói, họ đến với nhau rồi.”

“Vậy bạn anh có căn cứ gì không?”

“Cậu ta nói, nhìn thấy họ… đi thuê phòng!”

“Vậy có hình ảnh không?”

“… Không có”

“Bạn anh là người thế nào?”

“Dáng vẻ ngay thẳng, hài hước thú vị.”

“Tôi cảm thấy có thể anh ấy đang đùa với anh thôi.”

“Hả?”

“Hài hước thú vị, nói dễ nghe một chút, đó chính là thích nói chuyện đùa.”

“Vậy cứ thế đi đã, tôi gọi điện thoại hỏi cậu ta ngay mới được!”

“Vâng, xin chào anh. Thật ra, trong cuộc sống hôn nhân của chúng ta, việc cọ xát giữa hai vợ chồng là chuyện khó tránh khỏi, hiểu lầm cũng có lúc sẽ xảy ra, nhưng đây đều không phải là điểm chí mạng. Điểm chí mạng nhất là sinh ra nghi ngờ từ những việc ma sát và hiểu lầm kia. Nó khiến hai bên thiếu đi sự tin tưởng, cuối cùng càng lúc càng xa nhau. Cho nên, trao đổi với nhau là việc vô cùng quan trọng.”

“Nhiều lúc, chỉ vì một sự hiểu lầm nhỏ cũng có thể khiến cho một cuộc tình đổi dòng chảy, khiến cho một cuộc hôn nhân tuyên bố thất bại. Các bạn hãy ngồi xuống, lắng nghe tiếng lòng của đối phương. Có thể, bạn sẽ phát hiện ra…”

Tiếng xẹt xẹt lại vang lên, tự động đổi sang kênh tiếp theo.

Tần Thiên Lâm như nghĩ đến điều gì đó…

Hàn Sóc nhìn thấy quản lý ký túc xá vác chổi trở về, lập tức cầm chai nước suối chạy ra đón: “Dì ơi, uống nước.”

“Cảm ơn nhé!”

“Biến thái đâu?”

“Chạy rồi?”

“Hả? Chú bảo vệ không bắt được hắn ạ?”

“Người đó có xe, chạy ra khỏi cổng trường liền bay vút đi. Hai chân làm gì đuổi lại kịp bốn chân?”

Hàn Sóc nhăn mày, có xe? Đúng là từ ngoài vào trường thật, nhưng… hắn điểm danh tìm Hi Hi làm gì?

Vừa nghe nói Đàm Hi có bạn trai liền bắt đầu lên cơn, tiêu rồi…

Chắc là ong bướm mà cô nàng kia trêu tới, phải nhắc nhở cậu ấy mới được!

“Dì à, dì thật sự quá dũng mãnh, con về ký túc xá trước đây!”

“Sau này hỏi rõ là ai rồi mở cửa, nghe thấy chưa?”

“Nghe thấy rồi ạ!”

Hàn Sóc lao về phòng, cầm điện thoại lên gọi cho Đàm Hi.

Tắt máy.

“Vãi!”

Nghĩ đến lúc trước có nói sắp đi du lịch, chắc là đang trên máy bay…

Do dự một lúc, vẫn quyết định gửi tin nhắn đi.

“Gái ơi, phiền phức to rồi! Có một người đàn ông xông vào ký túc xá chúng ta tìm cậu, còn nói là chồng cậu, nhưng một người anh minh thần võ anh dũng vô địch như tớ đây đã liên hợp với dì quản lý tạm thời đuổi hắn đi rồi, bản thân cậu cẩn thận một chút nhé!

Sóc.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện