Không giống như Chu Uyển dự đoán sẽ là một màn lưu luyến không rời, cũng chẳng giống bất kỳ lần nào trước đây khi vừa bước vào cửa là họ cuốn lấy nhau không dứt.

Sau nụ hôn dài và mãnh liệt, Tạ Hỏa bình tĩnh lại, bế Chu Uyển ngồi xuống sô pha, nhẹ nhàng vuốt lại mái tóc hơi rối của cô. Anh chăm chú nhìn vào gương mặt ấy, ánh mắt như của một người yêu sâu đậm vừa đoàn tụ sau nhiều ngày xa cách.

Trong màn đêm tĩnh lặng, ánh mắt thâm trầm và đầy tình cảm của anh đủ để mê hoặc lòng người. Trước đây, mỗi khi họ đan tay vào nhau, anh chống tay lên phía trên nhìn cô, đôi mắt anh thường ánh lên sắc đỏ nhẹ. Chu Uyển quá quen thuộc ánh mắt đó, cô biết nó mang ý nghĩa gì. Nó khiến cô như phát điên, trái tim đau đớn đến mức nghẹt thở, cuối cùng là run rẩy không ngừng.

Trái lại, Chu Uyển xấu hổ đến đỏ bừng cả mặt, đưa tay lên che mắt anh.

Tạ Hỏa không để cô thành công, anh giữ lấy tay cô, đặt lên môi hôn nhẹ, thân mật hỏi: “Vừa về à? Đặc biệt đến tìm anh?”

Anh biết cô đã đứng đợi ở cửa bao lâu, chiếc vali của cô thậm chí còn để ở ngoài.

Bị anh nói trúng tim đen, Chu Uyển có chút không biết giấu mặt vào đâu.

Tạ Hỏa không có ý trêu chọc cô: “Bay lâu như vậy mệt rồi đúng không?”

Chu Uyển: “Ừm.”

Mười mấy tiếng bay dài đằng đẵng, vừa nhàm chán lại mệt mỏi, nhưng vì nghĩ đến việc gặp được anh, cô lại thấy không quá khó chịu nữa.

Tạ Hỏa: “Ăn tối chưa?”

Chu Uyển: “Ăn một chút trên máy bay rồi.”

Tạ Hỏa: “Bây giờ có muốn ăn thêm gì không? Em muốn ăn gì? Anh cho người mang đến hoặc anh nấu cho em nhé?”

Chu Uyển lắc đầu: “Em không đói.”

Bây giờ cô chỉ muốn ôm anh, muốn hôn anh, thế là cô vội nhào đến gần anh, hai tay ôm lấy cổ anh. Tạ Hỏa hôn cô một lúc, rồi lại lùi ra.

Chu Uyển không vui, kéo lấy cổ áo anh: “Anh tránh gì hả!”

Tạ Hỏa cười: “Anh mới tiếp rượu về, trên người còn mùi rượu mùi thuốc hút, em không chê hả?”

Chu Uyển: “Anh nói thật đi, có phải còn có mùi của phụ nữ không? Muộn như vậy mới về!”

Tạ Hỏa nghiêm túc vỗ nhẹ lên mông cô: “Nói linh tinh gì thế. Tối nay ăn với lãnh đạo tỉnh, nói chuyện mãi quên cả thời gian.”

Chu Uyển hừ nhẹ một tiếng.

Cho dù Tạ Hỏa không giải thích, cô cũng tin anh một cách khó hiểu.

Tạ Hỏa liền bế cô lên lầu, giọng nói mang theo ý cười nồng đậm: “Không đói thật hả? Sao anh thấy em có vẻ… rất khát đấy.”

Chu Uyển xấu hổ đánh Tạ Hỏa một cái: “Anh phiền vừa thôi nhé!”

Bước cần thiết gì đều không bị bỏ sót, thậm chí vì đôi bên đã rõ tâm ý nhau, nên càng nhiệt tình cháy bỏng.

Từ nhà tắm đến phòng ngủ, từ mặt đối mặt đến mặt đối diện gương. Chu Uyển là cô nàng từ nhỏ cho đến lớn đã được nâng niu trong lòng bàn tay, bây giờ lại càng kén chọn khi được Tạ Hỏa nâng niu chiều chuộng.

Chỉ là Tạ Hỏa của tối nay lại có thêm một dụng ý, không ngừng đòi hỏi, hết lần này đến lần khác dụ dỗ Chu Uyển gọi anh một tiếng chồng. 

Cô không đồng ý, anh lại dùng lực nhiều hơn, bằng mọi cách bắt cô mở miệng.

Thậm chí đến cuối cùng, Chu Uyển lại phải dùng một tiếng chồng ơi để dỗ Tạ Hỏa, cầu xin anh tha cho.

Tối đó vốn đã rất muộn, khi kết thúc thì trời đã hửng sáng.

Một cái miệng của Chu Uyển được đút no nê, nhưng miệng khác lại kêu đói. Tiêu tốn thể lực nhiều, không biết là tụt huyết áp hay là lý do khác, hai chân của Chu Uyển như mềm nhũn, cơ thể rã rời.

Khoảng hơn bốn giờ sáng, Tạ Hỏa xuống bếp lục đục nấu cho cô một bát hoành thánh nhân thịt. Dù là đồ đông lạnh nhưng hương vị vẫn rất ngon, anh còn dựa theo khẩu vị của Chu Uyển mà nêm thêm giấm.

Sau bữa cơm tối, Chu Uyển nằm xuống ngủ một giấc.

Lần nữa Chu Uyển tỉnh lại đã là buổi chiều. Bên cạnh không còn bóng dáng của Tạ Hỏa, sau khi cô hoàn toàn tỉnh táo lại, tìm một chiếc áo khoác mặc vào, tắm rửa xong thì quen đường quen lối xuống tầng.

Chu Uyển vẫn luôn rất thích căn biệt thự này, căn nhà không hề to đến mức xa xỉ, dù gì cũng chỉ có một mình anh sống, nhưng gu thẩm mỹ và cách bày trí chi tiết lại cực kỳ tinh tế. Toàn bộ căn nhà được trang bị hệ thống thông minh, nhỏ là từ robot hút bụi cho đến to là sân thượng thuỷ tinh thông minh có thể tuỳ chỉnh theo thời tiết, phải nói là vừa tiện vừa tân tiến. Lần đầu tiên Chu Uyển đến đã hưng phấn như đứa trẻ lần đầu được tham quan triển lãm công nghệ, nhìn thấy thứ này thì kinh ngạc kêu một tiếng, nhìn thấy cái kia lại muốn đưa tay sờ.

Trong nhà còn có một chú chó robot nhỏ, ngoại hình bằng kim loại, trông rất sang trọng. Nó có thể nói chuyện, có thể chọc cho con người vui, có thể trả lời đủ các kiểu câu hỏi, thậm chí còn có thể vận động đi bộ với con người.

Chu Uyển cực kỳ tinh quái đặt tên cho chú chó robot là “Tạ Tạ”, mỗi lần đến đều sẽ vây quanh Tạ Tạ đùa nghịch hồi lâu.

Lần đầu đến, cô ngồi xổm dưới đất liên tục hỏi Tạ Tạ: “Bố của em có dẫn người phụ nữ nào khác đến nhà không?”

Tạ Tạ trả lời ngay lập tức: “Chị là chị gái đầu tiên đến nhà em đó! Chị xinh đẹp quá đi!”

Chu Uyển vui chết đi được: “Bố em dạy em nịnh hót như thế hả?”

Tạ Tạ trả lời: “Chị ơi, em đâu phải robot bình thường đâu. Em thông minh lắm đó, chị có muốn làm mẹ của em không?”

Chu Uyển không thèm: “Làm mẹ của em thì được gì?”

Tạ Tạ: “Nói nhỏ cho chị nghe, bố em nhiều tiền lắm đó.”

Chu Uyển: “Nông cạn! Em thấy chị là kiểu phụ nữ nhằm vào tiền của bố em sao?”

Tạ Tạ chớp mắt “gâu” một tiếng ra vẻ đáng yêu.

Chu Uyển thì thầm hỏi: “Vậy em nói đi, bây giờ bố em rốt cuộc có bao nhiêu tài sản?”

Lần đó Tạ Hỏa đứng cách sau lưng Chu Uyển không xa, nghe vậy thì cười khẽ. Anh không nói gì, trên mặt toàn là ý cười.

Chu Uyển hỏi Tạ Hỏa: “Trí tuệ nhân tạo phát triển đến một giai đoạn nhất định, có phải sẽ giống như trong phim, trở thành uy hiếp đối với cuộc sống của con người không nhỉ?”

Tạ Hỏa: “Muốn nghe suy nghĩ của anh? Nhớ trả phí trước, em muốn trả theo tháng, theo quý hay là theo năm?”

Chu Uyển: “Tiền tiền tiền! Tư bản như anh trong mắt chỉ biết có tiền thôi!”



Lúc này, Tạ Tạ ngoan ngoãn ngồi ở chân cầu thang. Vừa thấy Chu Uyển, nó liền sủa lên: “Mẹ ơi! Mẹ ơi!”

Tiếng gọi đột ngột làm Chu Uyển cảm thấy lạnh sống lưng.

Cô nghiêm nghị sửa lại: “Đừng gọi chị là mẹ! Chị đây không có con là cún như em đâu!”

Tạ Tạ: “Em nói cho chị một bí mật, chị cho em gọi là mẹ được không?”

Chu Uyển tò mò: “Gì nào?”

Tạ Tạ: “Trong lòng bố luôn có một cô gái mà bố đã thích từ rất nhiều năm rồi.”

Chu Uyển trợn mắt: “Chắc em không định nói cô gái đó trùng hợp lại là chị chứ!”

Tạ Tạ: “Ôi, thì ra chị biết rồi!”

Chu Uyển: “Xin đấy, em đừng có buồn nôn như bố em được không.”

Cún Tạ dường như vì chứng minh mình là một chú chó robot thông minh và sành điệu, đặc biệt dẫn Chu Uyển đến phòng sách, nói cho cô biết trong ngăn bàn làm việc có một tấm ảnh chụp chung của cô và Tạ Hỏa.

Chu Uyển thật sự không nhớ rốt cuộc là cô và Tạ Hỏa chụp chung từ bao giờ, cô bèn ôm theo lòng hiếu kỳ đi đến mở ngăn kéo tủ. Bên trong thật sự có một tấm ảnh, chỉ là Chu Uyển trong tấm ảnh còn rất nhỏ. Chu Uyển mới bảy tám tuổi và Tạ Hỏa mười một mười hai tuổi, hai người đứng dưới cây hoa lê, Chu Uyển cười như một đoá hoa, trên khuôn mặt Tạ Hỏa cũng mang theo ý cười nhẹ.

Chu Uyển cầm tấm ảnh nhìn đi nhìn lại, cô thật sự không nhớ ra nổi bức ảnh chụp chung của mình và Tạ Hỏa này.

Tạ Tạ đứng dưới đất sủa gâu gâu, hình như rất vui vẻ: “Bố thường ngồi trước bàn cầm bức ảnh này, vừa ngắm vừa cười. Qua đối chiếu dữ liệu, chắc chắn cô gái trên bức ảnh chính là mẹ.”

Chu Uyển đang định cất tấm ảnh về chỗ cũ, trong vô tình nhìn thấy một chiếc hộp nhung nhỏ. Tuy biết không nên nhìn lén đồ của Tạ Hỏa, nhưng cô vẫn muốn xem. Trong lòng có một dự cảm mãnh liệt, nhưng thật sự mở ra rồi, vẫn khiến cô phải há hốc miệng.

Một chiếc nhẫn kim cương tinh xảo.

Tạ Tạ lại bắt gầu sủa gâu gâu đầy hưng phấn: “Chiếc nhẫn kim cương này bố thiết kế từ ba năm trước đó, bên trong còn khắc chữ viết tắt tên mẹ nữa, bố muốn tặng cho mẹ đó!”

Chu Uyển ngắm kỹ chiếc nhẫn một lượt, quả nhiên có chữ viết tắt tên cô.

Cô hỏi: “Đây đều là những gì bố em dạy em nói à?”

Tạ Tạ: “Không cần bố dạy, em là chú chó robot thông minh nhất trên thế giới này mà!”

Chu Uyển: “Tạ Tạ đủ rồi nhé.”

Tạ Tạ xoay một vòng trên mặt đất: “Bố yêu mẹ, bố yêu mẹ!”

Chu Uyển: “Thôi đi, em im ngay.”

Khi cô rón rén chuẩn bị đặt lại mọi thứ vào chỗ cũ, giọng nói quen thuộc vang lên không xa: “Xem trộm đủ chưa?”

Cô xịt keo, ngẩng đầu lên, vừa hay đối diện với đôi mắt của Tạ Hỏa.

Tạ Hỏa dựa vào khung cửa phòng sách, hai tay để sau lưng, dáng vẻ nhàn nhã. Không biết anh đã đứng đó bao lâu.

Chu Uyển giả vờ không có chuyện gì xảy ra, thản nhiên đặt chiếc nhẫn và tấm ảnh trở lại chỗ cũ. Cô hỏi: “Hồi nhỏ em chụp chung với anh lúc nào vậy? Sao em không có chút ấn tượng nào thế.”

Tạ Hỏa: “Chuyện em không có ấn tượng đâu chỉ mỗi chuyện này.”

Chu Uyển: “Vậy nhẫn thì sao? Anh tặng em hả?”

Tạ Hỏa từ từ bước lại gần, bất ngờ như làm ảo thuật, anh lấy ra từ sau lưng một bó hoa hồng màu hồng nhạt, đưa cho cô.

Chu Uyển cảnh giác: “Làm gì thế! Lẽ nào bây giờ anh định cầu hôn hả?”

Tạ Hỏa cười trao bó hoa cho cô.

Từ rất lâu trước kia, anh họ của Tạ Hỏa là Tạ Chi Dực từng nói với anh: Yêu đương phải bắt đầu từ một bó hoa tươi.

Thật ra không chỉ tình yêu, ngay cả chuyện kết hôn, Tạ Hỏa đã suy nghĩ kỹ từ ba năm trước. Anh chưa từng có ý định ép buộc Chu Uyển làm bất cứ điều gì. Chỉ cần cô vui vẻ, việc kết hôn hay không chỉ là hình thức, người anh quan tâm từ đầu đến cuối chỉ là cô.

Tạ Hỏa: “Nếu bây giờ anh cầu hôn em, em có đồng ý không?”

Chu Uyển: “Không đồng ý.”

Tạ Hỏa: “Đừng vội trả lời, em có thể từ từ suy nghĩ.”

Chu Uyển: “Nếu em cứ mãi không thể cho anh câu trả lời mà anh muốn thì sao?”

Tạ Hỏa: “Không sao, anh sẽ luôn đợi câu trả lời chắc chắn từ em.”

Chu Uyển: “Được thôi, vậy anh phải đợi rồi, em theo chủ nghĩa không kết hôn cơ mà.”

Tạ Hỏa: “Không sao, dù sao thì anh cũng đã là chồng của em rồi.”

Chu Uyển: “Anh đúng là mặt dày! Ai nói thế?”

Tạ Hỏa: “Không phải tối qua chính miệng em nói từng câu từng chữ bên tai anh sao? Hay là cần anh giúp em nhớ lại?”

Chu Uyển: “Cảm ơn, thôi khỏi.”

Tạ Hỏa: “Được thôi, nhưng em phải xuống ăn cơm trước đã.”

Chu Uyển: “Em không muốn ăn cơm, em vẫn muốn ăn bột lọc nhồi thịt hôm qua.”

Tạ Hỏa: “Không thành vấn đề, gọi một tiếng chồng nghe đi nào.”

Chu Uyển: “…”

Tạ Hỏa: “À đúng rồi, còn có lava phô mai và bánh cacao mà em thích.”

Chu Uyển: “Chồng ơi! Anh là người chồng tuyệt vời nhất của em!”

Tạ Hỏa: “Gì cơ? Anh không nghe rõ.”

Chu Uyển: “Chồng ơi!”

Tạ Hỏa: “Ừ, vợ yêu.”

[HOÀN]

[Chuyện xảy ra sau hai tuần làm việc Chu Uyển mới biết sếp là bạn trai bí mật của mình]

Chu Uyển tìm việc hoàn toàn theo sở thích, không có chí hướng cao cả gì. Cô cũng không trông mong chút lương bổng nhỏ nhoi có thể nuôi sống mình. Sau khi tốt nghiệp, bạn bè cô đều tìm được những công việc ổn định, cô cũng không muốn tụt lại phía sau, nên nộp hồ sơ ứng tuyển vào vài công ty mà cô cảm thấy khá ổn trên mạng.

Từ nhỏ đến lớn, thành tích học tập của Chu Uyển không phải xuất sắc, nhưng cũng không đến mức tệ. Thêm vào đó, sau khi tốt nghiệp đại học, cô còn có một “lớp vàng mỏng” nhờ gia đình hỗ trợ là đi du học. Vậy nên việc tìm một công việc sau khi về nước không phải là chuyện khó, miễn là cô không đặt quá nhiều áp lực cho bản thân.

Lý do cô chọn Aries khá đơn giản: tên tiếng Trung của công ty này là “Bạch Dương”, mà cô lại thuộc cung Bạch Dương.

Việc tham gia phỏng vấn tại Aries chẳng khác gì đi khảo sát môi trường làm việc tương lai. Nói thẳng ra không phải bộ phận nhân sự của Aries đang phỏng vấn cô, mà là cô đang kiểm tra Aries.

Buổi phỏng vấn diễn ra thuận lợi ngoài dự kiến, ngày hôm đó, Chu Uyển còn chụp ảnh logo công ty Aries gửi cho Tạ Hỏa:

Chu Uyển: [Từ ngày mai, em sẽ làm việc ở đây đó!]

Tạ Hỏa trả lời rất nhanh: [Em chắc chưa?]

Chu Uyển: [Sao nào? Anh khinh thường em hả? Đây là công việc đầu tiên của em đó, em chọn Aries, chứng tỏ em nhìn trúng công ty này!]

Giọng điệu Tạ Hỏa hơi châm chọc: [Đúng là may mắn của Aries.]

Chu Uyển: [Biến đê.]

Công việc của Chu Uyển không yêu cầu kỹ thuật cao, nói trắng ra là làm nhân viên văn phòng vặt vãnh ở phòng Tổng giám đốc. Công việc này không khó đối với cô, vốn là một người sống có kỷ luật (chủ yếu do ảnh hưởng của anh trai cô, Chu Tư).

Tuy nhiên, những quy tắc, quy định cùng cách cư xử nơi công sở khiến một “gà mờ” như cô phải mất một thời gian để thích nghi.

Tuần đầu tiên, cô bận rộn làm quen với công việc, ngày nào cũng làm từ 9 giờ sáng đến 8 giờ tối.

Tạ Hỏa nhắn tin tìm Chu Uyển, cô về đến nhà mới trả lời: [Đừng nói chuyện với em, phiền quá đi!]

Tạ Hỏa: [?]

Chu Uyển: [Công ty chó má!]

Chu Uyển: [Đồng nghiệp chó điên!]

Chu Uyển: [Sếp như cái lò!]

Tạ Hỏa: [???]

Có vẻ như cô đã tìm được nơi để trút bầu tâm sự: [Em tưởng là công ty này văn minh, tinh tế lắm, kết quả chỗ nào cũng như chỗ nấy! Mấy đồng nghiệp này trên mặt thì hoà nhã, sau lưng lại cho em mấy nhát dao! Cứu với! Đi làm một tuần rồi, đến bóng dáng của sếp còn chưa được thấy nữa! Em thấy cái công ty này sớm muộn gì cũng sụp đổ!]

Điên cuồng chửi rủa xong, tâm trạng Chu Uyển cũng thoải mái hơn nhiều.

Thế là mỗi ngày Chu Uyển đều coi Tạ Hỏa như thùng rác, không nói một lời tốt đẹp nào, trong mắt cô Aries chính là một công ty không thể nào phế hơn.

Cuối cùng sau hai tuần, Tạ Hỏa mới hỏi lại: [Aries thật sự tệ như em nói à?]

Chu Uyển đi làm tận dụng triệt để làm biếng: [Lười chửi luôn.]

Tạ Hỏa: [Không sao, em đến phòng làm việc của anh chửi tiếp đi, anh rửa tay lắng nghe.]

Chu Uyển: [?]

Một phút sau, điện thoại nội bộ của phòng Tổng giám đốc đổ chuông. Thư ký bảo cô đến văn phòng của sếp một chuyến.

Tim cô đập bình bịch, chậm rãi đứng dậy, cố tỏ ra bình tĩnh, bước về phía văn phòng không xa.

“Cốc, cốc…”

Gần như cửa vừa được mở ra, Chu Uyển đã bị một bàn tay kéo vào trong…

Khi Chu Uyển bước ra khỏi văn phòng, lớp son môi của cô đã bay sạch.

Nhưng mà không một đồng nghiệp nào chú ý đến chi tiết này.

Một ngày nọ rất lâu sau đó, Chu Uyển bỗng dưng nhớ đến một vấn đề.

Khi Chu Uyển và Tạ Hỏa qua lại vừa tròn một năm, đột nhiên nhìn thấy một cuốn sách về cung hoàng đạo trong phòng sách nhà anh, trong sách vừa hay có Aries (cung Bạch Dương), lúc đó vô thức nghĩ đến lại là tên công ty của Tạ Hỏa.

Cô từng hỏi Tạ Hỏa tại sao anh lại đặt tên công ty là Aries, nhưng anh không trả lời, cô cũng quên mất việc gặng hỏi thêm.

Trong sách cung hoàng đạo nói, cung hoàng đạo hợp nhất với Bạch Dương chính là Sư Tử.

Chu Uyển vốn không tin lắm vào mấy chuyện cung hoàng đạo, nhưng thật trùng hợp, Tạ Hỏa lại là cung Sư Tử.

*

[Ngoại truyện nhỏ]

Ngày nào đó của một năm trước.

Lúc này, Chu Uyển và Tạ Hỏa vừa kết thúc chuyến du lịch mấy ngày, ngắm hoa lê trở về.

Chu Uyển nghiêm túc dặn dò Tạ Hỏa rằng mối quan hệ của họ tuyệt đối không được để người thứ ba biết.

Vì thái độ vô tâm của Chu Uyển, Tạ Hỏa chỉ có thể đồng ý.

Ngày hôm đó, Tạ Hỏa được mời đến nhà họ Chu chơi. Cả hai làm theo thỏa thuận, giả vờ như là những người xa lạ.

Trong bữa tiệc, khi đang trò chuyện, Tạ Hỏa đột nhiên nhận được một tin nhắn từ Chu Uyển.

Chu Uyển: [Anh trai, hay là đến phòng em đi? Giường của phòng em mềm lắm đó.]

Người thì đang ngồi đối diện với Tạ Hỏa, nhưng biểu cảm lại vô cùng vô tội.

Tạ Hỏa thản nhiên cất điện thoại, nhấp một ngụm trà hoa cúc.

Sau đó, anh trai của Chu Uyển – Chu Tư, dường như nhận ra điều gì đó. Trong lúc trò chuyện, anh kéo Tạ Hỏa ra sân để nói chuyện riêng.

Tạ Hỏa vừa nói chuyện với Chu Tư, vừa thỉnh thoảng cúi đầu nhìn điện thoại.

Chu Uyển: [Anh ơi, anh đang ở đâu thế?]

Chu Uyển: [Có dám đến phòng em không?]

Trong lúc mơ hồ, Tạ Hỏa nghe thấy Chu Tư hỏi về mối quan hệ giữa anh và Chu Uyển.

Tạ Hỏa khựng lại, nhớ tới dáng vẻ nghịch ngợm của Chu Uyển, bèn tùy tiện bịa ra một câu: “Chu Uyển chỉ là một cô nhóc chưa lớn, tớ thì có thể có ý gì với cô bé được chứ?”

*

Ngày nào đó của một năm sau.

Lúc này, Chu Uyển và Tạ Hỏa đã chính thức hẹn hò.

Tính cách tinh nghịch của Chu Uyển khiến cô không vội công khai mối quan hệ. Ai mà hiểu được chứ! Hai người lén lút yêu đương, giấu diếm bạn bè và người thân, vừa kích thích vừa thú vị.

Tạ Hỏa cũng chiều theo ý Chu Uyển, cô thích thế nào thì cứ thế, dù sao cô đã là người của anh, không chạy đi đâu được.

Một ngày nọ, cô bạn thân kiêm chị dâu của Chu Uyển gửi cho cô một bức ảnh.

Trong ảnh là hai người đàn ông điển trai, vóc dáng cao ráo, khí chất hoàn toàn khác nhau!

Chu Uyển vốn không có việc gì để làm, trong phút chốc đã phấn khích hẳn lên: [Đù! Hai người này đẹp trai quá!]

Tạ Lệ: [Ở trước mặt tớ nè trời!]

Chu Uyển: [Hai người luôn? Liệu có phải gay không?]

Tạ Lệ: [Khí chất không giống gay lắm.]

Chu Uyển: [Không quan tâm, chị em! Mau giúp tớ lấy số liên lạc đi!]

Tạ Lệ: [Tớ không dám.]

Chu Uyển: [Chị dâu! Hạnh phúc của em nằm trong tay chị đó!]

Gõ xong mấy câu này, đột nhiên Chu Uyển cảm thấy sau lưng có một bóng đen bao phủ. Cô theo bản năng quay đầu lại, phát hiện Tạ Hỏa không biết từ lúc nào đã xuất hiện sau lưng.

Chưa kịp để Chu Uyển nói gì, Tạ Hỏa lấy chiếc cà vạt, từ từ quấn quanh cổ tay cô: “Nói nghe xem, em muốn số liên lạc của ai?”

Chu Uyển: Cứu với!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện