Ngay sau đó, Bắc Minh Thần lại ho kịch liệt.

Người xung quanh thi nhau nhìn qua, Phật Tịch nhìn thấy sắp kinh động đến Hoàng thượng, vội vàng đưa tay che miệng Bắc Minh Thần đang ho khan lại.

Nàng khẽ nói: "Ngài đừng ho, người khác đều đang nhìn chúng ta giống như nhìn khỉ vậy."

Bắc Minh Thần nghe vậy nắm chặt nắm đấm bình ổn lại cảm xúc, trong lòng khó chịu hừ lạnh một tiếng, muốn để Phật Tịch phát hiện ra hắn tức giận.

Phật Tịch nghe thấy tiếng hừ lạnh này, quay đầu nhìn lại thấy Bắc Minh Thần kiêu ngạo ngẩng đầu lên, dáng vẻ tức giận không dễ dỗ, sắc mặt trở nên khó hiểu.

"Vương gia, ngài đang tức giận sao?"

Bắc Minh Thần không trả lời, tiếp tục hừ lạnh một tiếng.

Giờ phút này, Phật Tịch xác nhận Bắc Minh Thần tức giận, nhưng không biết vì sao hắn tức giận.

"Vương gia, ai chọc ngài không vui? Ngài nói với ta, ta giúp ngài đánh chết kẻ đó."

Khóe miệng Bắc Minh Thần co giật, chẳng lẽ hắn phải nói nàng sao không hành động thực tế à? Ra tay dỗ dành hắn chẳng phải hơn nói suông sao?

[Chắc không phải ta chọc hắn chứ?]

[Nhưng mà xem ra chắc là dỗ không được rồi.]



[Vậy thì không dỗ nữa, có thể tiết kiệm nước bọt, để hắn tức giận đi.]

[Tức giận như thế có thể khiến máu huyết tuần hoàn, sống lâu trăm tuổi.]

[Haiz, ta không thể ngừng lo lắng mà.]

Mi tâm của Bắc Minh Thần giật liên tục, nghe tiếng lòng của Phật Tịch còn tưởng rằng nàng suy nghĩ vì thân thể của hắn. Hắn cố chấp quay đầu, cứng rắn nói: "Chẳng lẽ nàng không nhìn ra ta tức giận sao?"

Phật Tịch khẽ gật đầu: "Nhìn ra rồi."

Bắc Minh Thần hít sâu một hơi, nghiến răng: "Vậy sao nàng không dỗ ta?"

"Ầy... Ta thấy ngài tức giận, chắc vương gia không biết lúc người ta đang giận dữ không thể ngăn lại được. Nếu đột ngột ngăn lại có thể khiến chảy máu não, từ đó gây nên đột tử. Vương gia, ta đang suy nghĩ cho ngài đấy."

Bắc Minh Thần tiếp tục hít sâu một hơi, Phật Tịch ước gì hắn đột tử sao?

Hắn nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt lướt qua người Phật Tịch, hình như có vẻ cảnh cáo: "Như vậy bổn vương cần phải cảm ơn nàng sao?"

Phật Tịch mỉm cười phất tay: "Không cần như thế, chúng ta thân thiết như vậy nói tạ ơn thì quá khách khí rồi."

Bắc Minh Thần cắn môi dưới, ánh mắt nhìn thân thể Phật Tịch, khóe môi nhếch lên nụ cười xấu xa. Hắn quay đầu sang chỗ khác, bưng chén rượu trên bàn uống một hơi cạn sạch, nhìn chén rượu trong tay sáng bóng nhẵn nhụi, cảm xúc khác thường dâng lên trong đầu.

Phật Tịch nghiêng đầu nhìn Bắc Minh Thần, thấy vẻ mặt hắn như thế, nụ cười cứng đờ.

[Có cần rõ ràng vậy không, chỉ thiếu viết trên mặt thôi.]



[Ghê tởm, đường đường là vương gia mà lại giống như chưa thấy việc đời vậy.]

[Nông cạn.]

[Nhưng nói đi cũng phải nói lại, đúng là Bắc Minh Thần có bản lĩnh mê hoặc lòng người.]

[Đối diện với gương mặt kia tâm trạng trở nên tốt hơn nhiều.]

Nàng nghĩ thế đột nhiên nở nụ cười, giọng cười rất khẽ cũng rất êm tai.

Bắc Minh Thần nghe thấy tiếng cười khẽ này, trong đầu hiện lên dung nhan nghiêng nước nghiêng thành của Phật Tịch. Trong lòng hắn run lên, vô thức quay đầu nhìn Phật Tịch.

Phật Tịch đang nhìn lén Bắc Minh Thần, đột nhiên bị hắn bắt gặp, cười xấu hổ.

Chỉ thấy khóe môi Bắc Minh Thần nhếch lên nụ cười xấu xa, trong ánh mắt mang theo vẻ vui đùa, giống như đang nói trong lòng hắn có dục vọng.

Nụ cười của Phật Tịch cứng đờ, sau đó xoay đầu lại, dường như nàng có thể đoán được kết cục đêm nay.

[Bây giờ trốn còn kịp không?]

[Nên tìm cớ gì rời đi đây?]

Bắc Minh Thần cười lạnh, trốn? Rời đi? Chắc là nàng còn chưa tỉnh ngủ rồi?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện