Tống Hiển vừa nói xong, Đại Diêu thị không nhịn được mà đi lên giơ tay tát hắn ta một cái.

"Bốp" một tiếng vô cùng vang dội.

Bà ấy chưa từng nỡ đánh con cái.

"Đó là a gia của ngươi! Nếu hôm đó ông ấy thật sự bị ngươi chọc cho tức chết thì ngươi chính là kẻ ngỗ nghịch bất hiếu! Cha ngươi, nương ngươi và cả đệ đệ ngươi đều sẽ bị ngươi liên lụy! Tội lớn như vậy, nếu để tộc trưởng, lý chính biết được thì ngươi có gánh vác nổi không? Ít nhất cũng sẽ bị khai trừ khỏi tộc!" Đại Diêu thị nghiến răng nghiến lợi.

Hai mắt Tống Hiển tối sầm, hắn ta đưa tay xoa mặt: "A gia khỏe mạnh như vậy, sao có thể dễ dàng xảy ra chuyện được chứ!"

Đại Diêu thị trợn trắng mắt.

Một ông lão sáu mươi tuổi có thể khỏe mạnh đến mức nào chứ?!

Huống hồ, nếu không phải mọi người dùng nhiều bạc như vậy để mua thuốc, lão gia tử có thể tỉnh lại sao?!

Nhưng lúc này, Đại Diêu thị cũng không muốn giải thích rõ ràng với nhi tử: "Ngươi trở về là vì chuyện tặng lễ này sao?"

"Ta chỉ hỏi người một tiếng thôi, bây giờ phải đi gặp a gia, còn có chuyện khác nữa..." Tống Hiển trả lời ậm ờ, Đại Diêu thị không cần đoán cũng biết chắc chắn hắn ta vẫn chưa quên 300 lượng kia.

"Được, vậy ngươi đi tìm a gia ngươi đi. Ông ấy cũng đang chờ ngươi đấy!" Đại Diêu thị cười lạnh.

Hy vọng nhi tử đừng hối hận!

Tống Hiển không đưa Bùi thị về cùng, dù sao thì nàng ta đang mang thai, không tiện đi lại. Lúc này, hắn ta ra vẻ trấn định bước vào phòng lão gia tử. Vừa vào cửa đã đối diện với đôi mắt vẩn đục của lão gia tử, hắn ta lập tức hoảng sợ.

"A gia." Tống Hiển quy quy củ củ gọi một tiếng, "Gần đây người vẫn khỏe chứ?"

"Không chết được." Tống Lão Căn nhàn nhạt đáp một tiếng, "Sao lại nỡ lòng bỏ Bùi gia mà về đây thế?"

"Chuyện lần trước ta nói, a gia suy xét thế nào rồi? Người muốn tôn tử hay là muốn bạc?" Tống Hiển dứt khoát mặt dày hỏi thẳng. kí.ch th.ích

Tống Lão Căn đã chuẩn bị tâm lý từ trước, hơn nữa trước khi Tống Hiển trở về, Tống Anh còn cố ý học theo thái độ của Tống Hiển, nói với lão gia tử vài lời tàn nhẫn.

Có thể nói, gần như tất cả những gì Tống Hiển nói bây giờ đều nằm trong phạm vi mà lão gia tử có thể chịu đựng được.

"Ngươi bớt lừa gạt ta đi, Bùi gia có thể đồng ý để ngươi đến ở rể sao? Nhà bọn họ đã có nhi tử của mình rồi!" Tống Lão Căn cười nói.

Tống Hiển cau mày, cảm thấy thái độ của lão gia tử hơi quái dị.

Ngẫm nghĩ một chút, Tống Hiển nói: "A gia yên tâm, nhạc phụ đại nhân đã nói với ta rằng nếu Tống gia không giữ ta lại thì cổng lớn của Bùi gia luôn luôn rộng mở vì ta, bất cứ lúc nào cũng có thể đến quan phủ tách hộ tịch của ta ra ngoài, tuyệt đối không hề gây khó dễ."

"Nói miệng không có chứng cứ, người ta chỉ nói vài lời khách sáo mà thôi. Nếu là sự thật, có bản lĩnh thì ngươi bảo Bùi lão Nhị viết một công văn, bên trên viết "Bùi gia nghênh đón Tống Hiển đến ở rể". Nếu hắn thật sự viết như vậy, ta mới dám tin chuyện ngươi đòi ở rể này là thật!" Tống Lão Căn vẫn rất bình tĩnh.

"A gia có ý gì? Người cảm thấy ta đang lừa người sao?!" Tống Hiển cảm thấy Tống Lão Căn đang vô cớ gây rối.

Hắn ta chính là tôn tử ruột của ông, cho dù Bùi gia chỉ thuận miệng nói một câu thì Tống gia cũng nên căng thẳng đến cực điểm mới đúng!

"Ngươi chẳng qua là dựa vào Bùi gia mà náo loạn, con nít con nôi, không hiểu chuyện." Tống Lão Căn tiếp tục giả vờ bình tĩnh.

Đột nhiên cảm thấy việc luyện tập trước mấy lần với Nhị Nha cũng khá hiệu quả, nếu là trước đây thì ông đã sớm tức giận đến mức muốn hộc máu rồi.

"Được! A gia không tin đúng không! Vậy ta trở về lấy công văn!" Tống Hiển nghiến răng nghiến lợi.

"Đi sớm về sớm đấy." Tống Lão Căn hoàn toàn không thèm để ý, "Trước đây ngươi cũng không phải đứa trẻ biết nói dối, không ngờ lớn lên lại biết lừa gạt người khác, nhưng a gia ngươi ăn muối còn nhiều hơn ngươi đi đường. Bùi gia cũng không phải hạng người không biết xấu hổ. Nhà chúng ta cưới tức phụ nhi về nhà đàng hoàng, hắn có thể không biết điều mà viết công văn đảm bảo cho ngươi sao? Còn bất cứ lúc nào cũng chào đón ngươi về Bùi gia nữa chứ? Nực cười!"

Tống Hiển có thế nào cũng không ngờ được a gia hắn ta lại cảm thấy chuyện hắn ta náo loạn muốn ở rể là giả!

Thậm chí còn nghi ngờ rằng Bùi gia sẽ không thu nhận hắn ta?!

Trong lòng Tống Hiển đánh cược một phen, quay đầu đi.

Hắn ta phải về tìm nhạc phụ đại nhân, nhờ ông ấy viết công văn, đến lúc đó đưa cho lão gia tử xem thật kỹ. Nếu ông không quý trọng tôn tử này của mình thì hắn ta vẫn có rất nhiều con đường khác để đi, không nhất thiết phải ở lại Tống gia mới có thể sống được!

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện