Vừa xông vào phủ, đã thấy phụ thân ngồi đợi ở đình hóng gió, nhìn dáng người đơn bạc của người, ta không kìm được mà rơi nước mắt. Ta chạy đến, kể cho người nghe những chuyện xảy ra trong cung yến hôm nay, khi ta nói đến việc Ngô đại nhân bày mưu tính kế muốn ta gả cho Thẩm Lâm Xuyên, người cười lắc đầu: "Mấy lão già này..."

Đêm xuống, ta trằn trọc mãi không sao chợp mắt, chợt thoáng thấy bóng người hiện lên bên ngoài cửa sổ. Vội khoác áo ra xem, chỉ thấy Tiểu Vân đứng lặng lẽ ngắm trăng trong viện.

"Tiểu Vân cô nương!" Ta gọi nàng một tiếng, đi đến bên cạnh nàng, "Tỷ cũng không ngủ được sao?"

Nàng nhìn thấy ta, ngượng ngùng cười: "Ừm, ta cũng không biết tại sao, có chút khó ngủ."

Ta cùng nàng ngắm vầng trăng sáng, ánh trăng mát lạnh nhưng không hề cảm thấy lạnh lẽo.

"Muội thật sự rất giỏi." Nàng dịu dàng nói với ta, "Ở trong cung bốn năm luôn chờ đợi A Lâm, bốn năm này, chắc hẳn rất khó khăn."

Nàng quả thật là một cô nương lương thiện.

Ta đùa giỡn nói: "Cũng không có gì, thỉnh thoảng cùng các nương nương đấu đá một chút cũng rất thú vị, Tiên đế cũng không làm khó ta, cuộc sống miễn cưỡng cũng coi là ổn."

Tiểu Vân trêu chọc ta, nàng nắm lấy tay ta, nói: "Thu cô nương, từ khi ta quen biết A Lâm, hắn vẫn luôn nhớ nhung muội, bao năm qua chưa từng thay lòng đổi dạ, muội cũng vậy. Hai người các muội đi đến bước đường này thật không dễ dàng, nhưng muội đã nghĩ đến tương lai chưa?"

"Tương lai ư?"

Tiểu Vân gật đầu: "Hắn chinh chiến sa trường, còn muội ở nhà chờ đợi ngày hắn trở về, chẳng biết đến bao giờ."

Ta chợt hiểu ra vì sao nàng không ngủ được.

"Thật lòng mà nói, gả cho Ngâm Phong, ta rất sợ."

"Nhưng ta hiểu, hành quân đánh giặc tận trung với nước là hoài bão của chàng, ta ủng hộ chàng, còn muội thì sao? Vừa mới ở bên nhau đã phải chia ly, muội tính sao đây?" Nàng nhìn ta, nỗi lo lắng trong mắt như muốn trào ra.

Không lâu sau, chúng ta ai về phòng nấy, nhưng ta vẫn không tài nào chợp mắt.

Đúng vậy, phải làm sao đây?

5.

Ngày thành thân, ta ngồi trong kiệu, trong lòng trăm mối ngổn ngang.

Càng nghĩ càng thấy phiền, ta bèn vén rèm nhìn ra ngoài nhưng bị Xuân Đào vô tình kéo rèm lại.

"Tiểu thư, người cứ ngoan ngoãn ngồi yên đi, lát nữa là đến Thẩm phủ rồi."

"Trong lòng ta ngổn ngang quá."

"Vậy để ta kể cho người nghe về những chuyện lớn của các danh viện kinh thành trong hai năm nay nhé."

Xưa nay ta không ở trong nhóm tiểu thư ấy, giờ rảnh rỗi nghe ngóng một chút cũng chẳng sao.

"Nữ nhi của Lễ bộ Thượng thư Liễu Vi Lệ là Liễu Đỗ Nhược gần đây vừa thành thân với thanh mai trúc mã của nàng; phu quân của nữ nhi Đốc sát viện Tả Đô Ngự sử Hà Thanh Sanh gần đây đỗ Bảng nhãn, Hà Thanh Sanh cũng sinh hạ một trai một gái; nữ nhi Hoàng Thượng thư sau khi làm ầm ĩ một trận, cuối cùng cũng được đồng ý đi du sơn ngoạn thủy, còn Vương Thục Hoa, thoại bản của nàng kể càng ngày càng hay..."

Ta nghe mà mơ mơ màng màng, có chút buồn ngủ. Xuân Đào cứ kể mãi, đến khi kiệu dừng trước cửa Thẩm phủ mới thôi.

Ta trùm khăn voan, được Thẩm Lâm Xuyên đỡ xuống khỏi kiệu. Bàn tay hắn ấm áp, nắm tay ta thật chặt.

"Ta đã được như ý nguyện rồi." Hắn nói bên tai ta.

Ta cũng vậy mà.

Ta được dẫn vào giữa đình, mới thấy Lý Tu Dẫn và Chu Diệu Nhân cũng đến.

"Nhất bái thiên địa—"

"Nhị bái cao đường—"

"Phu thê giao bái—"

Ta nhìn qua lớp khăn voan, thấy khuôn mặt tươi cười của Thẩm Lâm Xuyên. Trong đầu ta lại vang lên câu hỏi của Tiểu Vân đêm hôm qua.

Tương lai phải làm sao đây?

Nỗi lo lắng của ta lập tức thành sự thật, ngay khi tiếng hô giao bái vừa dứt, một binh tướng xông vào.

"Báo—"

"Đông Di nổi binh tạo phản, hiện đã tấn công vào biên cảnh!"

Ta cảm nhận được Thẩm Lâm Xuyên khựng lại một chút, sau đó cả hội trường im phăng phắc.

Ta nghe thấy ca ca nói: "Hoàng thượng, trận chiến này thần xin một mình ra trận, trước hãy để Thẩm tướng quân hoàn thành hôn lễ." 

Nói rồi, huynh ấy vội vã rời đi.

Tiếng hô hành lễ lại vang lên nhưng Thẩm Lâm Xuyên không nhúc nhích. Hắn lo cho vận mệnh quốc gia, sao có thể vì tư tình mà bỏ mặc được.

Ta vén khăn voan lên, nhìn thẳng vào mắt hắn, nói từng chữ một: "Chàng đi đi, ta đợi chàng."

"Xin lỗi, Oanh Oanh." Hắn nhìn ta bằng ánh mắt áy náy rồi sai hạ nhân chuẩn bị áo giáp, sau đó biến mất trước mắt bao quan khách.

Ta nhìn đám khách khứa đầy nhà, đầu cũng đau.

Vậy, tiếp theo phải làm gì đây?

6.

Thẩm Lâm Xuyên cưỡi ngựa quý phi nhanh chóng đến biên cảnh nhưng trong lòng không thể quên được dáng vẻ của Thu Oanh Oanh.

Nàng nhất định sẽ rất thất vọng. Hắn nghĩ.

"Húy~"

Hắn ghìm cương ngựa, thấy không xa có một con ngựa đứng lẻ loi, trên lưng còn có một người cũng mặc khôi giáp. Lẽ nào Thu Ngâm Phong biết hắn sẽ đến nên ở đây chờ hắn? Không thể nào, một người thô lỗ như hắn sao có thể nghĩ được những điều này.

Hắn ôm nghi hoặc chậm rãi tiến lại gần, đến khi cách không xa mới nhìn rõ diện mạo đối phương.

"Thẩm Lâm Xuyên, chàng cưỡi ngựa tệ quá!"

Giọng nói quen thuộc truyền vào tai hắn, chỉ thấy Thu Oanh Oanh đắc ý nói với hắn: "Ta xuất phát sau chàng mà đã đi trước chàng rồi này!"

"Phải, phải, phải..." Thẩm Lâm Xuyên bất đắc dĩ nhìn nàng, lại nghi hoặc hỏi: "Nhưng sao nàng lại đi theo ta?"

Thu Oanh Oanh lắc lắc bím tóc trên đầu: "Mấy ngày trước tẩu tử hỏi ta: Hai người vừa mới ở bên nhau mà đã phải chia ly, muội phải làm sao đây?Ta đã phiền não rất lâu, nhưng khi chàng rời đi ta đột nhiên nghĩ thông suốt..."

Thu Oanh Oanh nở một nụ cười rạng rỡ: "Ta muốn đi theo chàng, luôn luôn đi theo chàng, lúc nào cũng đi theo chàng, mãi mãi không chia lìa nhau!"

"Đây là đánh trận, rất nguy hiểm..." Tuy Thẩm Lâm Xuyên cảm động nhưng cũng lo lắng cho sự an toàn của nàng.

Nhưng hắn còn chưa nói hết lời, đã bị nữ nhân kia đấm một quyền vào đầu.

"Lo lắng cho ta à? Chờ chàng bắn tên thắng ta rồi hãy nói."

Thẩm Lâm Xuyên thấy nàng khinh bỉ mình như vậy, không khỏi không phục, đi theo sau nàng ồn ào: "Bốn năm nay ta cũng tiến bộ rất nhiều rồi!"

"Thật sao? Chàng thắng được ca ca ta chưa?"

"Vẫn chưa..."

"Nhưng ta đã thắng huynh ấy rất nhiều lần rồi!"

"Vậy chưa chắc nàng đã thắng được ta..."

"Thật sao? Vậy tìm cơ hội thử xem đi."

Chúng ta cùng nhau phiêu bạt, tình yêu cách trở núi sông, nhưng cuối cùng vẫn sẽ nghênh đón viên mãn thuộc về chính mình.

(KẾT THÚC)

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện