Bùi thị vô cùng đồng tình với lời Tống Hiển nói.
Đó chính là linh chi, theo nương nàng ta nói thì cho dù bán với giá 80 lượng có lẽ cũng không thành vấn đề.
"Đại lang, chàng có biết hiện giờ Tống Anh có bao nhiêu tiền không?" Bùi thị ra vẻ thần bí.
"Bao nhiêu?" Tống Hiển ngơ ngác.
"Ta và chàng cùng tính đi." Bùi thị túm Tống Hiển ngồi xuống, thao thao bất tuyệt: "Nhị Nha rất biết kiếm tiền, trước đây bán bánh ú kiếm được nhiều nhất, mua được hai mươi mẫu đất, trong tay còn dư chút tiền. Sau đó, nàng bán dầu gội Thanh Ti, phỏng chừng thu được mấy trăm lượng. Kế đến, nàng hại Lý Tiến Bảo, chiếm bảy, tám mẫu đất của Lý gia..."
"Thế nhưng nghe nói tiền của Nhị Nha đều bị Tứ thúc lừa hết rồi." Bùi thị cảm thấy tiếc, "Tứ thúc nói muốn thay Tống Anh đến thành Dung mở cửa hàng, từ lúc đi đến tận bây giờ vẫn chưa trở về lần nào, cũng không biết làm ăn thế nào nữa. Cách xa quá nên a gia cũng không đến xem được. Nhưng chàng cũng biết Tứ thúc không đáng tin mà, nói không chừng đã sớm tiêu hết bạc rồi..."
"Vậy hẳn là bây giờ nàng ta không còn tiền nữa phải không?" Tống Hiển cau mày.
"Chuyện này ta cũng không biết. Nhị Nha nhiều mưu mô, người ta chỉ cần tùy tiện bán một công thức là có thể kiếm được không ít tiền. Lúc trước còn có đại quản sự trên trấn tới tận thôn chúng ta mời Nhị Nha cùng làm ăn với hắn đấy!" Bùi thị đáp.
Nói xong, ngay cả bản thân mình cũng cảm thấy hâm mộ.
Nếu Tống Nhị Nha là nam nhân, nàng ta cũng muốn gả cho người giỏi giang như vậy.
Đáng tiếc đó lại là tiểu cô tử của nàng ta, còn là người không chung huyết thống với phu quân nữa chứ.
Tống Hiển nghe xong thì choáng váng.
Lúc trước hắn ta vì cưới Bùi thị mà náo loạn với người nhà một trận, lão gia tử moi móc khắp nơi mới có 100 lượng cho hắn ta mua nhà, lại thêm 50 lượng làm sính lễ. Sau khi tiêu xong, Tống gia quả thực nghèo đến mức không một xu dính túi.
Lão gia tử vất vả cả đời, hơn nữa trong nhà còn có bốn nhi tử, vậy mà gia nghiệp tích cóp được còn không nhiều bằng Tống Anh vẫn còn là một tiểu cô nương sao?
"Tiệm ăn của Nhị thúc cũng kiếm được tiền, lỡ như sau này Tống Tuân thật sự thi đậu tú tài... Không, cho dù chỉ là đồng sinh thì Nhị phòng cũng hoàn toàn bay lên trời, sau này Đại phòng làm sao chèn ép được nữa? Vậy mà lão gia tử bây giờ lại như bị quỷ mê hồn, cực kỳ nghe lời Nhị Nha!" Bùi thị than một tiếng.
Tống Hiển hơi tuyệt vọng.
Hắn ta có thể làm gì bây giờ?
"E rằng trong lòng a gia đã hoàn toàn thất vọng về ta rồi... Ta làm sao so được với Tống Tuân và Nhị Nha chứ?" Tống Hiển cũng rất hoang mang.
Trước đây, hắn ta nói cái gì thì lão gia tử tin cái đấy, còn bây giờ...
"Đại lang, trong bụng ta còn có đứa con của chàng đấy, chúng ta nghĩ cho đứa con này có được không? Vốn dĩ chúng ta có thể cho con lên trấn đi học, nhưng bây giờ thì hay rồi, người một nhà co đầu rụt cổ ở cái thôn bé tí này. Trong thôn chỉ có một cái trường tư thục rách nát, chàng thông minh như vậy mà tiên sinh cũng không dạy được, chẳng phải sau này sẽ hại nhi tử của chúng ta sao..." Bùi thị thở dài.
Tống Hiển gật đầu.
Tuy Tống tiên sinh là đồng sinh nhưng hắn ta cảm thấy năng lực dạy học của ông ta chẳng ra gì.
"Vậy thì còn cách gì không? Nhị Nha là người tàn nhẫn, lúc trước chỉ lấy ít bánh ú mà đã hại ta bị lột mất một lớp da..." Thế nên hắn ta tuyệt đối không dám trộm linh chi.
"Ta không trộm." Bùi thị cũng gật đầu, "Chàng là đích tôn của Đại phòng, quang minh chính đại muốn có, tại sao lại không được chứ?"
Tống Hiển sửng sốt, sau đó trong đầu như nước bị nhỏ mực, bắt đầu loang ra.
Đúng vậy, hắn ta là trưởng tôn, hơn nửa gia tài của Tống gia vốn nên là của hắn ta.
Tống Hiển mỉm cười, sau đó dỗ dành tức phụ nhi vui vẻ.
Tống gia yên ổn hai ngày.
Bùi thị âm thầm nói với hắn ta không ít lời nên đến khi nhìn thấy Đại Diêu thị, Tống Hiển trông hiếu thuận hơn nhiều, ngay cả nói chuyện cũng không dám lớn tiếng, bưng trà rót nước, tuyệt đối vâng lời khiến vết thương lòng của Đại Diêu thị được xoa dịu kha khá.