Trong một mảng tối mịt mùng, căn nhà gỗ phía xa dần dần biến mất khỏi tầm mắt.

Sở Lạc ghi nhớ kỹ nơi này, định bụng rút lui trước. Thế nhưng khi xoay người lại, nàng chợt nhìn thấy một phiến đá trên mặt đất có một rãnh lõm vào.

Rãnh ấy hình dạng rất ngay ngắn, cực kỳ quen mắt. Nàng dừng chân một lát, rồi từ vòng tay lấy ra một viên linh thạch thượng phẩm, đưa lại gần rãnh đá để so thử.

Ừm, đúng là khớp hẳn.

Hình dáng trùng khít hoàn toàn.

Chẳng lẽ… đây là cơ chế “nạp phí để mở kết giới”?

Thu lại linh thạch, Sở Lạc để lại một sợi tóc tại nơi đó, rồi mới xoay người rời đi.

Lúc này trời đã về khuya, khi nàng trở lại khách điếm thì mọi người đã yên giấc. Trong sảnh tầng một, chỉ còn cô gái áo vàng ôm lấy vò rượu vẫn còn đang hôn mê bất tỉnh.

Sở Lạc liếc mắt nhìn về phía đó, rồi trở về phòng, mở quyển trục ra tra cứu.

Những chuyện xảy ra hôm nay với người của Phong gia, nàng cũng đã dùng phù truyền âm báo lại cho phân cục gần nhất của Phong Hành Cục. Nhưng do có liên quan đến Thần Ma Cảnh, nên nàng đã dặn dò đặc biệt: khi hành động nhất định phải kín đáo.

Sở Lạc lật giở quyển trục suốt một lúc lâu, nhưng vẫn không tìm ra vật gì tương ứng với thứ nàng gặp phải.

Lúc này, bên trong ngọc bài truyền âm truyền đến tin của Liễu Tự Diêu:

"Ngươi chắc chắn lần này gặp phải sinh vật hình người trong Quỷ Cảnh sao?"

"Hắn toàn thân được che kín, nhưng nhìn từ ngoài đúng là hình người."

"Nếu đúng là loại hình người, thì độ nguy hiểm sẽ cao hơn nhiều. Trước mắt đừng hành động vội, bên ngươi có ai giúp không?"

"Không."

"Bên ta cũng không thể rời đi. Ngươi tự mình cẩn trọng vậy. Ngoài ra, quyển trục trong tay ngươi không đầy đủ. Những sinh vật hình người trong Thần Ma Cảnh có trí tuệ không kém gì nhân tộc, thậm chí còn giảo hoạt hơn, chúng có thể tránh né được sự truy tìm của Thượng Vi Tông."

"Hiểu rồi."

Sáng sớm hôm sau, cả  Điền Viên phường trở nên náo nhiệt hơn hẳn, chủ yếu là vì rất nhiều đệ tử mặc đạo bào của Linh Thú Tông xuất hiện tại quán thịt Hoàng Ký , tìm kiếm đồng môn mất tích.

Bên ngoài tiệm thịt, dân chúng tụ tập vây xem một vòng lớn. Cô gái áo vàng cũng đứng ở hàng ngoài cùng, do không chen vào được nên đành hỏi người phía trước:

"Ngươi không biết sao? Hôm qua đạo trưởng Linh Thú Tông tìm thấy một hòm đầy xương người trong tiệm thịt này. Đêm qua lại có đạo trưởng bị mất tích. Mà nói thật, tu sĩ gặp chuyện thế này vốn cũng chẳng phải hiếm, dạo này thiên hạ đâu đâu cũng loạn. Nhưng mà chỉ vài hôm nữa là đại thọ của lão phu nhân Điền gia rồi, nghe nói cả chưởng môn Linh Thú Tông cũng đích thân đến dự. Vậy mà lúc này lại xảy ra chuyện, Linh Thú Tông xem ra coi trọng lắm đó."

Cô gái áo vàng ngạc nhiên ra mặt: "Ngay cả đạo trưởng cũng mất tích, vậy bây giờ Điền Viên  phường chẳng phải rất nguy hiểm sao?"

"Nghe người bên trong nói Linh Thú Tông đã tăng cường thêm nhân thủ rồi. Có đệ tử tiên môn thì vẫn an toàn thôi. Chỉ là buổi tối thì đừng có mà đi lại lung tung, đáng sợ lắm…"

Sở Lạc đi ngang qua con phố, nghe được những lời bàn tán xôn xao ấy, không khỏi chậm bước.

"Sinh nhật Điền gia? Là cái gia tộc chuyên nuôi dạy linh thú ấy à? Chưởng môn Hàn Nguyệt vậy mà cũng rảnh tới dự tiệc? Bận lắm cơ mà?"

Nghĩ ngợi một lát, Sở Lạc bèn đi thẳng về phía Điền gia.

Cổng lớn của Điền gia đang mở toang, hạ nhân ra vào tấp nập, chuẩn bị cho thọ yến sắp đến.

Cảm nhận được kết giới phòng hộ quanh Điền gia cũng tương tự như các thế gia hạng nhất khác, Sở Lạc liền cải trang thành một hạ nhân, đường hoàng đi vào từ cửa chính.

Vừa bước chân vào cửa, giọng nói của Hoa Hoa liền vang lên trong thức hải.

Chúc mừng ký chủ kích hoạt nhiệm vụ ẩn — Đoạt xác.

Miêu tả nhiệm vụ: Trong Điền gia dường như có kẻ chim sẻ chiếm tổ chim khách. Kính mong ký chủ tìm ra hồn phách không thuộc về họ Điền và thanh trừ cho sạch sẽ.

"Đoạt xác?"

 

Sở Lạc men theo vách tường, ẩn mình trong bóng tối, lặng lẽ tiến về phía đại sảnh:

"Ta đâu phải người Điền gia, thật khó mà phán đoán kẻ nào đã bị đoạt xác, trừ phi có pháp khí trợ giúp."

"Nhưng nếu hồn phách chiếm thân thể cực kỳ cường đại, thì đến cả pháp khí cũng chưa chắc phát hiện được."

Sở Lạc dừng chân.

"Hồn thể cường đại… Dường như đã rất lâu rồi không thấy Linh Thú Tông tìm thuốc cho Hàn Trần. Hắn c.h.ế.t rồi sao? Không được, chuyện này phải hỏi rõ."

Nàng tiếp tục len lỏi tiến về phía trước, chẳng mấy chốc liền nhận được hồi âm của Liễu Tự Diêu.

"Ngươi tưởng ta là kẻ buôn tin tức chắc?"

"Chẳng phải ngươi vẫn luôn thế sao?"

"... Mấy năm nay đúng là Linh Thú Tông không còn tìm thuốc cho Hàn Trần nữa, mà đệ tử Thượng Vi Tông cũng không ai thấy hắn xuất hiện lần nào. Nhưng nếu hắn đã chết, chúng ta không thể hoàn toàn không nghe được chút tin gió nào."

"Quả nhiên đáng nghi."

"Không phải ngươi đang lần theo manh mối chiếc hộp gỗ đen kia sao, sao lại đột nhiên dính líu đến Hàn Trần rồi?"

"Vốn là ra ngoài để điều tra chuyện đó, nhưng lại tình cờ đụng phải chuyện Điền gia."

"Điền gia? À phải, đại thọ của lão phu nhân Điền  gia sắp đến, tông môn ta  có đệ tử đến dự. Nếu có việc thì cứ tìm bọn họ."

Sở Lạc không đáp lời nữa, ẩn mình sau hòn giả sơn, thu liễm khí tức và thân hình, đưa mắt nhìn về đại sảnh.

Chỉ thấy một nữ tử đang đứng giữa sảnh, mơ hồ nhận ra chính là Lục đệ tử  của Hàn Trần, đồng thời là đại tiểu thư của Điền gia — Điền Tâm Cầm.

"Phụ thân chẳng lẽ không muốn biết lễ vật con chuẩn bị cho tổ mẫu là gì sao?"

Nghe vậy, gia chủ Điền gia đang ngồi đọc danh sách khách khứa ngẩng đầu lên, mỉm cười ôn hòa:

"Phải rồi, mấy hôm nay Cầm nhi cách ba bữa lại ra ngoài dạo phố, chắc hẳn chuẩn bị rất chu đáo, tổ mẫu con nhất định sẽ thích."

Điền Tâm Cầm mỉm cười, nhưng rồi lại nói tiếp: "Thế nhưng phụ thân lại chẳng hỏi con rốt cuộc đã chuẩn bị món quà gì."

"A, vậy Cầm nhi chuẩn bị lễ vật gì cho tổ mẫu thế?" Gia chủ Điền gia vừa cười vừa hỏi, rồi lại cúi đầu tiếp tục xem danh sách.

Thấy vậy, nụ cười trên mặt Điền Tâm Cầm dần thu lại, giọng nói cũng nhỏ hẳn đi: "Đến khi đó người sẽ biết… Con không quấy rầy phụ thân nữa."

Nói rồi nàng ta xoay người, do dự rời khỏi đại sảnh.

Sở Lạc đang chăm chú theo dõi thì bỗng cảm thấy có gì đó đạp lên chân mình, pháp thuật ẩn thân trong nháy mắt bị phá.

Nàng lập tức quay đầu nhìn, chạm phải một đôi mắt tròn xoe.

"Thỏ… Thỏ cơ bắp!"

"Là Thỏ Sao Nguyệt!" Con thỏ ấy giận dữ giậm chân hai cái nữa, "Lúc ta còn nhỏ đáng yêu lắm đấy!"

Sở Lạc sững sờ đến há miệng. Lúc này Thỏ Sao Nguyệt quay đầu nhìn về phía Điền Tâm Cầm vừa mới bước ra, vội vàng chạy tới.

 

"Chủ nhân! Chủ nhân!"

Điền Tâm Cầm nhìn thấy nó, khẽ nhíu mày: "Ngươi lại chạy đi đâu chơi thế hả?"

"Ta vừa rồi…" Thỏ Sao Nguyệt đang định trả lời, thì chợt nhớ tới bóng người khả nghi trốn sau giả sơn ban nãy, lập tức kéo tay Điền Tâm Cầm chạy về phía đó: "Chủ nhân, có đạo tặc! Vừa rồi ta va phải một kẻ khả nghi, hắn trốn ngay sau hòn giả sơn này…"

Thế nhưng khi nó cùng Điền Tâm Cầm chạy tới, chỗ đó đã chẳng còn bóng dáng Sở Lạc đâu nữa.

Sau khi vội vàng rời khỏi Điền gia, trong lòng Sở Lạc vẫn còn bàng hoàng vì cảnh tượng vừa rồi.

"Con thỏ to thế kia… không biết phải nấu mấy bữa mới hết!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện