Tống Tuân hoàn toàn không thể hiểu nổi Lục Giai này, hắn và người này chưa nói với nhau được mấy câu, nói là người xa lạ cũng không quá, sao bây giờ lại cố ý chạy tới xem muội muội hắn?

"Lục công tử xuất thân từ gia đình quan lại, tuy không đến mức dùng đũa vàng chén ngọc nhưng mấy thứ nhỏ bé này quả thực không thể lọt vào mắt hắn." Giọng Tống Tuân lạnh đi mấy phần, nhìn Tống Anh một cái, ngẫm nghĩ giây lát rồi nói tiếp: "Muội làm mấy thứ này không dễ dàng gì, Lục thiếu gia làm vậy là muốn tiết kiệm giúp muội."

"Vậy đa tạ công tử." Tống Anh lập tức tiếp lời.

Những người khác càng lúng túng hơn.

Tống Tuân nói muội muội hắn làm mấy thứ này không dễ dàng...

Mà bây giờ bọn họ nhiều người như vậy, muội muội này lại hào phóng tặng cho mỗi người một cái, thật sự là...

Trong lòng không khỏi cắn rứt lương tâm.

"Tống cô nương quả thực là vừa thông minh vừa khéo tay, vậy mà lại có thể giữ nguyên vẹn phần gân lá như thế này. Ta thấy dùng nó làm thẻ kẹp sách còn thuận mắt hơn dùng lá vàng, lá bạc nhiều." Lãnh Đại lang cười một tiếng, dường như có ý ám chỉ, sau đó nói tiếp: "Thẻ kẹp sách của Tống cô nương bao nhiêu tiền một cái?"  

"20 văn." Tống Anh thoải mái đáp.

"Cũng chỉ là một chiếc lá thôi, sao lại đắt như vậy? Hình như Tống cô nương thật sự rất giỏi kiếm tiền, trước đây ta từng thấy ngươi bán một loại quả dại với giá trên trời." Lục Giai cười lạnh.

Tống Anh trầm mặc trong chốc lát.

"Lương thực trước khi lớn và cho thu hoạch cũng chỉ là một hạt giống mà thôi, đồ ta bán tuy chỉ là một chiếc lá, nhưng muốn có được chiếc lá thế này phải nhặt, phải rửa, phải nấu, còn phải làm sạch. Phần thịt lá trên mỗi chiếc lá do các vị trưởng bối trong thôn chải sạch một cách vô cùng cẩn thận... Nếu Lục công tử cảm thấy đắt quá không nỡ mua cũng không sao, ta cũng không ép mua ép bán, nhưng ngươi hùng hổ, đáng sợ như vậy rất không giống việc mà người đọc sách làm ra."

Tuy nàng đội mũ có rèm nhưng giọng nói dễ nghe, bấy giờ nói không nhanh không chậm, nói đến mức khiến Lục Giai nghẹn đỏ mặt.

"Không phải ta không nỡ mua, chỉ là xem thường thôi!" Lục Giai nói.

Tống Anh cười một tiếng: "Đúng rồi, trên đời này lại có người vô lễ như thế, không mua đồ của ta còn không cho ta bán. Công tử không hổ là người xuất thân từ nhà quan lại, hiện giờ còn chưa đỗ đạt làm quan, vẫn còn đi học mà đã giúp trưởng bối quản lý bá tánh rồi. Ca, vị đồng môn này của huynh hết sức kỳ lạ."

"Lục công tử, hình như muội muội ta cũng không làm gì đắc tội ngươi. Muội ấy cực khổ kéo một xe đồ như vậy từ dưới thôn lên tới trấn không phải để ngươi vô duyên vô cớ nhục nhã đâu!" Tống Tuân cũng căm tức nhìn đối phương.

Lãnh Đại lang nghe vậy, cười một tiếng: "Tống cô nương đừng nóng giận, ta cảm thấy chiếc lá này không hề đắt. Nếu đặt thứ phong nhã thế này vào trong sách sẽ giúp tĩnh tâm, không nhịn được mà muốn đọc thêm vài trang nữa. Trước đây ta nghe ca ca ngươi nói ngươi còn phải chăm sóc con nhỏ, thật sự không dễ dàng. Bọn ta tuy không phải là quân tử khiêm nhường nhưng cũng tuyệt đối không phải loại tiểu nhân chiếm hời của người khác. Ta vô cùng thích chiếc lá này, hay là cô nương bán cho ta mấy cái đi."

"Vị lang quân này đúng là tốt bụng! Vậy ta bán rẻ cho ngươi một chút!" Tống Anh giả vờ như thể mình vô cùng vui mừng.

Mấy người khác thấy vậy cũng ngại nhận không.

Nhất là những người có quan hệ không tệ với Tống Tuân, lúc này đều tươi cười tiến lên, muốn mua thêm mấy cái.

Thật ra Lục Giai rất muốn chạy, nhưng đến tận bây giờ hắn ta vẫn chưa nhìn thấy được dung mạo của muội muội Tống gia này...

Suy nghĩ một chút, Lục Giai nói: "Ngươi buôn bán mà trùm đầu che mặt thì có vẻ không thành tâm lắm..."

Tống Anh cứng đờ người.

Nói nửa ngày, ăn vạ không đi, hóa ra là muốn biết nàng trông như thế nào sao?

Tống Anh ngẫm nghĩ giây lát đã hiểu ra.

Người này đã nhìn thấy nàng và Giang Tử Thương cãi nhau, có lẽ cũng biết nàng xấu xí nên muốn ép nàng tháo mũ có rèm xuống, sau đó khiến ca ca nàng mất mặt trước mặt mọi người?

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện