Hôm nay mời thân bằng tới là để chiếu cố việc làm ăn của tiệm, tránh để trong tiệm vắng tanh nên vẫn phải trả tiền cơm, còn trả bao nhiêu thì do ông chủ là Tống Kim Sơn quyết định.

Tống Kim Sơn quyết định giảm giá ba phần.

Có ai chưa từng ăn bánh bao cơ chứ? Thế nên lúc này gần như tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm bánh chẻo áp chảo và bánh bao chiên.

Tương tự, ai cũng gọi thêm một chén canh thịt.

Thấy người trong thôn tới đều ăn như vậy thì những vị khách bình thường đến xem náo nhiệt ngày khai trương cũng không nhịn được mà vào ăn thử.

Một nam nhân khỏe mạnh ăn uống thoải mái thì ít nhất cũng ăn được bảy, tám cái bánh bao chiên lớn cùng mấy cái bánh chẻo áp chảo.

Sức ăn của nữ nhân ít hơn nhưng nếu chỉ ăn năm cái bánh chẻo áp chảo thì vẫn chưa đủ no, đa số sẽ gọi thêm một, hai cái bánh bao chiên để ăn thử một lần.

"Canh thịt này rất ngon, thật sự dùng nước hầm gà sao? Tươi ngon, không cho ớt nhưng mùi vị đậm đà, nhưng hình như như vậy lại cực kỳ hợp với bánh bao hấp. Còn cháo ngũ cốc thì hợp ăn cùng với bánh chẻo áp chảo." Có hán tử cười nói.

Một dầu mỡ, một thanh đạm phối hợp với nhau có thể ăn thêm mấy miếng.

"Dưa muối không tệ đấy chứ? Sao trước đây nhà ta không nghĩ tới chuyện cho ớt vào xào chung với dưa muối như thế này nhỉ? Ớt cay nồng, xốp giòn, thơm lừng khiến dưa muối càng ngon miệng hơn!"

"Thức ăn có thêm mỡ sao có thể không ngon được?!"

"Còn không phải sao! Ở nhà chỉ muối dưa rồi lấy ra ăn, làm gì có chuyện xào với mỡ. Ta nói này Tống lão Nhị, đồ ăn của tiệm ngươi ngon thật đấy!"

"..."

Tâm trạng vốn hơi u ám của Tống Kim Sơn giờ phút này rạng rỡ hơn rất nhiều, vội vàng cười.

Bánh bao do tức phụ nhi gói, nhưng lúc nãy bận rộn nên hắn cũng phụ một tay, hấp bánh bao, cắt dưa muối đều do hắn làm.

Được người khác khen ngợi, trong lòng đương nhiên vui vẻ.

"Phải vậy mà, phải vậy mà!" Tống Kim Sơn ngại ngùng mỉm cười.

Hắn là nam nhân, hôm nay còn phải tiếp đón thân thích và láng giềng nên bận rộn ở đằng trước, Quan đại nương phụ trách bán bánh bao và thu tiền, Nguyễn thị thì nấu nướng ở đằng sau.

Còn bà tử mới thuê mấy ngày trước thì là một người câm, không cần lo chuyện gì khác, chỉ rửa bát đũa thôi là được rồi.

Đến khi không cần phải giao thiệp ở đằng trước, Tống Kim Sơn lập tức chạy đi bưng lồng hấp, dù sao đây cũng là việc cần thể lực.

Tiệm hấp bao nhiêu cái bánh bao đều có thể đếm được nên Nguyễn thị và Tống Kim Sơn cũng không cần lo lắng Quan đại nương có tâm tư riêng.

Giờ phút này, ngoại trừ Nhị phòng có tâm trạng hơi u ám thì Đại Diêu thị đi cùng Diêu lão gia tử cũng khó chịu trong lòng.

"Diêu gia gia." Tống Anh đi qua chỗ bọn họ, "Hôm nay làm phiền Diêu gia gia mời Thần Tài, vất vả cho người rồi. Nương ta cố ý làm hai nồi bánh bao chiên để người mang về cho trẻ con trong nhà ăn."

Tống Anh nhìn thoáng qua, Đại Diêu thị không hề giống vị lão gia tử này.

Vị Diêu lão gia tử này quả thực là người phong độ trí thức, trông có vẻ thanh bạch không tranh không đoạt. 

"Làm sao dám nhận chứ. Thần Tài cũng không mời được, không cần phải tặng thức ăn đâu." Diêu lão gia tử lập tức từ chối.

"Đại nương kia là chuyện ngoài ý muốn. Sau bà ta, chẳng phải người là người thứ hai bước vào tiệm sao? Ngày đầu tiên khai trương mà tiệm ăn của ta mời được người đọc sách như người đến tiệm thì ta đã cảm thấy thỏa mãn rồi." Tống Anh nói rất dễ nghe, "Thật ra ta chủ yếu muốn cảm tạ Đại bá nương. Nghe nói Đại bá nương vừa nghe chuyện Nhị phòng bọn ta cần nhờ người giúp đỡ thì không nói hai lời, lập tức gật đầu đi mời người. Đại bá nương đối xử tốt với cha nương ta đều là do người dạy, ta phải cảm ơn người chứ, đúng không ạ?"

Trong lòng Diêu lão gia tử thoải mái hơn nhiều.

Tới tuổi này, khen ông ấy còn không bằng khen nhi nữ, con cháu của ông ấy.

Nữ nhi này trước giờ luôn hấp tấp, dễ xúc động nhất, cũng không biết lần này vì lý do gì mà lại làm được chuyện tốt đẹp như vậy!

Lúc này mới thật sự mang dáng vẻ của trưởng tức phụ nhi của Tống gia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện