5.
Sau giải đấu, lớp tốt nghiệp hoàn toàn bước vào giai đoạn ôn tập quan trọng.
Một tháng trước kỳ thi vào cấp ba, Chu Cẩn thuận lợi nhận được suất tuyển thẳng vào trường trung học tốt nhất thành phố, Trường trung học Phụ trung trực thuộc Đại học A.
Sau ba kỳ thi thử, thành tích của Lê Lễ cũng ổn định ở mức đỗ vào trường Phụ Trung.
Ngày công bố kết quả kỳ thi thử cuối cùng, Chu Cẩn và Lê Lễ cùng đứng trước bảng điểm.
“Nhìn đi, lợi hại chưa?” Lê Lễ chỉ vào vị trí khá cao của mình, đầy mong đợi hỏi cậu.
Chu Cẩn cong môi, “Cậu đăng ký vào trường Phụ Trung chứ?”
“Đương nhiên rồi.”
Chu Cẩn xoa đầu Lê Lễ, “Chờ cậu.”
Gần đến kỳ thi vào cấp ba, dì Lâm Thu mọi ngày luôn bận rộn gây dựng sự nghiệp đã đặc biệt xin nghỉ để về nhà đồng hành cùng con gái. Nhà họ Lê cũng tạm thời lấy lại sự yên bình trước kia.
Vì không phải thi, mấy ngày liền Chu Cẩn chỉ vùi đầu trong phòng, ngày đêm cày game. Cho đến tối trước kỳ thi, cuối cùng cậu cũng kiệt sức, lên giường ngủ sớm.
Lúc mơ màng, trên lầu dường như vang lên tiếng cãi vã…
Không lâu sau khi kỳ thi kết thúc, một tin tức chấn động lan khắp khu tập thể, bố mẹ Lê Lễ ly hôn.
Suốt mấy ngày liền, Lê Lễ không bước chân ra khỏi nhà, điện thoại cũng tắt nguồn, ai cũng không liên lạc được với cô ấy.
Những hàng xóm đã sống chung hơn chục năm trong khu, mỗi khi nhắc đến nhà họ Lê lại không khỏi thở dài, nói rằng dì Lâm Thu tự rước sói vào nhà, mắng chú Lê không bằng cầm thú.
Chu Cẩn chỉ có thể nghe ngóng tin tức từ bố mẹ mình.
...“Lâm Thu nhất quyết muốn dọn đi, Lê Kiến Dương đã quy đổi căn nhà thành tiền đưa cho cô ấy”...
...“Lê Lễ đi theo Lâm Thu, mấy ngày nay hai mẹ con đang thu dọn đồ đạc”...
...“Thật tội nghiệp con bé, haizz, đang yên đang lành sao lại thành ra thế này chứ?”...
Ngày công bố điểm thi vào cấp ba, Chu Cẩn còn hồi hộp hơn cả khi chờ kết quả của chính mình.
Lê Lễ sắp chuyển đi rồi. Nếu cô ấy không đỗ vào trường trực thuộc, e rằng mấy năm tới bọn họ sẽ rất khó gặp lại nhau.
Chỉ đến khi phải đối mặt với tình cảnh này, Chu Cẩn mới nhận ra mình sợ chia xa Lê Lễ đến nhường nào.
Ba giờ chiều, cổng tra cứu điểm thi mở, nhóm lớp bắt đầu có bạn đăng tải thành tích của mình.
Ba giờ, ba giờ mười lăm, ba giờ rưỡi, bốn giờ, bốn giờ rưỡi… vẫn không thấy Lê Lễ lên tiếng trong nhóm.
Dự cảm chẳng lành dần bao trùm, trái tim Chu Cẩn từng chút từng chút trĩu xuống.
Điện thoại rung lên vài lần, nhưng người nhắn tin không phải Lê Lễ mà là Lão Nguyên.
[Cẩn ca, tối nay có rảnh không? Tớ sắp xuất ngoại rồi, mấy anh em tụ tập lần cuối.]
Chu Cẩn chẳng có tâm trạng nào, nhưng khi nhìn thấy hai chữ “lần cuối”, cậu vẫn đồng ý.
Nơi tụ họp được chọn là quán nướng bên cạnh trường Tam Trung, Lão Nguyên mời mấy người bạn cùng lớp và vài thành viên đội bóng rổ, Hầu Tử Việt cũng đến, chỉ có Từ Nam bận việc nên không tham gia được.
“Cứ ăn cứ uống thoải mái đi, hôm nay ai mà chưa ăn đến mức phải bò về thì không được phép về nhà đâu đấy!” Lão Nguyên hào sảng hô to, tiện tay gọi thêm một thùng bia.
Mấy chàng trai trong đội bóng rổ tuy trông cao lớn nhưng chung quy mặt vẫn còn non choẹt. Ông chủ quán không dám bán nhiều, chỉ mang lên cho mỗi người một chai.
Một bàn toàn những thiếu niên, học theo dáng vẻ người lớn, cụng ly, nhíu mày cố nuốt xuống vị đắng của bia.
“Ba năm trôi qua nhanh thật đấy.” Lão Nguyên là người đầu tiên cảm thán, “Còn nhớ hồi mới vào cấp hai không? Lúc đó trông các ông ngố bỏ mẹ, đến giọng nói cũng còn chưa vỡ.”
“Chứ còn gì nữa, hồi ấy ông cao lêu nghêu, nhưng lại chẳng có lấy một cọng râu!”
“Cút, có ai nói chuyện với bố mình như vậy không hả?”
Bọn họ vừa cười vừa chửi nhau, ồn ào đến mức cả con phố đều vang lên tiếng của họ. Ở độ tuổi ấy, luôn có một loại ảo tưởng rằng, uống bia, văng tục sẽ trở thành người lớn.
“Khi nào đi?” Chu Cẩn hỏi.
“Bay ngày kia.”
“Bọn tôi đi tiễn ông nhé?” Hầu Tử Việt đề nghị.
“Thôi, thôi thôi.” Lão Nguyên liên tục xua tay, “Chuyến bay đêm, sân bay xa lắm, mấy ông đừng tiễn, tôi nhận tấm lòng là được rồi.”
“Có phải sợ đến lúc đó khóc bù lu bù loa, không muốn bị bọn tôi nhìn thấy không?” Có người trêu.
“Cút mẹ ông đi!” Lão Nguyên vừa chửi xong, nước mắt đã trào ra.
“Vãi, tôi nói trúng rồi chứ gì, đúng là chẳng có tiền đồ gì cả!” Người kia nhe răng cười trêu cậu, nhưng ngay sau đó cũng nhanh chóng quay đi, lén lau nước mắt.
Cảm giác ly biệt, cuối cùng vẫn bao trùm lên tất cả bọn họ.
“Thôi nào, khóc cái gì chứ, đâu phải cả đời này không gặp lại nữa.” Lão Nguyên qua loa lau nước mắt, cố gắng nặn ra một nụ cười với mọi người, “Sau này tôi về nước, vẫn gọi đủ các ông được chứ?”
“Đương nhiên! Đứa nào không đến là chó!” Hầu Tử Việt bị men rượu kích thích, nói chuyện cũng buông thả hơn hẳn ngày thường.
Không khí lại sôi động trở lại.
Cười đùa, náo nhiệt, rồi cũng đến lúc tàn cuộc.
“Bảo trọng.” Chu Cẩn ôm lấy Lão Nguyên, cậu ta cười tít mắt, vỗ vỗ vào lưng cậu.
“Về sớm đi, lần sau gặp lại.”
Chu Cẩn và Hầu Tử Việt cùng đường về, hai người sóng vai bước đi.
“Cẩn ca, cảm ơn cậu.” Hầu Tử Việt bỗng nhiên nói.
“Cảm ơn tớ?”
“Ừm.” Hầu Tử Việt, với gương mặt đỏ bừng vì rượu, gật đầu thật mạnh, “Cảm ơn cậu, vì lần đầu tiên trong đời tớ được đứng ở vị trí trung tâm như vậy.”
Chu Cẩn sững người một chút, rồi mới hiểu cậu ấy đang nói đến trận chung kết hôm đó.
“Cảm ơn cậu.” Hầu Tử Việt lặp lại lần nữa, “Cảm giác đó… thực sự rất tuyệt.”
“Đúng rồi, Cẩn ca, cậu thích Lê Lễ à?”
“Cậu thích Lê Lễ, đúng không?”
Rượu vào lời ra, Hầu Tử Việt nhìn Chu Cẩn đang sững sờ, cười rạng rỡ.
“Tớ cũng thích cậu ấy, Cẩn ca. Tớ thực sự thích cậu ấy lắm!”
Con phố bên cạnh trường học, ban ngày náo nhiệt, ban đêm lại vắng vẻ, chỉ còn vài ngọn đèn đường tỏa ánh sáng vàng nhạt, mơ hồ chiếu lên mấy chữ kim loại bên cổng trường: "Trường thực nghiệm cơ sở số Ba".
Đêm khuya, sân trường trống rỗng, cánh cổng sắt vẫn đóng chặt như bao buổi sáng đi học khác, chỉ khác là, lần này, bọn họ bị ngăn lại ở bên ngoài.
Thiếu niên có tí men vào can đảm hơn hẳn, dám nhảy lên bồn hoa ven đường, khum tay thành loa, hướng về phía cổng trường hét lớn.
“Lê Lễ, tớ là Hầu Tử Việt đây, tớ thích cậu!”
“Thực sự rất thích cậu!”
“Nhưng mà, tạm biệt nhé!”
Hầu Tử Việt hét đến khàn cả giọng, hét đến mức đầu óc thiếu oxy, chân đứng không vững, loạng choạng suýt ngã. May mà Chu Cẩn phản ứng nhanh, kịp thời kéo cậu ấy lại trước khi một chiếc xe lao vụt qua.
Tên ngốc đó vẫn cười "hề hề", “Cẩn ca, nguyện vọng một của Lê Lễ là trường Phụ Trung, đúng không? Vậy là hai người lại có thể tiếp tục làm bạn cùng lớp rồi.”
“Thật ngưỡng mộ cậu, cậu tốt như vậy, nhất định sẽ chăm sóc Lê Lễ thật tốt. Không giống tớ... Tớ chỉ là một người bình thường mà thôi, đến một câu thích cũng chẳng dám nói thẳng trước mặt cậu ấy.”
Hầu Tử Việt vừa đi vừa nói, không quay đầu lại, chỉ vẫy tay ra sau.
Ánh đèn đường kéo dài cái bóng của cậu ấy, dáng đi khoan thai tự tại.
Chu Cẩn dõi theo bóng lưng Hầu Tử Việt xa dần.
Nhưng mà, Hầu Tử… Trước mặt cậu ấy, tớ cũng giống như cậu thôi, cũng chỉ là một kẻ hèn nhát mà thôi.
6.
“Tiểu Cẩn? Có chuyện gì sao?” Mẹ Lê Lễ mở cửa, thấy Chu Cẩn thì có chút ngạc nhiên.
“Dì Lâm Thu, Lê Lễ đâu ạ?”
Mẹ Lê cụp mắt xuống, “Con bé ra ngoài rồi, vẫn chưa về.”
Chu Cẩn do dự một lúc, cuối cùng vẫn hỏi: “Cậu ấy thi thế nào ạ?”
“…Không được tốt lắm, Tiểu Cẩn.”
7.
Phòng của Chu Cẩn không bật đèn.
Cậu ngồi yên lặng trước bàn học, ngơ ngẩn nhìn ra ngoài cửa sổ.
Vô số giọng nói vang lên bên tai.
…
“Lê Lễ, đến xem tớ thi đấu không?”
“Xin lỗi, không rảnh.”
“Bận gì vậy?”
“Học bài.”
…
“Nguyện vọng một cậu điền trường Phụ trung à?”
“Đương nhiên rồi.”
“Chờ cậu, gặp lại ở cấp ba.”
…
“Con bé thi không tốt lắm, Tiểu Cẩn, có khi ngay cả nguyện vọng hai cũng nguy hiểm.”
“Cũng tại dì, tối đó không kiềm chế được cảm xúc, ảnh hưởng đến tâm trạng của con bé hôm sau đi thi.”
“Thật hy vọng con bé có thể học chung với con ở Phụ Trung, tiếc là… có lẽ không còn cơ hội nữa rồi.”
“Lão Chu! Lão Chu! Mau ra đây nghe đi, có phải giọng của Lâm Thu không?”
Trong phòng khách, mẹ Chu Cẩn đột nhiên hét lên.
“Đúng rồi! Sao Lý Uyển lại đến tận nhà gây chuyện vậy?!”
“Không biết xấu hổ! Toàn chọn lúc Lão Lê không có nhà để đến quậy!”
Chu Cẩn vừa đẩy cửa phòng bước ra, bố mẹ cậu đã không còn ở đó, cửa chính mở toang, tiếng cãi vã gay gắt của hai người phụ nữ từ bên ngoài vọng vào.
Đột nhiên, cậu nghe thấy giọng mẹ mình hét lớn ngoài cửa:
“Lê Lễ, đừng động! Đứng yên tại chỗ!”
Trong khu chung cư lúc này, náo nhiệt đến lạ thường.
Trên tầng, bốn người tranh cãi ầm ĩ.
Dưới lầu, vô số người hóng hớt nhô đầu ra từ cửa sổ, bàn tán xôn xao về màn kịch ngay trước mắt.
Và mắc kẹt trong vòng xoáy đó, chính là Lê Lễ mấy ngày nay Chu Cẩn vẫn chưa gặp lại.
Cô gái thu mình trong bóng râm của một gốc cây lớn, tránh đi những ánh mắt soi mói, nhưng lời bàn tán vẫn như những nhát d.a.o đ.â.m thẳng vào lòng.
“Chậc chậc, quả nhiên lão Lê ngoại tình, tôi đã nói rồi mà, đối xử ân cần với người phụ nữ khác như vậy, có gì đó không đúng lắm.”
“Nghe nói vợ chồng nhà họ Lê và tiểu tam trước đây còn là bạn thân cơ đấy.”
“Ôi chao, đúng là bạn tốt, giật chồng người ta xong, còn muốn tiện thể giật luôn cái nhà.”
“Con gái của tiểu tam… hình như còn là bạn cùng lớp với con gái chính thất thì phải…”
Bị mắc kẹt trong những lời đồn đoán, cả người Lê Lễ run rẩy, cô ấy ra sức bịt chặt tai, nhưng những tiếng hét điên cuồng cùng những lời mỉa mai lạnh lùng vẫn như sắp khiến Lê Lễ gục ngã.
Giây tiếp theo, chẳng có dấu hiệu báo trước, thế giới bỗng chốc trở nên tĩnh lặng.
Chu Cẩn ngồi xổm xuống trước mặt Lê Lễ, nhẹ nhàng đội một chiếc tai nghe lên đầu cô.
Cậu chạm nhẹ vào nút phát trên điện thoại, dùng một đoạn nhạc giúp Lê Lễ có được một khoảnh khắc yên bình.
Lê Lễ ngây người nhìn cậu, ánh mắt lung linh d.a.o động, trong những đốm sáng lấp lánh ấy, cậu nhìn thấy chính mình.
Sau lưng cậu, tiếng ồn ào vẫn tiếp tục, cậu nghe thấy tiếng mẹ tức giận, tiếng bố quát tháo, tiếng chửi rủa của Lý Uyển… cùng vô số giọng nói hỗn tạp khác, hòa lẫn vào nhau như đàn ong điên cuồng vây quanh.
Không sao cả. Dù lúc này có là núi lở biển gầm, Chu Cẩn cũng phải che chở cô ấy khỏi tất cả giông bão.
“Cẩn ca…” Giọng của Lê Lễ khàn đặc, run rẩy.
“…Tớ thi tệ quá, xin lỗi.”
Chu Cẩn đưa tay ôm lấy Lê Lễ, cằm nhẹ nhàng tựa lên đỉnh đầu cô ấy, cảm giác đau lòng đến mức không thở nổi.
“Không sao,” Chu Cẩn khẽ nói, “Không sao cả, cậu còn có tớ.”
Lê Lễ tháo tai nghe xuống, “Cậu nói gì cơ?”
Chu Cẩn không trả lời, chỉ ôm Lê Lễ vào lòng chặt hơn.
Hoàn toàn văn