Bảy năm sau.

Trong viện yên tĩnh, quản sự đứng bên ngoài, vài lần muốn vào nhà hỗ trợ, đều bị tiểu thiếu gia ngăn cản.

Ông ta thở dài một tiếng, dọn dẹp con diều cùng ngựa gỗ trong đình viện, cảnh xuân ấm áp, mấy con chim khách (*) đậu trên tường mái, hương hoa hòa cùng tiếng chim ríu rít, khiến sân viện thêm phần náo nhiệt.

Gần đây Lâm Thù Văn phải điêu khắc hoa văn trên trụ cửa của một nhà thương hộ, sau khi dùng xong bữa sáng thì đến dinh thự của đối phương để xem xét, làm ký lục, trước buổi trưa thì về nhà.

Quản sự tiếp đón: "Công tử về rồi."

Lâm Thù Văn rửa tay ở sảnh ngoài, rồi mới đến sân của chủ nhân.

Cậu gõ cửa trước, rồi mới gọi: "Tiểu Cẩn."

Bé con ngồi ngay ngắn trên sập, eo lưng thẳng tắp, quay đầu, đứng dậy bước đến phía bên phải của Lâm Thù Văn, cất giọng trong trẻo: "Cha."

Nghiêm Cẩn tuy mới bảy tuổi, tính tình đã trầm lặng, cẩn thận, từ lúc bắt đầu hiểu chuyện, biết tai trái của cha mình không nghe thấy, mỗi lần nói chuyện đều sẽ đứng về phía bên phải rồi mới mở miệng.

Lâm Thù Văn ôm lấy bả vai nhỏ của nhóc, vừa an tâm vừa cảm thấy may mắn.

An tâm là vì bé con hiểu lý lẽ, bảy năm nay hiếm khi để cậu cùng Nghiêm Dung Chi phiền lòng, còn cảm thấy may mắn là vì bé sinh ra không bị khuyết tật ở tai giống cậu, từ nhỏ đã khỏe mạnh.

Những năm qua, Lâm Thù Văn rất ít khi quản thúc Nghiêm Cẩn, chỉ cần nhóc không làm tổn thương người khác, không làm gì vi phạm đạo đức, những lúc còn lại, muốn chơi gì cũng được, Lâm Thù Văn còn làm rất nhiều món đồ chơi mà trẻ con yêu thích, trong đình viện có thể dễ dàng bắt gặp khắp nơi.

Nhưng kể từ khi năm tuổi trở đi, Nghiêm Cẩn không còn chơi nữa.

Nghiêm Cẩn nói: "Giấy bút để đi học, con đều đã cất hết vào túi đựng sách, không thiếu thứ nào."

Ban đầu Lâm Thù Văn định sau khi về nhà sẽ thu dọn giúp cho bé con, nghe vậy, khóe môi cong lên, cười nói: "Bé cưng thật chăm chỉ."

Khuôn mặt nhỏ của Nghiêm Cẩn cứng đờ, sau một lúc lâu, nghiêm túc nói: "Hài nhi đã bảy tuổi rồi, cha đừng gọi hài nhi là bé cưng nữa..."

Nghiêm Dung Chi từ bên ngoài trở về, bước vào trong cánh cửa, nghe được lời Nghiêm Cẩn nói, bèn lên tiếng: "Trong nhà gọi thế nào mà không được, Thù Văn vui là được."

Nghiêm Cẩn im lặng ngẫm nghĩ: Được rồi, cha nhóc thích mới là quan trọng nhất.

Thế là thương lượng: "Vậy bên ngoài có thể đừng gọi như vậy không?"

Lâm Thù Văn nghĩ kỹ một lúc, đồng ý.

Dù sao bé con cũng đang dần dần lớn lên, ở bên ngoài hoặc trong lớp học sẽ quen biết bạn mới.

Hiện giờ đúng vào giai đoạn trẻ bắt đầu hình thành lòng tự trọng, có lẽ không muốn người khác thấy mình còn non nớt, về tình cảm có thể tha thứ.

Nghiêm Cẩn mới bảy tuổi nhưng đã có dáng vẻ của một người lớn, nhưng rốt cuộc vẫn chỉ là một đứa trẻ, mấy năm nay đã quen đi theo bên cạnh trưởng bối, bỗng phải tách ra, không khỏi có chút bối rối và mơ hồ.

Dù chỉ tách ra vào ban ngày, tan học là có thể về nhà ngay, nhưng nhóc vẫn cảm thấy bàng hoàng.

Lúc nhóc bốn tuổi đã bắt đầu ngủ riêng với cha và phụ thân, nghe phụ thân nhóc nói, đáng ra lúc ba tuổi đã phải ngủ một mình rồi, nhưng vì cha đã cầu tình, nên vẫn được nằm giữa trưởng bối, ngủ cùng họ thêm một năm nữa.

Thế nên, dù tự nhận là rất hiểu chuyện và chững chạc, nhưng khi Nghiêm Cẩn nghĩ đến việc phải tách khỏi trưởng bối, nhóc cúi đầu, cố gắng che giấu chút không nỡ trong đôi mắt.

Đêm khuya, sau khi tắm gội xong, Lâm Thù Văn bị Nghiêm Dung Chi ôm lấy eo nằm xuống, vạt áo buông lỏng, cơ thể ấm áp đang muốn phủ lên, đôi mắt mê ly của cậu hơi động đậy, như thể mối liên kết giữa cha và con, nhẹ nhàng đặt tay lên bả vai Nghiêm Dung Chi, đẩy người ra.

Hơi thở dồn dập của Nghiêm Dung Chi hơi ngưng lại: "Sao vậy em?"

Lâm Thù Văn kéo lại vạt áo, xỏ giày bước xuống giường.

Cậu đứng phía sau cửa, kéo nhẹ cánh cửa ra, cúi đầu đối diện với nhóc con.

"Bé cưng."

Nghiêm Dung Chi bước đến, nhíu mày.

"Sao không về phòng ngủ, chạy đến ngoài cửa làm gì?"

Lâm Thù Văn dắt tay Nghiêm Cẩn, dò hỏi: "Không ngủ được, hay muốn ngủ cùng cha?"

Lông mày Nghiêm Dung Chi hơi giật giật, không đợi nhóc trả lời, Lâm Thù Văn hãy còn nói: "Bé cưng lúc bốn tuổi đã bắt đầu ngủ riêng với ta, ngày mai nó phải đi học, chắc là có chuyện muốn nói với ta."

Thế là dắt Nghiêm Cẩn lên giường, Nghiêm Dung Chi trầm mặc.

Nghiêm Cẩn nằm cạnh cha mình, trên người cha có một mùi hương dịu dàng, ấm áp, làm nhóc thấy an tâm.

Vậy nên, nhóc nằm sát lại càng ngày càng gần, vô tình chạm phải đôi mắt sâu thẳm của phụ thân, yên lặng thu lại ngón tay đang nắm chặt vạt áo của cha mình.

Tuy Nghiêm Cẩn hiếm khi muốn gần gũi cha trong chốc lát như lúc này, nhưng khi ở gần vẫn tương đối im lặng và hướng nội, không phải người nghĩ gì nói đó.

******

Hôm sau, sau khi ngủ một đêm ở phòng ngủ cùng với Lâm Thù Văn, Nghiêm Cẩn đã khôi phục lại trạng thái bình thường, dậy sớm rửa mặt, mặc xong y phục mùa xuân, đeo túi đựng sách lên, chải chuốt tóc tai gọn gàng, ăn sáng xong liền đi học.

Lâm Thù Văn cùng Nghiêm Dung Chi dắt nhóc lên xe ngựa, một nhà ba người tới ngoài cửa trường học, thu hút không ít ánh mắt.

Đưa Nghiêm Cẩn đến trước cầu thang, Lâm Thù Văn nói: "Tan học ta cùng phụ thân của con sẽ đến đón con."

Nghiêm Cẩn gật đầu: "Hài nhi biết rồi ạ."

Nhìn theo bóng dáng Nghiêm Cẩn đi lên cầu thang, bước vào trường, Lâm Thù Văn xoay người quay về xe ngựa.

Cậu lo Nghiêm Cẩn không thể thích ứng với trường học, Nghiêm Dung Chi nói: "Cẩn Nhi thông minh, sẽ biết cách ứng phó."

Thành thân mười mấy năm, Lâm Thù Văn cũng không có thay đổi gì nhiều, đôi mắt hạnh to tròn sáng ngời, vẫn giữ được chút ngây thơ thuở ban đầu.

Dù Nghiêm Cẩn đã bảy tuổi, nhưng nếu không nói, cũng sẽ không nhìn ra cậu đã có một đứa con bảy tuổi.

Lâm Thù Văn nhẹ thở dài: "Là ta lo lắng quá."

Cậu ngượng ngùng cười nói: "Thậm chí còn không chín chắn bằng bé cưng, cũng may tính tình nó giống chàng, nếu giống ta, ta nhớ rõ lúc còn nhỏ, ta không dám ra ngoài gặp ai."

Nghiêm Dung Chi không đồng ý, thấp giọng nói: "Cục cưng tốt lắm."

Lời này khiến gương mặt Lâm Thù Văn đỏ bừng: "Ta đã lớn vậy rồi, Nghiêm Dung Chi, chàng đừng gọi ta vậy nữa."

Nghiêm Dung Chi nói: "Hiện tại không có ai mà, huống hồ ta không giống em lén lút gọi Cẩn Nhi là bé cưng."

Dù đã qua bao lâu, Lâm Thù Văn vẫn luôn là trân quý trong lòng hắn, dù đã có Cẩn Nhi cũng không hề thay đổi.

Hôm đó, Nghiêm Dung Chi dẫn Lâm Thù Văn đi dạo một vòng phố đông, đến khi tan học, hai người cùng nhau đến ngoài trường đón Nghiêm Cẩn.

Một đám trẻ ùa ra từ bên trong, Nghiêm Cẩn không giống tụi con nít cãi cọ ồn ào, quả nhiên là đứa thẳng lưng nhất, vẻ mặt cùng khí chất đều có chút bóng dáng của Nghiêm Dung Chi.

Nhóc nhìn thấy trưởng bối, bước chân hơi dừng lại, chần chờ một lúc, tạm thời rũ bỏ vẻ ngoài rụt rè, chững chạc của mình, chạy về phía cha cùng phụ thân của nhóc như mấy đứa nhỏ khác.

Lâm Thù Văn ôm lấy Nghiêm Cẩn chạy về phía mình, túi đựng sách của nhóc cũng được phụ thân xách đi.

Bé con sắc mặt ửng đỏ, kiềm nén sự vui sướng: "Cha, phụ thân, làm phiền hai người đến đón hài nhi."

Một bàn tay của Lâm Thù Văn được Nghiêm Dung Chi nắm lấy, tay khác nắm tay bé con.

Cậu cười tủm tỉm nói: "Về nhà thôi."

– HẾT NGOẠI TRUYỆN –

Editor có lời muốn nói:

(*) Chim khách: hay còn gọi là Hỉ Thước (喜鹊, nghĩa là con chim báo điềm lành). Hỉ thước được xem là loài thần điểu, có khả năng dự báo trước những thay đổi của tự nhiên. Hỉ thước thường chỉ kêu khi trời khô ráo, có nhật quang nên còn được gọi là Dương điểu (chim mặt trời). Loài chim này còn nhận biết được gió, nếu như năm nào đó nhiều gió nó sẽ làm tổ chỗ cành cây tương đối thấp để tránh gió. Người ta có thể dựa vào những đặc tính này để nắm được những chuyển biến của thiên nhiên, trời đất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện