Tống Anh nói xong thì lúng túng nhìn Hoắc Triệu Uyên.
Nàng không muốn xuất giá! Nhưng thập lý hồng trang này nghe rất kí.ch th.ích, không thể trách nàng nhất thời xúc động mà vui vẻ đúng không?
Hoắc Triệu Uyên nhìn nàng bằng ánh mắt phức tạp.
Nha đầu này vui mừng như vậy, chẳng lẽ là đã nhìn trúng ai sao?
Hoắc Triệu Uyên lập tức đánh giá Lục Giai kỹ càng.
Rút kinh nghiệm lần trước nhận nhầm Tứ thúc của Tống Anh, Hoắc Triệu Uyên đã cho người điều tra một chút nên bây giờ cũng biết vị đứng bên cạnh Tống Anh là ca ca nàng, tên là Tống Tuân.
Vì vậy, ngoại trừ Tống Tuân, nam tử ở đây hôm nay đều rất đáng nghi.
Nhưng bữa tiệc này do người của Lục gia tổ chức nên Lục Giai có khả năng cao nhất.
Bị Hoắc Triệu Uyên nhìn chằm chằm, Lục Giai chỉ cảm thấy lông tơ toàn thân dựng đứng hết lên.
Hoắc Triệu Uyên cau mày, hơi không vui.
"Lục công tử bây giờ đã có công danh chưa?" Hoắc Triệu Uyên nhàn nhạt hỏi.
Lục Giai nheo mắt: "Vẫn chưa..."
"Từ lâu đã nghe nói ngươi bốn tuổi học vỡ lòng, sáu tuổi biết làm thơ, là một thần đồng.
Sao đến tuổi này rồi vẫn chưa có công danh?" Hoắc Triệu Uyên lập tức gạch tên Lục Giai trong lòng, sau đó dùng ánh mắt cảnh cáo nhìn Tống Anh.
Lục Giai này còn không bằng ca ca của Tống Anh!
Tống Tuân này lúc nhỏ chỉ được đi học mấy năm, sau đó còn ngừng học một thời gian dài mà hiện giờ còn trông có dáng vẻ của người đọc sách hơn Lục Giai nhiều.
Còn Lục Giai này thì sao? Cả người từ trên xuống dưới, ngoại trừ mấy phần kiêu ngạo và vẻ bề ngoài thì có điểm nào đáng để phó thác đâu?
Thân là nam tử, đã mười lăm, mười sáu, mười bảy tuổi rồi mà vẫn không biết nặng nhẹ, rõ ràng có tài học lại còn dựa vào gia đình, ấu trĩ, không trưởng thành, thật sự không xứng để kết đôi!
Lục Giai nghẹn khuất trong lòng.
Hắn ta lớn đến chừng này, lần đầu tiên bị người khác ghét bỏ như vậy...
Thế nhưng hắn ta không dám cãi lại!
Sắc mặt đỏ lên.
"Ta cảm thấy Quách công tử không tệ." Tống Anh có ý xấu, quay sang mỉm cười với Quách Ngang.
Quách Ngang nghe vậy thì cằm run lên, suýt nữa rớt xuống đất!
Có thù gì, oán gì!?
Hoắc đại nhân đã nói đồng ý cho thập lý hồng trang, lỡ như... vị đại nhân này thật sự ép hắn ta cưới quả phụ này thì phải làm sao?!
Mặt Quách Ngang biến sắc, Tống Tuân khẽ kéo ống tay áo của Tống Anh.
Hoắc Triệu Uyên ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn Quách Ngang kia lấy một cái, nói thẳng: "Người này không được.
Ngươi là người Hoắc gia ta, cho dù tái giá cũng phải tìm nam tử tài trí hơn người, văn võ song toàn.
Thân phận của Quách gia quá thấp, vả lại người nhà này dạy dỗ ra nữ tử không coi ai ra gì như thế, có thể thấy rằng gia giáo không tốt."
Chẳng lẽ mắt của Tống tiểu thư có vấn đề?
Chọn người sau còn không bằng người trước, Lục Giai không sánh bằng Tống Tuân, còn tên họ Quách này lại kém hơn cả Lục Giai.
Quách tiểu thư nghe vậy thì suýt nữa hôn mê.
Nàng ta xong đời rồi.
Bị Hoắc đại nhân đánh giá như thế trước mặt nhiều người như vậy, sau này nàng ta... làm sao gả đi được nữa!?
Càng đừng nói tới chuyện gả cho Lục Giai!
Hứa tiểu thư toàn thân run rẩy, cố gắng giảm bớt cảm giác tồn tại của mình, lúc này cũng không dám nhiều lời, trong lòng sắp hận Tống Anh tới chết.
Rõ ràng là một thôn phụ, làm sao quen biết được nhân vật lớn như vậy chứ!
Còn Quách Ngang lại mang tâm trạng phức tạp, không biết nên vui mừng hay buồn bực.
Muội tử bị người khác sỉ nhục, hắn ta đương nhiên tức giận, nhưng bản thân mình lại có thể tìm được đường sống, không bị cưỡng ép ghép đôi với quả phụ thì xem như muội tử không hy sinh uổng phí...
"Thúc phụ hiểu lầm rồi.
Không phải ta muốn gả cho Quách công tử mà là cảm thấy dáng vẻ bắt nạt kẻ yếu của Quách công tử này thật sự không tệ nên cảm khái một chút mà thôi." Tống Anh cong môi cười, "Trước đây ta đã nói với thúc phụ đại nhân rồi, kiếp này nguyện thủ tiết cho vong phu cả đời, tuyệt đối không tái giá."
Trong lòng Hoắc Triệu Uyên hơi chua xót.
Đột nhiên hơi chán ghét Hoắc Nhung...
Lấy đâu ra năng lực khiến tiểu tức phụ nhi chưa từng gặp mặt này thủ tiết với hắn cả đời chứ?