Sư mẫu Mạc nhìn sang, hơi lo lắng kêu lên: “Ông bị cao huyết áp, ăn ít đồ ngọt thôi.”

Phản ứng đầu tiên của ông Mạc là ôm lấy cái hộp, sợ người khác cướp mất: “Không ngọt, thật đấy.”

Hương vị ngọt thanh mềm mịn rất hợp với khẩu bị của ông ấy, còn không ảnh hưởng đến răng của mình.

Mọi người không kìm được mà liếc mắt.

Lạc Di biết thầy của mình có một mặt rất cứng đầu, cố nhịn cười nói: “Sư mẫu, mấy món này con cố ý bỏ ít đường, thầy ăn một chút không sao đâu ạ.”

Lúc này sư mẫu Mạc mới yên tâm hơn: “Lão mạc, ông chia cho mọi người cùng ăn đi.”

Làm sao ông Mạc chịu chứ? Mỗi loại sáu cái, không nhiều lắm: “Nhà hàng cũng có bánh ngọt mà, bọn họ muốn ăn bao nhiêu mà chẳng được.”

Bị ông ấy đối xử như vậy sao những người khác còn không hiểu chứ? Ào ào chạy đến giành đồ ăn.

Không phải nhà học Lạc keo kiệt mà nguyên liệu nấu ăn rất khó kiếm, trên thị trường không có nguyên liệu làm đồ Tây, Thủ Đô lớn như vậy nhưng cũng không có mấy cửa hàng bán đồ Tây đúng chuẩn.

Ngô Tiểu Thanh đã may quần áo cho những khách hàng làm việc trong nhà hàng cơm Tây, cố gắng tìm mọi cách để mua nguyên liệu và thậm chí còn mượn nhà bếp trong giờ nghỉ trưa của nhà hàng cơm Tây, nợ ơn của không ít người, khó khăn lắm mới làm được hộp bánh ngọt ngày.

Món quà bái sư này đã tốn rất nhiều công sức và tấm lòng.

Bánh tart trứng và bánh ngọt bị mọi người tranh hết, trong tim lão Ngô như rỉ máu, đau lòng c.h.ế.t đi được, nếu biết sớm thì sẽ không mời bọn họ, một đám bạn tồi.

Các học trò thì không dám cướp, chỉ đành nhìn rồi nuốt nước miếng.

Ngũ sư huynh đảo mắt: “Tiểu sư muội, anh không có gì tặng em cả, vậy thì anh tặng em phiếu đổi tivi màu này nhé.”

Phiếu tivi màu rất quý giá, Lạc Di không dám nhận, cũng không thể tiêu mấy nghìn đồng đi mua tivi màu, không có ích lắm.

Ngũ sư huynh vui vẻ nói: “Nếu em cảm thấy ngại thì tặng cho anh một hộp bánh tart trứng đi.”

Khóe miệng Lạc Di giật một cái, không ngờ đàn anh của mình là kiểu người như vậy.

Mấy đàn anh khác cũng tặng quà gặp mặt, tuy không đắt giá nhưng đều là các loại sách rất hữu dụng, còn có cả sổ ghi chép, Lạc Di vui vẻ nhận lấy và cảm ơn tất cả.

Cùng ăn một bữa cơm phong phú món ăn, khách khứa đều rất vui vẻ.

Ông cụ Tiêu và bác sĩ Lý lại rất lặng lẽ, hôm nay bọn họ không phải nhân vật chính nên cố gắng không giành lấy sự chú ý của chủ nhân.

Ông Mạc tiến lại gần, bê một ly trà: “Ông Tiêu, chúng ta cùng uống một ly nào, sau này sẽ là người một nhà rồi.”

Ông cụ Tiêu không quen ông Mạc nhưng lại rất bái phục học thức của ông ấy: “Tiểu Di nhà tôi nhờ cậy vào ông nhé.”

Bái phục thì bái phục nhưng vẫn tranh một chút chủ quyền, Tiểu Di thân với ông ấy hơn.

Đừng tưởng Tiểu Di không có ai ủng hộ, ông ấy vẫn đang nhìn chằm chằm đấy.

Ông Mạc cười ha ha: “Sau này cũng là người nhà của tôi.”

Hai ông già ngấm ngầm so chiêu, đều là người có ăn học, có thể trích dẫn điển cố tranh luận cả một buổi.

Sư mẫu nhìn thấy thì chỉ biết lắc đầu, đàn ông ấy mà, cho dù tuổi có nhiều thế nào đi nữa thì vẫn cứ ngây thơ như vậy.

Lúc bọn họ ăn xong ra về, đi qua cửa phòng Hoa Lan đang mở một nửa, có mấy người đàn ông trẻ tuổi bước ra, Dương Nam Ba và Lưu Nhất Hách cũng ở trong đó.

Dương Nam Ba rất ân cần: “Ông Tiêu, mọi người ăn xong rồi ạ? Cháu đưa mọi người về nhé, cháu có xe ạ.”

.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện