Diệp Thạch Lục biết mình rất xui xẻo, từ nhỏ đến lớn cho dù làm bất cứ chuyện gì thì sự may mắn của anh ta đều luôn kém hơn người khác một chút.

Mỗi lần đi mua đồ, anh ta luôn phải trơ mắt nhìn người khác lấy đi món đồ còn lại cuối cùng ở trước mặt anh ta.

Mỗi khi ăn uống cái gì đó anh ta sẽ luôn làm bẩn bộ quần áo mới mua, không thể nào khôi phục nó lại như cũ.

Mỗi khi đi xem phim, đều sẽ tự dưng chọn trúng chỗ ngồi ở gần một đôi tình nhân, toàn bộ quá trình xem phim bị ngược đãi ăn cơm chó.

 

Lấy chuyện ngày hôm qua ra mà nói, máy truyền tin trong tay anh ta sớm không xảy ra vấn đề muộn không xảy ra vấn đề, mà hết lần này tới lần khác ngay tại lúc anh ta phát hiện ra dấu vết của Quỷ Tạp Tử thì lại xảy ra trục trặc, kết quả vì thế mới cứu được Thích Mê trở về từ trong tay Quỷ Tạp Tử... Haiz, ngay sau đó máy truyền tin lại lập tức khôi phục tình trạng hoàn hảo như bình thường.

Diệp Thạch Lục bất đắc dĩ thở dài, nâng tay vả lên trên mặt một cái để cho bản thân lấy lại được tinh thần. "Cho nên chuyện này có nghĩa là, cô hoàn toàn dựa vào năng lực đặc thù của mình phát hiện ra được Quỷ Tạp Tử à?" anh ta không cam lòng, hỏi lại thêm một lần nữa.

Thích Mê gật đầu.

 

Diệp Thạch Lục buông báo cáo trong tay xuống: "Vậy năng lực này của cô hoàn toàn có thể đi làm nhân viên tinh lọc nha, cô có muốn tôi giới thiệu cô với cấp trên một chút hay không?"

"Không cần đâu, tôi không có hứng thú..." Nói xong, Thích Mê lấy điện thoại di động từ trong túi ra, tìm ảnh chụp chung của lớp Đậu Đinh lúc trước, lần lượt lấy tay phóng to ảnh chụp Trịnh Viện Viện, Đỗ Thụy và những đứa trẻ còn lại, đưa cho Diệp Thạch Lục. "Có thể giúp tôi tìm mấy người này không?"

Sau khi trí nhớ được hồi phục, Thích Mê nhớ lại chuyện đã xảy ra sau khi truyền tống tới đây. Mặc dù vào đêm cuối cô và Trịnh Viện Viện mang theo bọn nhỏ chân trước chân sau tiến vào cửa truyền tống, nhưng không biết vì sao, sau khi cô tới đây thì không còn nhìn thấy Trịnh Viện Viện và bốn đứa nhỏ còn lại nữa, đứng bên cạnh cũng chỉ có Ngô Mộc Thần, Phương Hân Duyệt và Bành Di Thần.

Sau đó, trong lúc cô mang theo ba đứa trẻ vừa đi vừa tìm kiếm bọn họ thì bỗng nhiên ở trên đường phố nghe thấy tiếng chuông điện thoại di động kiểu cũ, vốn định tốt bụng nhặt lên tìm kiếm người bị mất điện thoại, không nghĩ tới lại gặp phải Quỷ Tạp Tử, nhìn thấy tin nhắn chủ nhân của chiếc điện thoại di động triệu tập bạn bè tới nhà làm khách... Ngay một giây sau đó, cô đã bị kéo vào chiều không gian phẳng của thế giới song song thứ hai ở bên trong chiếc điện thoại.

Xác suất đại khái là do thủ đoạn của Quỷ Tạp Tử, vì thế tên của cô và chủ nhân chiếc điện thoại di động biến thành giống nhau, lại vì cô đã rơi vào trạng thái ý thức bị hỗn loạn quá nghiêm trọng, cho nên lúc ban đầu cô không thể nào cảm thấy sự việc có chút không đúng, sau khi trở nên tỉnh táo thì mới nhớ tới việc tìm kiếm đám người Trịnh Viện Viện.

Cô nhớ rất rõ lúc ấy khi tiến vào cửa truyền tống vốn không hề xảy ra vấn đề gì, nói rõ đám người Trịnh Viện Viện có lẽ cũng đã được truyền tống tới thế giới tận thế này, chỉ là khả năng đã bị truyền tống đến vị trí khác, nếu như gặp may mắn thì tìm được bọn họ chỉ còn là vấn đề thời gian... Còn chuyện khiến cho cô tương đối lo lắng lại là Đỗ Thụy và ba đứa trẻ kia.

Thời điểm Đỗ Thụy bước vào cửa truyền tống vừa vặn xuất hiện BUG, không biết bug sẽ đưa bọn họ truyền tống đến địa phương nào. Tuy rằng hy vọng có chút xa vời, nhưng ôm thái độ thử xem, Thích Mê vẫn bảo Diệp Thạch Lục giúp cô tìm bọn họ.

Diệp Thạch Lục rất nhiệt tình, lập tức đáp ứng lời nhờ vả này của cô, còn thuận tiện muốn đi hỏi những đồng nghiệp khác của anh ta có thấy qua những người này hay không.

Thích Mê nói cảm ơn, đưa mắt nhìn anh ta rời đi, đứng dậy đang chuẩn bị tùy tiện hoạt động cơ thể một chút, chợt nghe thấy bà cụ bên cạnh dịu dàng mở miệng: "Yên tâm đi cô gái, bạn bè của cô nhất định sẽ được tìm thấy bình an."

Thiện ý của người xa lạ luôn vô thức bao trọn phần mềm mại nhất trong nội tâm của cô.

Thích Mê ngây người trong chốc lát, sau đó nở một nụ cười thật tươi với bà cụ: "Vâng ạ, mượn lời chúc của bà, bọn họ nhất định sẽ được tìm thấy bình an!"

Bà cụ cười gật gật đầu.

Thích Mê biết bà cụ này chỉ muốn an ủi cô, nhưng nghe được lời dịu dàng như vậy, cô luôn cảm thấy một chút hy vọng này dù cho có yếu ớt hơn nữa cũng sẽ trở nên càng ngày càng mãnh liệt.

Cô chưa bao giờ là một người thích thể hiện cảm xúc, nhưng khi bà cụ này xuất viện, cô vẫn không nhịn được tiến lên ôm lấy bà một cái: "Cảm ơn bà."

Bà cụ cười gật đầu, vỗ vỗ lưng cô: "Chỉ cần trong lòng luôn mang theo hy vọng, tất cả mọi chuyện đều sẽ tốt lên."

"Vâng ạ!"

Sau khi đưa mắt nhìn bà cụ từ ái này xuất viện, nỗi lo âu của Thích Mê cũng từ từ trở nên bình tĩnh, dường như trong đáy lòng cô thật sự tin tưởng câu nói kia của bà cụ --

Tất cả mọi chuyện đều sẽ tốt lên.

*

Lại một ngày nữa trôi qua, tình huống của Thích Mê lại có chuyển biến tốt đẹp.

Sau khi ăn xong cơm tối, y tá dùng dụng cụ kiểm tra đo lại chỉ số cho cô, chỉ số SAN của cô đã đạt tới mức bình thường là 58, có thể xuất viện bất cứ lúc nào.

Thích Mê nhìn bầu trời bên ngoài đã dần dần vào ban đêm, vốn định ở lại hết đêm nay sẽ rời đi, nhưng khi y tá cầm toàn bộ danh sách phí trị liệu kín mít đến, đôi mắt cô khẽ mở to, nhanh nhẹn thu dọn đồ đạc cho bọn nhỏ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện