Phạm Cửu vẻ mặt đau khổ, co rúm lại, ấn cánh tay “Chỉ điểm giang sơn” của

Dữu Khánh xuống, nhỏ giọng khuyên can, “Bang chủ, không được nha, đồng

thời động thủ với người của năm đại bang phái cao cấp nhất Thiên Tích sơn,

làm vậy chẳng phải là chán sống rồi sao?”

Mạt Lỵ và Cao Trường Đài cũng liên tục gật đầu, ba người bọn họ mới đến

Thiên Tích sơn được bao lâu? Còn chưa thực sự phát được một khoản tài nào,

lúc này lại đi đắc tội hết một lượt năm đại bang phái tại Thiên Tích sơn, đây là

chuyện gì chứ?

Bọn họ cảm thấy phải chăng đặt tên “Hạt Tử bang” cho bang phái là một sai

lầm, quả nhiên là có độc.

Lần đầu tiên gia nhập vào thì chết chóc sụp đổ, lần thứ hai gia nhập vào thì phải

lấy đầu đi đụng tường. Cuộc đời này ngắn ngủi chỉ mấy xuân thu, không chết là

không bỏ qua sao?

Đồng Tại Thiên cũng gật đầu “Đúng vậy đúng vậy”, muốn để cho bang chủ đại

nhân không nên bốc đồng.

Mục Ngạo Thiết đương nhiên cũng vô cùng lo sợ, nhận thấy sợ gì tới cái đó,

tính cách hoang dại của lão Thập Ngũ quả nhiên lại tuôn trào như nguồn suối.

Dữu Khánh hất tay của Phạm Cửu ra, nhướng mày trừng mắt nói: “Cũng không

bảo các ngươi giết người, giả bộ đáng thương làm gì.”

Phạm Cửu tận tình khuyên nhủ: “Bang chủ, không phải chúng ta ra vẻ đáng

thương, Cống Sơn đường đã nói rõ quy tắc, không thể động thủ tại nơi này a!”

Dữu Khánh: “Việc này mà động thủ gì chứ? Đã trực tiếp xếp người vào trong

chỗ chúng ta rồi, kẻ ngốc cũng có thể nhận ra được là bọn họ ra tay can thiệp

vào phía bên chúng ta trước. Nếu như ngay cả việc đưa tay ngăn chặn cũng

không cho phép, vậy còn cạnh tranh cái rắm gì nữa, dứt khoát tuyên bố bọn họ

thắng là được rồi. Mọi người cứ việc yên tâm, nếu xảy ra chuyện ta chịu trách

nhiệm. Ta gánh không được còn có Liên Ngư hỗ trợ xử lý, không có chuyện gì

xảy ra.”

Mục Ngạo Thiết vẻ mặt kinh ngạc, vì sao đột nhiên lại nói ra chuyện Liên Ngư

hỗ trợ xử lý với những người này?

Mọi người lập tức đồng loạt quay nhìn về phía y, Mục Ngạo Thiết chợt hiểu ra

điều gì đó.

Y còn chưa kịp suy nghĩ được nhiều hơn, Dữu Khánh đã chỉ vào y, hỏi: “Nhị

đương gia, ngươi có làm hay không?”

Mục Ngạo Thiết có thể không phối hợp với hắn, có thể nói là không làm được

sao? Tự nhiên phải cắn răng miễn cưỡng gật đầu, ừ một tiếng.

Dữu Khánh lại lập tức chỉ tới Đồng Tại Thiên, “Tam đương gia, ngươi có làm

hay không?”

Đồng Tại Thiên vừa mới hơi lộ vẻ do dự, Dữu Khánh liền không cho phép gã

suy nghĩ gì nhiều, lập tức bổ sung một câu, “Ngươi cho rằng ngươi không làm,

Cô Dương liền sẽ buông tha ngươi sao? Độc nhất chính là lòng nữ nhân, ta từng

tiếp xúc với nữ nhân này, lòng dạ hẹp hòi, không dễ lừa gạt như vậy. Nắm giữ

được Đồng Tước hồ, có Khối Lũy thành làm núi dựa mới là bảo đảm, đã kiếm

được tiền, xa chạy cao bay mới là bảo đảm!”

Đây là lời nói của con người sao? Đồng Tại Thiên mặt đầy bi phẫn, muốn

khuyên hắn phải lương thiện.

Lúc trước mới bị tên này ép vào thế làm cho không thể không lừa gạt bang chủ

Tinh Nguyệt bang, bây giờ lại muốn ép gã động thủ với người của năm đại bang

phái, gã không biết sau khi mình hoàn thành chức trách gian tế cho Phi Ưng

bang, còn có thể tiếp tục lăn lộn tại Thiên Tích sơn này cùng với Đoạn Vân Du

hay không nữa, Đoạn Vân Du có lo lắng bị liên lụy không chứ?

Hơn nữa, vì mục đích lần này của mình, gã không thể không đồng ý. Ngoài ra,

tên chết tiệt trước mắt này nghĩ tới là làm, hoàn toàn không cho gã có thời gian

cân nhắc, trong tình thế tiến thoái lưỡng nan, gã cảm thấy lời đối phương nói

quả thực có lý, liền nghiến răng nghiến lợi nói: “Làm!”

Dữu Khánh lại lập tức chỉ đến Phạm Cửu, “Tứ đương gia, ngươi có làm hay

không?”

“A, việc này…” Phạm Cửu cũng chần chừ do dự.

Dữu Khánh vung tay lên: “Không muốn làm cũng không sao, nhưng ngươi phải

đảm bảo không thể bán chúng ta và đừng sợ bọn họ uy hiếp. Về phần, nếu ra

khỏi nơi đây, mấy bang phái đó có xử lý ngươi hay không thì ta không dám đảm

bảo. Nói chung, ngươi cứ trốn ở nơi này đừng làm gì cả sẽ an toàn. Chờ khi

chúng ta đã chấp chưởng được Đồng Tước hồ, bọn họ liền không dám động tới

ngươi nữa.”

Phạm Cửu trợn mắt há mồm, rất muốn nói với hắn, ngươi đánh rắm sao, nếu

như ngươi chắc chắn có thể chấp chưởng được Đồng Tước hồ, ta cần gì phải ở

đây hốt hoảng lo sợ chứ? Nếu ngươi không thể chấp chưởng, ta ở lại nơi này

chống chịu năm đại phái uy hiếp tính là chuyện gì chứ, ngươi sợ bọn họ nhìn ta

quá thuận mắt hay sao?

Gã vội vàng cười khổ nói: “Không phải, bang chủ, mấy chục huynh đệ khác có

thể đồng ý sao?”

Dữu Khánh: “Tới cũng đã tới đây rồi, bọn họ lại không biết tình huống như thế

nào, chẳng phải là đầu lĩnh bảo đi hướng nào liền đi hướng đó sao, chẳng qua là

chọn lợi tránh hại, cùng lắm thì có lợi thì lên, không có lợi thì chạy, trà trộn vào

đó xem qua trước không có vấn đề nha, ngươi quan tâm quá nhiều. Được rồi,

không còn ý kiến nào khác, xem như ngươi đã đồng ý làm.”

Không cho phép phủ định, hắn trực tiếp chỉ thẳng vào Mạt Lỵ và Cao Trường

Đài, “Các ngươi có làm hay không? Không làm cũng không thể bán đứng chúng

ta. Ta cảnh cáo trước, dễ tụ dễ tán là tốt nhất. Nếu dám bán đứng chúng ta, lão

bản nương của Thạch Tâm cư sẽ không bỏ qua cho các ngươi. Các ngươi tự suy

nghĩ hậu quả đi.”

Lại tới nữa rồi, Mục Ngạo Thiết sắp cắn vỡ răng rồi, nếu không phải ngay từ

đầu Dữu Khánh đã lấy việc này ra phân tích lợi và hại để ổn định y, với tính tình

của y, rất có thể lập tức trở mặt.

Y cảm thấy lúc này mình giống như một tên trộm vặt, bị Dữu Khánh lột sạch ra

cho công chúng xem, lúc trước hắn nói rằng không nói gì cho những người này,

khẳng định là giả dối.

Cao Trường Đài dở khóc dở cười, “Bang chủ, lời tốt lời xấu gì đều bị ngươi nói

ra hết rồi, ta có đồng ý hay không còn trọng yếu nữa sao?”

Dữu Khánh: “Đương nhiên trọng yếu, một chút nữa ta cần năm vị đương gia

các ngươi đích thân động thủ, tránh để ta phải sắp xếp người khác.”

Mạt Lỵ thở vắn than dài: “Bang chủ, ngươi nói thật không? Nắm giữ Đồng

Tước hồ là thật sự có thể tìm được sâm Kỳ Lân sao?”

Cô ta và Cao Trường Đài có thể cùng theo đến bây giờ, là bởi vì chính mình

moi ra được manh mối này nên không đành lòng từ bỏ, cũng không phải chưa

từng cân nhắc tới việc cầm manh mối này để tìm nơi nương tựa vào thế lực

khác, nhưng bởi vì không quen thuộc thế lực khác, nên không thể không cân

nhắc kỹ càng đến vấn đề an toàn, ngoài ra, những manh mối tiếp theo dường

như chỉ một mình Chu bang chủ nắm giữ.

Bây giờ thì hay rồi, lại toát ra thêm lão bản nương của Thạch Tâm cư có quan

hệ mật thiết với bên này, thật hay giả chứ?

Tạm thời chưa thể xác minh là thật hay giả, ít nhất một cửa phải đối diện nằm

ngay trước mắt.

Dữu Khánh: “Không có lợi ích ta cần gì phải liều như thế? Phí đăng kí một

nghìn vạn lượng là dễ dàng ném ra chơi đùa như vậy sao? Vì sao ngươi muốn

tìm sâm Kỳ Lân? Nắm giữ được Đồng Tước hồ liền không thiếu tiền nữa, việc

có tìm được sâm Kỳ Lân hay không có thể chậm rãi tiến hành, cứ muốn đâm

đầu đi vào một con đường tối, đầu óc vào nước rồi hay sao?”

Mạt Lỵ không nói nên lời, nhận thấy hình như mình suy nghĩ không đủ sáng

suốt.

Mục Ngạo Thiết không nói lời nào, mắt mở trừng trừng nhìn lão Thập Ngũ ở tại

đó cưỡng bức lợi dụ, có thể nói là dao sắc chặt đay rối, khiến cho một đám

người không còn lời nào để nói.

Dữu Khánh phất tay: “Không còn thời gian nữa, trời sắp sáng lên rồi, đến bình

minh chúng ta sẽ không thể đi được, đừng dây dưa lề mề gì nữa. Đi hành động

đi.”

Mục Ngạo Thiết là người đầu tiên đứng dậy đi thực hiện, chỉ mấy bước chân

thân hình đã biến mất trong sương mù.

Đám người Đồng Tại Thiên chỉ có thể cắn răng lục tục đứng dậy.

Lúc trước, bọn họ cảm thấy bang chủ bổ nhiệm bọn họ làm đương gia quá sơ

sài, quá hời hợt, giống như trò đùa, có cảm giác không được coi trọng, bây giờ

lại phát hiện thấy mình đã nghĩ sai, bang chủ quá coi trọng bọn họ, trực tiếp

giao việc động thủ với người của năm đại bang phái Thiên Tích sơn cho năm

người bọn họ, một đương gia một bang phái, không nhiều không ít.

Những người có thể đến lăn lộn tại Thiên Tích sơn này, không nói rằng đã quen

làm việc giết người phóng hỏa, nhưng ít nhất tay cũng đã dính máu tanh, không

động thủ thì thôi, đã quyết định động thủ thì sẽ không có tình trạng tay cầm đao

không ổn.

Đồng Tại Thiên tìm bang chúng mượn thanh kiếm, hai tay áo giấu kiếm, đi tới

bên cạnh hai gã đệ tử Tinh Nguyệt bang đang nói chuyện phiếm tại đây, bảo

người phối hợp làm mất cảnh giác, rồi hai thanh kiếm trực tiếp gác lên cổ hai

người.

Trong lúc hai người kinh hãi không dám manh động, người phối hợp đã động

thủ, trực tiếp điểm huyệt đạo của hai người.

Thu hồi kiếm xong, Đồng Tại Thiên quan sát y phục của hai người này một lần

nữa, sau khi xác nhận là thành viên của Tinh Nguyệt bang, gã thật sự không biết

nói gì.

Khi năm vị đương gia chia ra động thủ với tai mắt của năm bang phái thì không

có lựa chọn gì, người nào động thủ với người của bang phái nào, không có thời

gian cho bọn họ lựa tới đổi lui, gã ta không nghĩ tới mình lại có thể đụng phải

người của Tinh Nguyệt bang, về sau lão thái bà Cô Dương không “Ưu ái” gã

mới là lạ.

Gã nhịn không được, ngửa đầu nhìn lên bầu trời bị sương mù dày đặc che lấp

nhìn không thấy, ngửa mặt lên trời thở dài một hơi từ đáy lòng, cứ tiếp tục như

vậy, chính gã cũng không biết mình còn có thể trở về Phi Ưng bang nữa hay

không.

Việc đã đến nước này, gã cũng chỉ có thể đi bước nào hay bước nấy, đánh cược

vị bang chủ bốc đồng này có thể thành công, dù sao phía sau cũng có Liên Ngư

hỗ trợ.

Về chuyện giữa Mục Ngạo Thiết và Liên Ngư, gã biết được một chút từ Đoạn

Vân Du, cho rằng Chu bang chủ không nói dối.

Gã phất tay ra hiệu, thành viên Phi Ưng bang kiêm Hạt Tử bang lập tức phối

hợp với gã, dưới sự yểm hộ của sương mù, kéo hai gã thành viên Tinh Nguyệt

bang đã bị khống chế rời đi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện