Vừa nhìn thấy bộ dạng đó của nàng ta, mấy người Dữu Khánh vô cùng lo sợ,

bọn hắn đều biết rằng nữ nhân này là một kẻ tiếu lí tàng đao, có thể lăn lộn

trong Tu hành giới đến nước này, không biết đã trải qua bao nhiêu lần trong tinh

phong huyết vũ, đâu phải là loại lương thiện gì, bọn hắn từng tận mắt chứng

kiến nàng động một chút là sát nhân diệt khẩu, chính là một kẻ giết người không

chớp mắt.

“Làm càn! Nếu không có Đại hành tẩu cứu ngươi, bây giờ ngươi còn có tư cách

đứng ở nơi này nói xằng nói bậy sao? Người ta có ân cứu mạng, ngươi không

nghĩ đến chuyện báo đáp, còn đứng đó chỉ trích người ta. Ngươi còn là người

sao?”

Nam Trúc là người đầu tiên giậm chân giận dữ, giọng điệu kịch liệt, biểu cảm

méo mó, mặt mày đỏ bừng.

Gã vừa dứt lời, Dữu Khánh lập tức hùa theo. Hắn chỉ vào mũi Hướng Chân,

chửi ầm lên, “Hướng Chân, không nghĩ tới ngươi lại là loại vong ân phụ nghĩa

như thế, uổng cho ngươi cũng mang họ ‘Hướng’, sao có thể không có nhân tính

như vậy? Người ta nói, ân một giọt nước báo đáp gấp bội, huống chi là ân cứu

mạng. Đại hành tẩu thúc đẩy chúng ta xuống đây, không phải muốn hại chúng

ta, mà là muốn bảo hộ chúng ta. Sự thật rõ ra đó, mắt ngươi mù hay sao mà

không nhìn thấy?”

Ngoài miệng mắng gã ta kiểu này, trong lòng cũng đang mắng gã ngốc này kiểu

khác. Tên Hướng Chân này chỉ biết nói lời thật. Mấy sư huynh đệ bọn hắn làm

sao không biết sở dĩ phải đi xuống dưới gặp nạn là có Hướng Lan Huyên thúc

đẩy, nhưng điều đó có thể nói ra sao? Lúc này là thời điểm để đắc tội ngươi ta

ư? Người đánh thắng được người ta hay là có năng lực tự bảo vệ mình trước

mặt người ta chứ? Cho dù ngươi không mong chờ người ta mang chúng ta đi ra

ngoài thì cũng không thể chọc người ta tức giận đề tìm chết nha.

Mục Ngạo Thiết cũng nghiêm khắc khiển trách gã ta một tiếng, “Lòng lang dạ

sói!”

Bởi vì biết rõ Hướng Lan Huyên tâm ngoan thủ lạt cỡ nào, đối mặt với nữ nhân

không từ thủ đoạn này, phản ứng của ba sư huynh đệ đều tương tự nhau, vừa là

giúp Hướng Lan Huyên trút giận, xoa dịu cơn giận của người ta nhằm bảo vệ

Hướng Chân, cũng là đang phân rõ giới tuyến với Hướng Chân, nếu như người

ta thực sự muốn hạ sát thủ, chỉ mong đừng có liên lụy đến bọn hắn.

“…” Hướng Chân bị mắng có chút sững sờ, gã không ngờ rằng một câu nói của

mình lại khiến cho ba người phản ứng mạnh như vậy.

Dữu Khánh lại đưa tay kéo kéo gã ta, giận dữ: “Còn không mau xin lỗi Hướng

Đại hành tẩu?”

Hướng Chân trầm mặc một hồi, rồi mới chắp tay khom người, sửa lại lời nói:

“Đa tạ Đại hành tẩu ra tay cứu giúp.”

“Hừ!” Hướng Lan Huyên cười lạnh một tiếng, liếc nhìn ba sư huynh đệ một cái,

“Theo ta được biết, các ngươi và hắn không tiếp xúc nhiều, các ngươi xác định

người này thật sự đáng tin sao? Hắn biết được quá nhiều chuyện không nên biết,

bây giờ trong lòng đất xảy ra biến cố như vậy, thiếu đi một người cũng là

chuyện bình thường. Ta không rõ ràng lắm chuyện giữa các ngươi, nhưng tóm

lại, chính các ngươi tự suy nghĩ cho rõ ràng, nếu là quan hệ không quá quan

trọng thì không nên có lòng dạ đàn bà, thành thật lui đi.”

Ngụ ý là, nàng có thể lấy mạng Hướng Chân thay bọn hắn.

Hướng Chân nghe vậy rất bình tĩnh, giống như chuyện không liên quan đến

mình.

Hướng Lan Huyên nhạy bén nắm bắt được cảnh này, biểu hiện đó cho thấy

không phải chắc chắn rằng mấy người Thám Hoa lang sẽ không bán đứng hắn,

thì chính là có nắm chắc ứng đối được.

Mấy sư huynh đệ rất do dự, có đôi khi bọn hắn muốn để cho Hướng Chân đi

chịu chết, cũng cảm thấy Hướng Chân chết rồi sẽ bớt được chút phiền toái,

nhưng khi thật sự đến thời điểm có thể một lời quyết định sinh tử của Hướng

Chân, bọn hắn lại khó có thể đưa ra quyết định.

Dữu Khánh không biết Hướng Lan Huyên có phải thật sự giao quyền quyết định

sinh tử của Hướng Chân cho bọn hắn hay không, sau một lúc do dự, hắn nói,

“Hắn cũng từng cứu mạng chúng ta.”

Hướng Lan Huyên nghe vậy chỉ hừ một tiếng, phất tay áo bỏ đi…

Bên trong một không gian ở sâu dưới lòng đất, Trì Bích Dao cầm Huỳnh thạch

xoay người lại, nhìn nơi sụp đổ, “Ai!” Thở dài thườn thượt.

Theo cô ta thấy, trong tình huống như vậy, đám người Dữu Khánh chết chắc rồi.

Tài tử đệ nhất thiên hạ, thiên chi kiêu tử của một thế hệ, không ngờ tới lại bỏ

mạng lại nơi này, cô ta cảm thấy tiếc nuối, sau khi rời khỏi đây cũng không biết

nên giải thích như thế nào với Chung Nhược Thần.

Nhưng có một điểm cô ta có thể chắc chắn, Địa Mẫu sẽ không trách cô ta bởi vì

một chuyện xảy ra đột ngột như vậy.

“Thường đi dọc bờ sông, khó tránh khỏi ướt giày, muốn trách thì trách ngươi

không nên tham gia náo nhiệt lung tung, kiếp sau làm người cẩn thận chút đi.”

Sau khi đối diện với hang động tối om lẩm bẩm một hồi, cô ta ổn định lại tâm

trạng, xoay người đánh giá hoàn cảnh xung quanh rồi tiếp tục dò xét đi tới

trước…

Trong một không gian rộng lớn dưới lòng đất, Phượng Kim Kỳ, Ô Ô cùng

Thiên Vũ xách theo Nhất Chi Hoa mau chóng lao vọt vào, rồi lần lượt dừng lại.

Xung quanh Phượng Kim Kỳ có một vòng kim hoàn chậm rãi xoay quanh chiếu

sáng, đó là nguồn sáng chói sáng nhất trong bóng tối này, trong tay Ô Ô và

Thiên Vũ đều có cầm Huỳnh thạch để chiếu sáng, mấy người quan sát không

gian xung quanh, tiếp đó nghiêng tai lắng nghe một hồi, xác định động tĩnh sụp

đổ hẳn là đã hoàn toàn dừng lại.

“Những người khác không có thể kịp thời đuổi theo e rằng đã gặp nguy hiểm.”

Phượng Kim Kỳ buông tiếng thở dài.

Ô Ô: “Hướng Lan Huyên và Trì Bích Dao thì chưa chắc, còn mấy người Thám

Hoa lang kia thì có lẽ quá sức.”

Thiên Vũ không biểu hiện gì, xoay người, cưỡng ép Nhất Chi Hoa tiếp tục tiến

tới trước.

Phượng Kim Kỳ và Ô Ô quay đầu lại nhìn một cái, sau đó cũng đuổi theo. Tài

tử đệ nhất thiên hạ gì đó, ở trong mắt bọn họ chỉ là một vật trang trí, cùng lắm

thì đó là một vật trang trí khá lớn, tương đối gây chú ý mà thôi, cái chết của hắn

nhiều nhất cũng chỉ có thể đổi lấy một tiếng cảm khái tiếc nuối của bọn họ, còn

chưa đủ để khiến bọn họ phải canh cánh trong lòng, thương tiếc vô tận.

Sau một trận sụp đổ, ở chỗ sâu trong lòng đất dường như đã hoàn toàn thanh

tĩnh, không còn thấy Phệ Linh hào quấy rầy.

Tiếp tục rẽ qua rẽ lại tiến sâu vào trong lòng đất một hồi lâu, khi rẽ qua một cái

đường cong, bọn họ đột nhiên nhìn thấy phía trước có ánh sáng xanh nhạt xuất

hiện.

Không phải chỉ là những đốm nhỏ điểm điểm rải rác, mà là một vùng sáng rực

rỡ.

Mấy người nhanh chóng tiến tới phía trước, khi đi đến phần cuối vùng sáng,

ngay lập tức vẻ mặt tất cả đều đầy kinh ngạc.

Hiện ra tại trước mắt bọn họ là một cái hẻm núi nho nhỏ trong lòng đất, trong

đó tích tụ lượng lớn hạt gì đó màu lam nhạt có chứa linh khí, chồng chất như

núi ở trong hẻm núi, tỏa ra hào quang rực rỡ khiến bọn họ có cảm giác như

đang ở trong một hải dương màu lam nhạt.

Trong không khí tràn đầy một mùi thơm đặc biệt.

Ánh mắt mấy người nhanh chóng tập trung vào một cây cột đá ở bên trong hẻm

núi, trên đó có khắc hai cái chữ hoa “Thiên tuyền”, tại trong một cái rãnh phía

dưới cột đá có tụ tập một vũng chất lỏng màu xanh ngọc bắt mắt, tỏa ra hào

quang óng ánh.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện