Sau khi phát hiện mang thai, Hoắc Tư Thừa đã đưa Chung Tức đến núi tuyết Caanan. Nghe nói ở đó có một cái cây thần, Hoắc Tư Thừa bảo rằng muốn cầu phúc cho con yêu của hắn được khỏe mạnh bình an, mọi sự thuận lợi.

Điều mà Hoắc Tư Thừa không biết là, lúc đó trong lòng Chung Tức lại mong ước nguyện ấy được chuyển sang cho người khác. Hoắc Tư Thừa mới là người xứng đáng được cầu chúc bình an nhất.

Thực ra việc mang thai là một sự cố bất ngờ.

Một ngày nọ, Chung Tức bị buộc phải tham dự một bữa tiệc không thể từ chối được. Trong lúc nghỉ giải lao, anh trốn đến một nơi vắng vẻ, để mặc Hoắc Tư Thừa một mình ở trung tâm bữa tiệc chạm ly, tiếp khách. Khi ấy, anh vô tình nghe được có hai người đang bàn tán về anh và Hoắc Tư Thừa.

Người bàn tán về anh và Hoắc Tư Thừa thì nhiều lắm, Chung Tức đã chai sạn với chuyện này, anh đã nghe đủ kiểu lời đánh giá, nên giờ gần như đã bị tê liệt.

Lần này lại có chút mới lạ, người kia kể rằng Hoắc Tư Thừa từng chia sẻ về hình mẫu lý tưởng của mình, nói rằng sau này muốn tìm một người dịu dàng, lại ngoan ngoãn nghe lời.

Người còn lại nghe xong, ngạc nhiên nói: "Nhưng tôi thấy cái anh Chung này đâu có giống kiểu dịu dàng ngoan ngoãn cho lắm đâu."

Người kia giọng điệu rất nhiều chuyện, bắt đầu kể: "Để tôi kể cho mà nghe, thực ra giám đốc tìm beta này chỉ là để phản đối cuộc hôn nhân do ba ảnh sắp đặt thôi. Omega mà ba ảnh muốn giới thiệu là cháu trai của lão tướng quân Lâm ấy, đúng kiểu tính cách dịu dàng, gia thế học vấn lẫn phong thái đều không phải thứ mà beta này có thể so được. Người đó cũng phải lòng giám đốc, nhưng vì giận cha mà giám đốc nhất quyết không chịu đó."

Người kia cảm thán: "Ồ ra là vậy."

Người nọ quả quyết: "Tôi dám đánh cuộc, bọn họ không thể bền lâu được đâu. Đợi khi giám đốc chán rồi, cái anh Chung này còn gì mà để chảnh được nữa. Alpha cấp mười làm sao có thể phí phạm cho một beta chứ?"

Chung Tức nghe người ta nói xấu mình, trong lòng buồn bực. Dịu dàng, ngoan ngoãn nghe lời, những từ này chẳng liên quan gì đến Chung Tức cả, bởi bạn học đều đánh giá Chung Tức là lầm lì ít nói, kỳ quặc.

Anh ta giận cha, nên nhất quyết không chịu mối hôn nhân kia. Chứ bộ tôi muốn hả? Rõ ràng là anh ta quấy rối tôi trước, lúc đến kỳ mẫn cảm thì như một kẻ đáng thương phát điên, tôi cũng chẳng thèm đâu.

Chung Tức lấy một ly rượu từ khay của phục vụ, cũng chẳng quan tâm đó là rượu gì, cúi đầu uống cạn một hơi. Rồi lại uống thêm một ly nữa. Sau đó thì Chung Tức bị say mất.

Trở về nhà, Chung Tức nổi cơn tam bành trong lòng Hoắc Tư Thừa, túm cổ áo hắn, ép hỏi: "Em có dịu dàng không?"

Hoắc Tư Thừa không hiểu mô tê gì cả, ôm Chung Tức đi về phía phòng tắm, nghe Chung Tức hỏi vậy, suy nghĩ trước sau rồi chọn một câu trả lời tưởng như chuẩn sách giáo khoa: "Bé yêu, dù em có dịu dàng hay không thì anh cũng đều yêu em nhất."

Câu này rõ ràng chẳng có gì sai, nhưng Chung Tức vẫn không vui, thậm chí còn càng lúc càng khó chịu, ngồi vào bồn tắm vẫn tiếp tục truy hỏi: "Hoắc Tư Thừa, trước đây anh thực sự chưa từng thích ai sao? Anh rốt cuộc có thích em thật không đó?"

Hoắc Tư Thừa chưa kịp nói gì, đã bị Chung Tức say mèm nhào vào lòng, phòng tắm đầy hơi nước mù mịt, Hoắc Tư Thừa chợt sững người, Chung Tức chưa bao giờ chủ động như vậy.

"Ghét anh quá."

"Em cũng không thích người như anh đâu."

Chung Tức nói ghét không biết bao nhiêu lần, Hoắc Tư Thừa lần nào cũng nghĩ đó chỉ là cách nói thích theo kiểu gắt gỏng thôi. Chung Tức đáng yêu chết đi được, người khác không biết được đâu.

Hoắc Tư Thừa bế ngang Chung Tức lên, tạm dừng kế hoạch tắm rửa, hắn đè con người say bí tỉ này xuống giường, cúi người hôn, khi tình cảm dâng trào, hắn vươn tay lấy đồ ở đầu giường, nhưng bị Chung Tức vòng tay ôm lấy cổ, hắn khàn giọng nói: "Ngoan nào, đợi anh một chút."

Chung Tức không hiểu sao lại nổi cáu. Anh cắn môi Hoắc Tư Thừa, cắn cằm hắn, cắn vai hắn, nhất định không cho Hoắc Tư Thừa lấy bao. Hoắc Tư Thừa bị mê hoặc đến nỗi cả trái tim đều rung động. Hắn cố gắng giữ tỉnh táo, cầm hộp nhỏ ở đầu giường lên, vừa định mở ra, đã bị Chung Tức giật lấy ném vào góc tường.

Hoắc Tư Thừa sững người, nhưng Chung Tức vừa khóc vừa quậy "Hoắc Tư Thừa, em ghét anh chết đi được", vì khóc lóc nháo nhào, cúc áo Chung Tức bị cọ xát đến gần như bung hết, để lộ một mảng da trắng nõn mịn màng, Hoắc Tư Thừa nghẹn họng.

Beta rất khó mang thai, túi thai không phát triển đầy đủ, Hoắc Tư Thừa lần đầu tiên mất lý trí, đánh cược một chút.

Rồi... dính luôn.

Hoắc Tư Thừa áy náy vô cùng, hắn hoàn toàn không muốn để Chung Tức còn nhỏ tuổi phải ở nhà chăm sóc con cái, hắn còn chưa tận hưởng đủ thế giới của hai người mà, thêm nữa hắn cũng không thích trẻ con lắm.

Chung Tức lại khá bình thản, Hoắc Tư Thừa bảo anh uống thuốc. Anh suy nghĩ một lúc rồi không uống. Không biết có phải do hormone thay đổi dẫn đến cảm xúc thay đổi không, người vốn không thích trẻ con như anh lại có chút mong đợi.

Hoắc Tư Thừa hỏi anh tối qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, Chung Tức đỏ mặt, chỉ nói: "Em say quá."

Thực ra anh nhớ được đại khái. Anh nhớ Hoắc Tư Thừa vừa hôn vừa nói yêu anh. Lúc đó anh đã say mèm, nói chuyện cũng lộn xộn, nhưng Hoắc Tư Thừa vẫn đáp lại từng câu, liên tục nói yêu anh.

Chung Tức nghĩ: Đây hẳn là yêu rồi. Tình yêu của Hoắc Tư Thừa từ đó đã được định đoạt.

Trên chuyến bay đến núi tuyết Caanan, anh xoa nhẹ bụng mình, đột nhiên cảm thấy rất mong đợi sinh linh nhỏ này chào đời. Lúc đó cả anh và Hoắc Tư Thừa đều không thích trẻ con, cũng không biết qua tám tháng nữa, sinh linh nhỏ bé ấy sẽ ra đời một cách ồn ào và mạnh mẽ, chiếm giữ một nửa cuộc sống của họ.

Bốn năm sau, lại một lần nữa đến núi Caanan.

Trợ lý Văn hộ tống Hoắc Tư Thừa lên máy bay. Phong cảnh ngoài cửa sổ từ thành phố phồn hoa và rừng rậm xanh tươi dần dần trở nên lạnh lẽo, phủ một màu trắng xóa, biến thành ngọn núi mênh mông tuyết trắng.

Hoắc Tư Thừa khoác áo choàng, xuống máy bay. Đội cảnh vệ đã dọn đường từ trước, từ chân núi tuyết đến cây thần phải di chuyển thêm hơn hai tiếng, đội cảnh vệ đã chuẩn bị xe, Hoắc Tư Thừa hỏi: "Anh Chung tự đi bộ lên phải không?"

"Vâng."

"Vậy tôi cũng đi bộ lên."

Núi tuyết tháng chín đã bắt đầu có dấu hiệu phủ trắng, càng lên cao, đá đen trơ trụi càng ít đi, con đường cũng dần khó di chuyển, nhưng hắn đã nhìn thấy một dãy những dấu chân đơn độc.

Có lẽ là của Chung Tức.

Đi được hai tiếng rưỡi, nhiệt độ thấp đến mức hơi thở cũng thành khói trắng, cảnh vệ lấy ra một chiếc áo lông vũ dài, Hoắc Tư Thừa nhận lấy nhưng không mặc, nhiệt độ này đối với hắn không là gì.

Cây thần đã ở ngay trước mắt, dưới gốc cây hắn nhìn thấy Chung Tức. Chung Tức thoáng chốc đã lớn rồi, đã trưởng thành thật rồi, đuôi mắt hướng lên, giữa chân mày lộ ra vẻ tự tin. Em ấy mặc một chiếc áo khoác đen, cả người trông càng thêm mảnh khảnh cao ráo, toát thêm vài phần quý phái.

Hoắc Tư Thừa vẫn còn nhớ tấm ảnh chụp trên núi tuyết ngày xưa, khi ấy Chung Tức mặc một bộ đồ trượt tuyết màu trắng, quần áo rộng thùng thình, kính bảo hộ che nửa mặt, được hắn ôm trong lòng, trông như một đứa trẻ.

Chung Tức vừa quay người lại đã cười với hắn, đợi hắn đến gần, lại không cười nữa, chỉ lặng lẽ nhìn Hoắc Tư Thừa.

Hoắc Tư Thừa khoác áo lông vũ lên người Chung Tức.

Nhóm cảnh vệ đều lùi về phía sau, Hoắc Tư Thừa nâng mặt Chung Tức, dịu dàng nói: "Đã tìm thấy em rồi."

"Không tìm thấy em thì anh xong đời."

"Anh cũng nghĩ vậy, nếu không tìm thấy Tức Tức, vậy anh sống còn có ý nghĩa gì nữa?"

Chung Tức liếc nhìn hắn, quay người nhìn về phía cây thần. Cây này mọc ở độ cao hơn bốn nghìn mét trên núi tuyết Caanan, trong phạm vi trăm mét chỉ có một cây này, nó cô độc đứng sừng sững, từ xuân đến đông, trải qua trăm năm vẫn sinh sôi không ngừng.

Phía sau là dãy núi tuyết hùng vĩ.

Hoắc Tư Thừa từ phía sau ôm eo Chung Tức, hỏi: "Em đã ước điều gì thế?"

Chung Tức lắc đầu: "Không ước, hôm nay em đến để trả lễ cho lần ước nguyện năm xưa."

Chung Tức nhắm mắt chắp tay, im lặng hồi lâu.

Hoắc Tư Thừa không biết anh đã trả lễ ước nguyện gì, nhưng cũng bắt chước động tác của Chung Tức, hơi cúi đầu xuống, hắn nghĩ: Xin phù hộ kiếp sau con vẫn có thể gặp được Chung Tức, kiếp sau con nhất định sẽ bước vào cuộc đời em ấy bằng cách tốt đẹp hơn, không để em ấy rơi một giọt nước mắt nào.

Nhưng hắn nghe thấy Chung Tức nói: "Đừng xin chuyện kiếp sau."

"Tại sao?" Hoắc Tư Thừa hơi tủi thân, ôm chặt lấy Chung Tức, dựa vào vai anh, hỏi: "Kiếp sau Tức Tức không muốn ở bên anh sao?"

Chung Tức cười nhìn hắn: "Không muốn."

Vừa dứt lời, Hoắc Tư Thừa vội vàng bịt miệng đối phương lại.

"Không được nói."

Trước mặt cây thần, Hoắc Tư Thừa không chịu nổi những lời này. Sắc mặt Chung Tức thật thong dong. Hoắc Tư Thừa cúi người chạm mũi anh, "Sao Tức Tức lại nói những lời tàn nhẫn thế, anh sắp buồn chết mất rồi."

Thực ra Chung Tức chưa bao giờ nghĩ Hoắc Tư Thừa sẽ trở thành kẻ yếu thế trong chuyện tình cảm, nhưng hắn thực sự thích tỏ ra mình rất yếu thế.

Giả đáng thương, lấy lòng thương cảm, rồi được voi đòi tiên là chiêu quen thuộc của Hoắc Tư Thừa. Chung Tức gạt tay Hoắc Tư Thừa ra, liền bị hắn ôm lên xoay một vòng, hai người cùng ngã xuống đất, vẫn như lần trước, hắn ngã xuống trước, làm đệm thịt cho Chung Tức.

Chung Tức lật người, nằm bên cạnh hắn. Trời xanh mây trắng, ánh mặt trời chiếu rọi, phủ lên ngọn núi một màu nắng vàng.

"Tức Tức à, kiếp sau cũng ở bên anh nhé." Hoắc Tư Thừa quay đầu nhìn Chung Tức.

Chung Tức đẩy đầu hắn ra.

"Bớt nói mấy lời tình tứ đi, Thống đốc Hoắc à, miệng lưỡi trơn tru quá rồi đấy."

Rõ ràng là giọng điệu chê bai, nhưng trong mắt Chung Tức tràn đầy ý cười, Hoắc Tư Thừa không nhịn được ghé lại gần, hôn nhẹ lên má Chung Tức, Chung Tức hỏi: "Tiểu Bão đâu?"

"Ở nhà ba mẹ."

"Nó có khóc không?"

"Không."

"Anh nói gì với nó?"

"Anh nói, ba phải đi đến một nơi rất xa để đón mẹ về nhà, sau đó chúng ta sẽ cùng nhau đi chơi công viên giải trí."

Chung Tức cong khóe môi. Nghĩ đến Hoắc Tiểu Bão, cả hai đều có chút mềm lòng.

Thực ra cách cây thần chưa đầy hai cây số có một thung lũng Tuẫn Tình, theo truyền thuyết thì cách đây trăm năm có một đôi uyên ương khổ mệnh không thể bên nhau, họ đã hẹn đến thung lũng sâu không thể đo này, cùng nhảy vực tuẫn tình. Bốn năm trước Hoắc Tư Thừa nắm tay Chung Tức đến đó, lúc đó Hoắc Tư Thừa còn nói: "Nếu Tức Tức nhảy xuống, anh sẽ không do dự, tuyệt không sống một mình, nếu Tức Tức không ở bên cạnh anh, những thứ gọi là quyền và danh kia, sẽ chẳng có ý nghĩa gì nữa."

Lúc đó Chung Tức chỉ cười, "Em sẽ không nhảy đâu, ai muốn tuẫn tình với anh chứ? Nghĩ hay nhỉ."

Bây giờ hai người càng không muốn nhảy nữa, bởi vì họ có Hoắc Tiểu Bão rồi. Có con rồi, cả hai càng nhận thức được sinh mệnh thật quý giá, chỉ muốn ước gì sống thêm được trăm năm nữa.

"Trước kia là giám đốc của căn cứ Blue Rock, ba căn cứ có xung đột lợi ích, anh cũng trẻ người non dạ, luôn nghĩ trong vài năm phải thắng được hai căn cứ kia, mãi mãi phải chiếm thượng phong, gặp xung đột biên giới, hận không thể tự mình chỉ huy chiến đấu, thậm chí còn nảy sinh ý định, trong nhiệm kỳ thu nạp căn cứ Ocher vào tay. Bây giờ làm Thống đốc Liên minh rồi, mới nhận ra sự nực cười của mình lúc đó. Anh quá ích kỷ, lại hiếu thắng, ở địa vị cao mà chỉ nghĩ đến việc thắng thua, tạo ra nhiều kẻ thù như vậy, cuối cùng hại người hại mình, còn liên lụy đến người bên cạnh."

Hoắc Tư Thừa thổ lộ dưới gốc cây: "Bây giờ mới hiểu câu nói năm đó của mẹ anh, bà nói, thỉnh thoảng thua một chút cũng không sao."

Hắn nhìn về phía Chung Tức, "Giống như trước mặt em, dù luôn thua, thì có đáng là gì. Anh cam tâm tình nguyện."

"Anh thực sự nghĩ vậy sao?"

"Ừm."

Chung Tức đặt tay lên ngực Hoắc Tư Thừa, lại hỏi thêm lần nữa: "Anh thật sự nghĩ vậy sao?"

"Phải, anh sẽ không bao giờ làm ra chuyện khiến em lo lắng nữa."

Hoắc Tư Thừa nhìn vào mắt Chung Tức, ánh mắt giao nhau, Chung Tức thấy được sự kiên định trong mắt Hoắc Tư Thừa, như thuở nào, đối phương vẫn là Hoắc Tư Thừa phóng khoáng tự tin, không sợ hãi xông qua làn mưa đạn, nhưng Chung Tức hiểu, họ đều đã trưởng thành.

Những ngày sau này chỉ có thể tốt đẹp hơn.

"Được rồi," Chung Tức rút tay về, anh nói: "Em tha thứ cho anh."

Tha thứ cho sự xông vào của anh, tha thứ cho sự bốc đồng của anh, tha thứ cho những tổn thương anh mang đến khi mất trí nhớ.

Tha thứ cho bảy năm hấp tấp của em và anh.

Tất cả đều tha thứ.

Tất cả bắt đầu lại từ đầu.

Gió thổi lên, có hạt tuyết rơi xuống, Chung Tức đưa tay đón lấy. Hoắc Tư Thừa nắm lấy cơ hội đưa chiếc nhẫn qua. Kim loại quý tỏa ra ánh sáng màu xanh bạc dưới ánh mặt trời, chữ cái tên họ bên trong vòng nhẫn vẫn còn rõ ràng.

Lần này Chung Tức không từ chối. Vòng nhẫn từ từ đeo vào ngón áp út, Hoắc Tư Thừa nghiêng người ôm anh, động tác rất nhẹ, nhưng cái ôm lại rất mạnh mẽ.

Bởi Chung Tức là món quà mất đi rồi lại tìm được của hắn.

"Ngày đó..." Chung Tức đột nhiên lên tiếng.

Hoắc Tư Thừa nín thở lắng nghe, Chung Tức nói: "Ngày đó có một thính giả, cô ấy vừa mới ly hôn, không thể buông bỏ được cũng không thể quay lại, hỏi em làm thế nào để điều chỉnh tâm trạng, lúc đầu em không biết nên trả lời thế nào."

"Thực ra đôi khi em sẽ nghĩ, tại sao phải không nỡ chứ, người đã mất mình thì mãi mãi mất rồi, trên thế giới có nhiều người như vậy, đâu phải chỉ có mình đối phương, chia tay thì chia tay, có gì ghê gớm đâu."

"Nhưng em nghĩ đi nghĩ lại, vẫn nói với cô ấy."

Chung Tức lật người nằm sấp trên người Hoắc Tư Thừa, vùi mặt vào hõm cổ hắn, Hoắc Tư Thừa kéo áo khoác của hắn lên, đắp cho Chung Tức kín mít.

Hoắc Tư Thừa xoa nhẹ lưng Chung Tức qua lớp áo khoác, vết sẹo trên lưng Chung Tức đã dần mờ đi, nhưng vẫn không thể phục hồi như cũ, vết sẹo đó gần như đốt cháy trái tim Hoắc Tư Thừa. Chung Tức càng không để tâm, hắn càng đau lòng.

Hắn hỏi: "Em đã nói gì với cô ấy thế?"

Chung Tức nói: "Em nói với cô ấy rằng làm sao để phán đoán tình yêu? Tình yêu là một sự thỏa hiệp, là sự phụ thuộc là xót xa, là sau khi cân nhắc thiệt hơn vẫn muốn bước vào canh bạc hôn nhân này."

Chung Tức đặt nụ hôn lên yết hầu của Hoắc Tư Thừa. Anh khẽ nói: "Là tỉnh táo mà ngốc nghếch, là em sợ kiếp sau không thể gặp được anh nữa, nên kiếp này, dù chịu chút tổn thương cũng có thể chịu đựng, vẫn muốn ở tiếp bên anh."

Vòng ôm chợt siết chặt lại.

Giây tiếp theo, nụ hôn nồng nhiệt ập đến, hơi thở của Chung Tức đều bị đoạt lấy, môi lưỡi bị công phá, một giọt lệ từ má anh trượt xuống, rơi trên mặt Hoắc Tư Thừa.

Chung Tức nói: "Chồng ơi, ngày mai mình đi tái hôn nhé."

Nụ hôn gần như nuốt chửng Chung Tức.

Hành trình bay từ núi Caanan về Liên minh mất ba tiếng, Hoắc Tư Thừa nấu trà gừng cho Chung Tức, sợ anh bị cảm lạnh, Chung Tức nhắm mắt ngủ gật, anh cảm nhận được Hoắc Tư Thừa nắm lấy tay anh.

Trái tim cũng càng thêm an định.

Xuống máy bay, họ không về Liên minh, mà thẳng tiến đến khu Vịnh Thiên Nga của căn cứ Blue Rock, đi đón Hoắc Tiểu Bão đang nhớ ba mẹ đến nỗi không ăn nổi cơm tối.

Hoắc Tiểu Bão cứ bám vào cửa sổ nhìn xuống dưới, nó đợi rất lâu, cuối cùng cũng thấy chiếc xe Limousine đen quen thuộc chạy vào khu dân cư, dừng lại dưới nhà bà ngoại.

Nó nhanh chóng chạy ra ban công, nói với Chu Phỉ: "Bà ngoại bà ngoại, ba mẹ con đến rồi!"

Chu Phỉ mặc áo khoác và giày cho cậu nhóc.

Cậu nhóc vung vẩy đôi chân ngắn, nhanh chóng chạy xuống lầu, dọa Chu Phỉ và Chung Nghị Đức sợ chết khiếp, "Ôi trời ôi trời" chạy theo sau.

Xuống đến dưới lầu, Hoắc Tư Thừa và Chung Tức vừa ra khỏi xe. Hoắc Tiểu Bão cười đến nỗi mắt híp thành vầng trăng nhỏ.

Cậu nhóc gọi: "Mẹ ơi!"

Cậu nhóc mặc bộ đồ phi hành gia trẻ em Du Khả Ngọc mới mua cho, tay áo và ống quần đều màu bạc, lúc đầu nhóc còn muốn tỏ ra ngầu lòi, nhưng Chung Tức vừa vẫy tay với nó, nó liền lộ nguyên hình là đứa bé đáng yêu, chạy bay vào lòng Chung Tức, uất ức nói: "Mẹ ơi, con nhớ mẹ quá."

Rõ ràng mới chia tay có một ngày. Chung Tức bế thốc cu cậu lên, Hoắc Tư Thừa cúi người hôn lên mặt nhóc một cái, Hoắc Tiểu Bão nhe răng cười. Ánh nắng ấm áp rọi trên mặt Hoắc Tiểu Bão, chiếu lên lúm đồng tiền nông nông của nó, và lớp lông tơ nhỏ trên má.

"Về nhà thôi." Chung Tức nói.

Hoắc Tiểu Bão giơ nắm đấm nhỏ, tạo dáng phi hành gia, nói với Chu Phỉ: "Bà ngoại ơi, Tiểu Bão phải về hành tinh Tiểu Bão rồi!"

Chung Tức hỏi: "Hành tinh Tiểu Bão ở đâu?"

Hoắc Tiểu Bão nói: "Ở bên cạnh nhà mẹ, Tiểu Bão làm bạn với mẹ."

·

·

"You risk tears if you let yourself be tamed." (*) - Phim điện ảnh "Hoàng tử bé"

Chúng ta có thể rơi nước mắt, nhưng phải là những giọt nước mắt xứng đáng.

(*) Muốn gắn kết với ai đó thì phải chấp nhận mạo hiểm rơi nước mắt. Bởi vì: "Con người ta có nguy cơ rơi lệ nếu để cho ai đó "thuần hóa" lòng mình."

Cre: Yên Mơ Hoàng (linkedin)

Hoàn chính văn
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện