Nhìn thấy người này, tinh thần Dữu Khánh phấn chấn lên rất nhiều, tối hôm

qua, người này oanh tạc đám tà vật vây công mọi người một trận nhưng không

ảnh hưởng đến bọn hắn chút nào, có thể thấy một khi y xuất thủ, chắc chắn

không phải là địch nhân.

Mục Ngạo Thiết đánh giết ra vòng vây vẫn không chú ý đến sự xuất hiện của

người thần bí khoác áo choàng đó, y đi mấy bước lại quay đầu chỉ quan tâm đến

một mình Liên Ngư đang bị vây công, ánh mắt đầy lo lắng.

Đến khi xác định việc thoát thân không còn là vấn đề, y chợt nói với Dữu

Khánh đang đoạn hậu: “Lão Thập Ngũ, các ngươi đi trước đi, để ta đoạn hậu.”

“Ngươi đoạn hậu cái quỷ.” Một kiếm chém gục một tên tà tu, Dữu Khánh cất

tiếng mắng, chỉ còn thiếu mắng ra câu, dựa vào chút thực lực đó của ngươi sao?

Hắn tranh thủ thời gian thoáng quay đầu nhìn lại, từ phản ứng quan tâm của

Mục Ngạo Thiết hắn đã nhận ra được manh mối, đâu phải là muốn đoạn hậu, là

anh hùng khó qua ải mỹ nhân a?

Đã nhận ra Mục Ngạo Thiết có thể đi liều mạng vì Liên Ngư, Dữu Khánh lập

tức không bình tĩnh được nữa, vừa đánh giết truy binh, vừa sốt ruột mắng cho y

tỉnh táo lại, “Có rất nhiều nữ nhân, đừng cứ treo cổ trên một cây, hơn nữa đó

còn không phải là nữ nhân của ngươi. Khi người ta gặp phải nguy hiểm cần phải

chạy, tự nhiên sẽ lập tức bỏ chạy, sẽ không coi trọng sự sống chết của ngươi.

Người ta là một đêm mộng xuân không lưu tình, quên đi.”

Hắn vốn định nói không tới phiên ngươi làm anh hùng cứu mỹ nhân, người thần

bí khoác áo choàng đã xuất hiện, y hẳn sẽ ra tay giải cứu.

Nào ngờ chưa đợi hắn kịp nói, Mục Ngạo Thiết đột nhiên phi thân bay lên, nhảy

qua một đám địch nhân đang đuổi theo, đồng thời hô to, “Lão Thập Ngũ, các

ngươi đi trước đi, không cần lo cho ta!”

Y là một đại nam nhân, mắt mở trừng trừng nhìn Liên Ngư bị vây công mà quan

tâm đến, nhất là bỏ mặc Liên Ngư lại để chạy trốn, y làm không được, trong

lòng khó chịu không thể vượt qua. Vừa rồi sở dĩ cùng đột phá vòng vây, là vì lo

lắng đồng môn sư huynh đệ, không muốn gây rối loạn tâm tình đồng môn sư

huynh đệ, bây giờ đã trợ giúp bọn hắn xông ra vòng vây.

Y đã không phụ đồng môn, cũng không muốn phụ giai nhân, càng không muốn

phụ với lòng mình, vì vậy xông pha quên mình.

Dữu Khánh hai mắt muốn nứt, cất tiếng gọi to, “Quay lại!”

Ở phía sau, Nam Trúc kinh ngạc sửng sốt, hét lớn, “Lão Cửu, mau quay lại, ta

bị gãy ngón chân, cần người đỡ a!”

Nhưng làm sao còn có thể gọi về được nữa, Mục Ngạo Thiết đã rơi vào trong

vòng vây bầy tà ma, đã bị vây công, có thể nói là liều mạng đánh giết về phía

Liên Ngư, lực sát thương mặc dù không được tốt lắm, may mà trải qua thời gian

dài làm người bồi luyện giúp Dữu Khánh tu luyện Phong Trần kiếm quyết, đã

luyện ra được phản ứng tay rất nhanh, không đến mức lập tức bị đánh gục.

“Lão Cửu, tổ tông nhà ngươi!” Dữu Khánh cất tiếng chửi ầm lên, thực sự nổi

giận đỏ cả mắt, phát hiện thấy Linh Lung quan của mình không biết sao lại thu

nhận toàn là mặt hàng đầu óc có vấn đề, khiến cho hắn thực sự quá khó khăn

làm chưởng môn, nhưng hắn vẫn quay lại phía sau nói to, “Lão Thất, các ngươi

rút trước đi. Ta đi lôi người về.”

Một kiếm quét bay tà tu trước mặt, rồi cũng phi thân lướt đi, đánh giết xông về

phía Mục Ngạo Thiết.

“Bách Lý.” Nam Trúc định nói Bách Lý Tâm đi trước, nào ngờ Bách Lý Tâm

nhìn thấy vậy thì cực kỳ sợ hãi, đã trước một bước phi thân bay lên, liều mạng

lướt đến hộ vệ bên cạnh Dữu Khánh.

“…” Nam Trúc nghẹn lời, gã còn có thể nói gì được nữa, gã vung tay hét to với

một đám người ở phía sau: “Lên, giết trở về!”

Kết quả, chỉ có một mình gã xông pha quên mình quay lại đánh giết.

Tam đương gia Đồng Tại Thiên, Tứ đương gia Phạm Cửu, Ngũ đương gia Mạt

Lỵ, còn có mấy thành viên Hạt Tử bang may mắn còn sống sót, đều vừa đánh

vừa lui, không ai dũng cảm giết trở về.

Tuy nhiên bọn họ cũng bị tình huống trước mắt làm cho kinh hãi quá sức, đã

phá ra được vòng vây rồi, còn xông ngược trở lại làm gì, ăn no rửng mỡ sao?

Nói về việc này, vừa rồi bọn họ rất cảm động, bang chủ ria mép tuy rằng tính

cách tùy hứng, nhưng mọi người coi như không theo sai người, từ đầu tới cuối

không vứt bỏ mọi người, đồng sinh cộng tử cùng tiến thối với mọi người, không

giống bang chủ của nhà khác đều đã sớm bỏ mặc người phía dưới, chạy mất rồi.

Bọn họ không thể không thừa nhận, có thể đánh giết xông ra vòng vây như vậy,

tuyệt đối có liên quan đến sự dẫn dắt không từ bỏ của bang chủ và sự đoàn kết

nhất tâm của mọi người.

“Làm sao bây giờ, mấy người bang chủ đã quay lại đánh giết rồi?” Mạt Lỵ sốt

ruột cất tiếng hỏi to, trên người cô ta đầy máu.

Đồng Tại Thiên cả giận nói: “Nhị đương gia thật là xằng bậy, không có lí do gì

để mọi người cùng đi chịu chết.”

Phạm Cửu như muốn nói gì đó nhưng rồi lại thôi, cuối cùng không nói gì cả, ba

vị đương gia của Hạt Tử bang rốt cuộc không đoàn kết nhất tâm để quay lại, mà

tiếp tục cùng những người còn lại nhanh chóng rút lui.

Đồng hành còn có khoảng ba mươi thành viên Phi Ưng bang do Đoạn Vân Du

cầm đầu, tiến đến hơn trăm người, bây giờ chỉ còn lại những người này.

Tạ Nhi bị đánh gục nằm trên mặt đất, nhìn thấy sắp bị loạn đao chém chết, chợt

một bóng người lướt tới, đánh văng đám người vây công ra, quát lên, “Bắt sống

cô ta.”

Tạ Nhi với thân thể bê bết máu nhìn chằm chằm bà ta, vẻ mặt cực kỳ phức tạp.

Người tới chính là Cô Dương. Bà ta dứt lời lại lắc mình rời đi, tiếp tục gia nhập

vây công Liên Ngư, không cho nàng ta có cơ hội thoát thân.

Tạ Nhi ho ra máu bị đao kiếm gác lên người, bị bắt sống kéo đi.

Có phương hướng nào đó lại vang lên tiếng đánh nhau cũng thu hút sự chú ý

của Liên Ngư, nàng ta tranh thủ liếc nhìn đến, nhìn thấy Mục Ngạo Thiết lại lần

nữa rơi vào vòng vây chém giết, không phải đã đột phá vòng vây rồi sao, tại sao

lại quay trở lại? Sau đó chú ý thấy phương hướng mà Mục Ngạo Thiết đang liều

mạng xông đến chính là phía mình, nàng ta đột nhiên hiểu ra điều gì đó, nở nụ

cười, trong mắt cười ra một chút ngân ngấn nước mắt, miệng lẩm bẩm mắng,

“Thật khờ a!”

Đang mệt mỏi ứng phó, nàng ta đột nhiên hít sâu một hơi, giống như nhận được

khích lệ, một lần nữa vực dậy tinh thần chiến đấu của mình.

Nhưng quả thực là thế mạnh không ở phía nàng ta, sau vài lần giao tranh, Trầm

Kim Thiền và Cô Dương đã phát hiện ra nhược điểm của nàng ta, đó chính là

Hổ Nữ. Trầm Kim Thiền một lần nữa tấn công Hổ Nữ để khiến cho Liên Ngư lộ

ra sơ hở, Cô Dương ở phía sau tàn nhẫn đâm một kiếm tới lưng của Liên Ngư.

Kết quả, trên người Liên Ngư không thấy máu, thân thể Cô Dương lại như bị sét

đánh, bùm, bay ra ngoài, nện bay mấy kẻ khác, cày ra một cái rãnh sâu trên mặt

đất rồi mới dừng lại, phía sau lưng lõm hẳn vào, máu tươi cuồn cuộn phun ra

khỏi miệng, lập tức nằm thở khó khăn trong vũng máu.

Dính sâu vào lưng bà ta chính là một viên ngói Ngọc thạch cầu mà chỉ có ở trên

mái nhà.

Đòn tấn công bất ngờ khiến hiện trường đánh nhau đột nhiên dừng lại, tất cả

đều bị thanh thế đó khiến cho kinh hãi, tạm thời lui về phía sau một bước,

không thể tiếp tục chú ý đến việc giao tranh. Trầm Kim Thiền càng là sợ hãi,

chạy trốn ra xa một chút.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện