Khi Lâm Vận Thanh đứng trước cửa phòng 902, thời gian mới điểm 9:30 sáng. Tay trái cô cầm cốc cà phê, ngón nhẫn móc túi nilong đựng thức ăn, bên trong là hai chiếc bánh bao hấp nóng hổi.

Sau bữa tối lần trước cô và em đi dạo cùng nhau ngang qua quán bánh bao này, em khen bánh thơm quá, chắc là sẽ ngon lắm, lần sau chúng ta mua ăn sáng nhé.

Thế là hơn hai tháng sau, chưa ngày nghỉ nào là Trần Cẩn Duyệt dậy trước 10 giờ - em đã bận hơn rất nhiều kể từ khi đi làm, thường cần ngủ ngon vào cuối tuần.

Lâm Vận Thanh quyết định hôm nay sẽ lái xe tới mua bánh bao mang về cho em, bằng không, nếu vẫn tiếp tục tình hình này mãi sẽ đến mùa đông mất, mà những buổi sáng cuối tuần mùa đông sẽ luôn chỉ ở yên trên chiếc giường ấm áp của cô và Trần Cẩn Duyệt.

Những người chìm đắm trong tình yêu đều có kỳ ngủ đông của họ.

Lâm Vận Thanh định mở khóa vân tay, bỗng cô do dự, chuyển sang bật bàn phím, rườm rà nhập mật khẩu. Hiệu quả thế nào cũng được, chỉ cần nhìn thấy điều mình thích là được.

Lâm Vận Thanh nhẹ nhàng đóng cửa lại, em vẫn đang ngủ. Cô bước vào gian phòng khách nhỏ, nhìn xuống thấy trước ghế sofa trải tấm thảm sàn mới, bên cạnh là một cây đèn sàn.

Cô đặt bữa sáng lên bàn trà rồi đưa tay kiểm tra nhiệt độ của túi bánh bao - vẫn hơi nóng - cho em sẽ ngủ thêm nửa tiếng nữa vậy. Sau đó lấy ra một cuốn sách đọc đứt quãng liên tục trong tuần qua, định bụng sẽ đọc hết một nửa còn lại trong sáng thứ Bảy.

Lâm Vận Thanh ngồi trên thảm, dựa vào ghế sofa. Khi mở sách ra, mới nhận ra mình lại quên đặt dấu sách.

Hôm qua vừa đọc đến đâu nhỉ? Cô lật trang sách theo trí nhớ, cuối cùng cũng tìm thấy.

Hải Thành hôm nay không một gợn mây. Mùa hè nóng bức đã qua, thu đến mang theo sự chuyển tiếp ngắn ngủi cho thành phố, thời tiết không còn quá nóng bức nữa, sau đó sẽ lại là tiết đông lạnh cắt thịt cắt da.

Nhưng mùa đông cũng không tệ, cô rất thích chiếc khăn quàng cổ đó.

Mùa đông năm nay có đi Nam Thành nữa không? Cô đã hứa "sẽ bù đắp cho chuyến đi này sau..." lần này cô phải suy nghĩ thật kỹ.

Thời gian thơ thẩn chưa kéo dài bao lâu thì cửa phòng ngủ bị mở ra.

Nhà nhỏ có lợi là ở chỗ này - không có hành lang dài, vừa mở cửa đã có thể nhìn thấy phòng khách.

Trần Cẩn Duyệt đầu tóc rối bù thò đầu ra từ sau cánh cửa, cười với chị, giọng vẫn chưa tỉnh hẳn mà ngữ khí vẫn hân hoan: "Chị đến à."

"Ừm."

"Chờ em một xíu nhé!" Nói xong cô vội vàng chui vào phòng tắm.

Mười phút sau Trần Cẩn Duyệt ngồi xuống cạnh chị, đòi một nụ hôn sáng thứ Bảy.

Lâm Vận Thanh nếm được vị dâu tây của kem đánh răng trong miệng em, tai nghe em nói: "Em nhớ chị lắm, tuần này em bận quá, không có thời gian gặp chị."

Người cầm cuốn sách trên tay mỉm cười, bảo em cuối tuần này hãy nghỉ ngơi thật tốt.

Em đáp: "Được.", và nói thêm: "Hôn em một lát nữa."

Thế là cả hai lại chìm vào nụ hôn dài.

Nghĩ đến bữa sáng sắp nguội, Lâm Vận Thanh cuối cùng dằn lòng ngắt nụ hôn, bảo em ăn trước, còn mình ngồi cạnh đọc sách.

Ban nãy vừa đọc đến đâu nhỉ?

Cô tìm một lúc, ồ, phải, đây rồi - "nghệ thuật duy nhất tương xứng với nhân loại và vũ trụ",

"Chị biết không? Lá bạch quả đang bắt đầu chuyển sang màu vàng đấy." Trần Cẩn Duyệt vừa nhai vừa nói.

Cô đặt sách xuống, hỏi em: "Vậy hôm nay em có muốn đi xem không?"

"Được." Nói xong em lại cắn một miếng bánh bao nữa.

Cô quay lại với cuốn sách của mình.

"Nghệ thuật duy nhất tương xứng với nhân loại và vũ trụ,"

"Bánh bao nhà này ngon thật đấy, chị đã thử chưa?"

"Chưa, chị ăn sáng với mẹ ở nhà xong mới đến."

"Ồ, vậy chị có muốn ăn một miếng không?" Trần Cẩn Duyệt đưa bánh bao ra.

Lâm Vận Thanh lắc đầu, nói không, buổi sáng ăn no lắm rồi.

"Thế thôi vậy." Em quay đi, uống thêm một ngụm cà phê.

Lâm Vận Thanh không vội quay lại với cuốn sách ngay, cô đợi ba mươi giây để tránh bị gián đoạn lần nữa. Hình như Trần Cẩn Duyệt đã kết thúc cuộc trò chuyện phiếm, không nói gì thêm.

Cô lại cầm cuốn sách lên lần thứ ba: "Nghệ thuật duy nhất tương xứng với nhân loại và vũ trụ",

"Nhưng em nghĩ..."

"Tiểu Cẩn."

"Dạ?" Trần Cẩn Duyệt quay đầu lại, chớp chớp mắt nhìn chị.

Lâm Vận Thanh định muốn nói, ăn xong bữa sáng đã rồi nói chuyện, nếu không chị sẽ không bao giờ đọc xong câu này.

Nhưng cô thoáng thấy vài mẩu vụn thức ăn dính trên khóe miệng em, thế là giơ tay trái lên lau, nhưng nhớ ra không biết vứt vào đâu nên lại đút ngón tay vào miệng em, cho em ăn hết.

"Chị vừa định nói gì thế?" Trần Cẩn Duyệt liếm ngón tay chị, hỏi chị.

"...Không có gì, em thì sao?"

"Em quên rồi..." Trần Cẩn Duyệt cười ngốc, sau đó chạy vào phòng tắm súc miệng.

Cuối cùng thì đã có thời gian đọc tiếp câu này - "Nghệ thuật duy nhất tương xứng với nhân loại và vũ trụ, nghệ thuật duy nhất có thể dẫn dắt nàng chiến thắng các vì sao,"

Lâm Vận Thanh chuẩn bị lật sang trang.

Trần Cẩn Duyệt lại chạy về, chui vào giữa hai tay đang cầm sách của chị, đặt cả đầu đầy tóc vào giữa chị và cuốn sách, muốn hôn chị lần nữa.

Nụ hôn lần này có vị như bạc hà. Trang sách lại bị gián đoạn.

"Đừng đọc nữa được không? Nói chuyện với em đi." Trần Cẩn Duyệt làm nũng.

"Vậy để chị đọc xong chương này." Lâm Vận Thanh thấy hơi có lỗi với bản thân.

"Vâng." Trần Cẩn Duyệt dịch người nằm lên đùi chị, ngoan ngoãn nhắm mắt lại.

Nhưng một khi thị giác mất đi, thính giác sẽ trở nên cực kỳ nhạy bén.

Lâm Vận Thanh vừa lật sang trang, lại nghe thấy em nói: "Hình như bụng chị đang kêu này, ùng ục ùng ục."

"Do bị em đè lên đó."

"Thật sao? Ùng ục ùng ục, chị nghe thấy không?"

"..."

"Đâu có, chắc là do em gần quá."

"Vậy để em nghe lại," nói xong em lại áp tai vào bụng chị.

"Thật đó, ùng ục ùng ục."

"..."

"Tiêu hóa vốn dĩ đã có tiếng."

"Thật sao? Thế chị có muốn nghe của em không?"

Sao lại có yêu cầu kỳ lạ như vậy?

"... Không muốn."

Ồ.

Trần Cẩn Duyệt ngồi dậy, uống hai ngụm cà phê.

Bĩu môi nói: "Đừng đọc nữa, khó khăn lắm mình mới được gặp nhau."

Lâm Vận Thanh không nghĩ mình có khả năng từ chối em, vô cùng bất lực, đành phải cầm cuốn sách lên mở trang ra trước mặt em: "Vậy giúp chị đánh dấu trang, chị quên mang theo bookmark."

"Được." Trần Cẩn Duyệt cười hài lòng, cúi đầu nhìn phía chân trang.

Trang 192.

Sau đó nhìn lên trên, thắc mắc không biết cả ngày nay Lâm Vận Thanh đã đọc gì?

Cô thấy câu "nghệ thuật duy nhất tương xứng với nhân loại và vũ trụ".

"Bặp!" Không đợi em đọc xong, Lâm Vận Thanh đóng cuốn sách lại, chút tâm cơ báo thù đã được thỏa mãn.

"Sao không cho em đọc hết?"

Lâm Vận Thanh cười nhìn em, không đáp lời.

"Chị thật keo kiệt, Lâm Vận Thanh."

Cô đặt cuốn sách trên tay chị sang một bên, dẫn chị ngồi vắt ngang qua đùi mình, cùng nhau trao đổi hơi thở.

Nụ hôn thứ ba vào buổi sáng, có vị cà phê.

Khi những nụ hôn có mùi vị, ký ức cũng sẽ theo đó mà hình thành liên kết. Mỗi lần về sau trong mùi vị ấy cô đều sẽ nhớ đến câu nói còn dở dang và thời gian âu yếm với chị vào một buổi sáng thứ Bảy. Cho đến khi ký ức được làm mới bởi lần "bày tỏ tình yêu" tiếp theo.

Vậy tại sao phương thức bày tỏ tình yêu của nhân loại lại bị hạn chế?

Trần Cẩn Duyệt vừa ngẩng đầu liếm môi chị, vừa nghĩ: Còn gì khác mà em có thể làm để cướp lấy hơi thở của chị, chiếm hữu cơ thể của chị không?

Muốn cho chị bóp nghẹt trái tim em, cho chị thấy Hải Thành có bốn mùa nhưng ở đây sẽ luôn vì chị mà khoác lên mùa xuân.

Chị đã cảm nhận được chưa?

Cô đưa đến cơn run bằng đầu ngón tay, sau đó vỗ về nhịp nhở của chị trong lòng.

"Chị..."

"Ơi?"

"Chị có thích tấm thảm này không?"

"... Có."

"Hình như hơi bẩn mất rồi..."

Lâm Vận Thanh nhắm mắt lại, nằm cuộn tròn trong vòng tay của em, không thèm đáp lời, chờ cho ý thức trở lại, sau đó đứng dậy đi vào phòng tắm.

Khi cô bước ra lần nữa, người đã phá hỏng kế hoạch buổi sáng của cô đã thay quần áo và đang ngồi trên ghế sofa đợi cô.

Thấy chị đã sửa sang xong xuôi, Trần Cẩn Duyệt chạy tới nắm tay chị, hỏi: "Mình đến cây cầu vượt hồi nhỏ đó đi dạo đi?"

Tất nhiên có thể.

Thế là Lâm Vận Thanh lái xe băng qua một nửa Hải Thành, tiến vào thời xưa cũ.

Ngôi nhà cho thuê cũ đã bị phá bỏ và thay thế bằng tòa nhà xây mới, có lẽ năm sau trung tâm mua sắm đang được xây dựng bên cạnh sẽ trở nên nhộn nhịp hơn. Khu vực từng là ngoại ô ngày xưa dần dần mang diện mạo của một thành phố mới.

Chỉ riêng cây cầu vượt này như đã bị thời gian ngưng đọng, bất di bất dịch giữa ngã tư tấp nập, dù nắng hay mưa vẫn y nguyên như ban đầu.

Lâm Vận Thanh nằm sấp trên lan can cầu vượt như khi còn nhỏ, nhìn tám làn đường hai chiều trước mắt, xe cộ tấp nập và liên miên thành dòng, giao thông tắc nghẽn và đèn giao thông luân phiên nhấp nháy. Con người luôn bận rộn như thế, không có đích đến, chỉ còn lại những trạm trung chuyển.

Những tia nắng đầu thu chiếu lên hai người họ, hai bên vỉa hè cho người đi bộ trồng đầy cây bạch quả, muôn tán lá vàng đung đưa trong gió thu, khiến con đường đẹp đến tận chân trời.

Lâm Vận Thanh nghiêng đầu nhìn em - em đang trả lời một cuộc điện thoại, hình như không vui lắm.

Cơ mà, thần kinh cô không còn căng thẳng nữa, cô đã có thời gian chậm rãi đọc sách. Trần Cẩn Duyệt đã trở thành một người bận rộn, kế hoạch ban đầu là gặp nhau vào tối thứ Sáu, nhưng vì em có cuộc họp phải dời sang sáng nay.

Nhưng tuỳ em vậy, em có những mục tiêu riêng cần theo đuổi.

Dù sao chị vẫn sẽ luôn ở đây cùng em.

Cô vuốt tóc trước gió, nhàn nhã đếm ba lượt đèn giao thông, đợi cho đến khi cuộc gọi kết thúc.

Trần Cẩn Duyệt đứng cạnh có chút bực bội, như trong miệng có rất nhiều điều uất ức muốn nói, chỉ chờ được chị hỏi một câu "Sao thế?" là sẽ trút ra cho bằng hết.

Lâm Vận Thanh nâng cằm em bằng tay phải, hỏi: "Em không vui à?"

Sau đó nhìn em bắt đầu kể khổ.

"Sao họ có thể làm thế kia chứ?"

"Đã nói không thay đổi rồi, kế hoạch kinh doanh đã chốt rồi, em còn phải tăng ca hai tuần để điều chỉnh lại, mà sao vẫn nói số liệu sai."

Cô buồn bã liếc nhìn Lâm Vận Thanh rồi nói: "Bộ phận dữ liệu của công ty em chẳng đáng tin chút nào."

Lâm Vận Thanh nhẹ nhàng cười, nghĩ: Sao lại để mất uy tín vậy, hả các đồng nghiệp.

"Ấy là chưa kể em còn không được lương tăng ca, chỉ được nghỉ bù. Em tích được nhiều phép nghỉ bù thế cơ mà, cũng không cho em dùng."

"Em muốn đi Hàng Châu với chị."

"Đồng nghiệp em nói, bây giờ lái xe từ Hải Thành sẽ có thể ngửi thấy mùi hoa quế suốt dọc đường, không biết thật không."

"Cứ tăng ca không hồi kết thế này thì sẽ hết mùa thu mất."

"Lần trước..."

Lâm Vận Thanh nhìn Trần Cẩn Duyệt thao thao bất tuyệt, bỗng cảm thấy rất thoải mái.

Cô nghĩ, bốn mùa vẫn sẽ tiếp tục luân phiên, mình và em sẽ lại trải qua xuân, hạ, thu, đông trọn vẹn sau nhiều năm xa cách. Vì vậy nếu năm nay bỏ lỡ mùa hoa quế thu, vẫn còn cơ hội lần khác bù đắp tiếc nuối cơ mà.

Chỉ có thế mới không hấp tấp vội mau - vài người luôn bỏ lỡ, trong khi vài người luôn có cơ duyên gặp lại.

Ánh nắng rọi lên khuôn mặt tuy không mấy dễ coi của em, nhưng chút lông tơ bên góc nghiêng mặt em khiến người ta thấy ngày xuân thật đáng yêu.

Tâm tư em chứa đầy bất bình, lồng ngực em tràn đầy tình yêu, giờ phút này đều xảy ra cùng một lúc.

"Hơn nữa, dự án này thật sự gấp đến vậy sao? Bàn giao muộn vài ngày cũng có vấn đề gì đâu."

"Chị thấy đúng không?"

"Hơn nữa..."

"Tiểu Cẩn." Cô cắt ngang lời phàn nàn của em.

"...Hả?" Trần Cẩn Duyệt còn chưa kịp thu lại vẻ mặt bất mãn, mày em cau, má em phồng, chỉ duy đôi mắt vì nhìn chị mà bỗng dịu dàng hơn.

Cô mới nói được nửa chừng, nhưng hình như chị có chuyện quan trọng muốn nói, đành phải ngậm miệng lại, im lặng chờ chị.

"Em có nhớ chị đã đọc đến trang nào trong cuốn sách đó không?" Lâm Vận Thanh hỏi em.

"...À, trang 192." Cô nhớ rõ ràng, nhưng đây có phải là chuyện quan trọng không?

[Đương nhiên quan trọng.]

[Đó là lý do chị vắt óc nghĩ ra, vì lúc này chị đang rất muốn hôn em.]

"Nhớ rõ thế." Cô ghé tới đặt một nụ hôn lên má em coi như phần thưởng, làm những sợi lông tơ run lên như vẫn đang trong thời dậy thì.

Trần Cẩn Duyệt ngừng nghĩ và cũng ngừng phàn nàn. Cô ôm chị và lại hôn lần nữa. Lần này là vị Hải Thành đầu thu.

Ở đây không có hoa quế, nhưng đây là một đại địa phủ đầy lá vàng, vô kể và rực rỡ.

Lâm Vận Thanh vuốt ve khuôn mặt em, không muốn dừng nụ hôn.

Trên thế giới này nhiều lúc có đôi lần vô vị, hãy nhìn xem những chiếc xe sốt ruột chờ đèn đỏ kia, hay là những cuộc gọi công việc luôn làm phiền không đúng lúc, và cả cuốn sách mà ta làm thế nào cũng chẳng thể đọc xong...

Nhưng vẫn luôn có những kẻ ngang ngược.

Giữa những khoảng trống của cuộc đời, cố chấp bảo vệ một khoảng trời lãng mạn.

Trang cuốn sách cô vừa lướt qua, theo sau câu văn mà cô muốn chóng đọc cho hết những bốn đến năm lần, là ba chữ - "Nghệ thuật duy nhất tương xứng với nhân loại và vũ trụ, nghệ thuật duy nhất có thể dẫn dắt nàng chiến thắng các vì sao, là ái dục."

Vậy thì ngay lúc này đây, bằng một nụ hôn đầy tình yêu và ái dục, hãy làm mẫu cho Hải Thành cứ mãi bận rộn được thấy ngọt ngào là thế nào.

Được không em?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện