Sau khi vẫy phấn hoa ra một khu vực rộng lớn xong, sư huynh đệ ba người lần
nữa tụ tập với nhau tại một chỗ, Hướng Lan Huyên cũng không biết bọn hắn lén
lút thì thầm to nhỏ với nhau điều gì, chỉ thấy sau khi ba người trở về, Nam Trúc
dẫn Bách Lý Tâm đi, không biết dẫn đi làm gì.
Dữu Khánh và Mục Ngạo Thiết thì lôi kéo nàng ta cùng nhau trốn ở trong rừng
hoa, lẳng lặng chờ đợi.
Hướng Lan Huyên hoàn toàn không hiểu đang diễn ra chuyện gì, nhịn không
được nhỏ giọng hỏi một câu, “Chúng ta đang làm gì vậy?”
Dữu Khánh chỉ trả lời một câu đơn giản cho qua, “Chờ khi xác nhận được thân
phận của ngươi, ngươi tự nhiên sẽ biết.”
Đợi một hồi lâu, Hướng Lan Huyên ước chừng khoảng một canh giờ, hai bóng
người mới sột sột soạt soạt quay trở lại, đồng thời còn đem về một đống mùi
tanh hôi.
Không cần nhìn cũng biết đó là thứ gì, Hướng Lan Huyên bịt chặt mũi miệng,
cực kỳ buồn nôn, nói: “Hai người các ngươi lôi thứ này tới đây làm gì?”
Dữu Khánh cũng cảm thấy buồn nôn, “Trước tiên để xa xa một chút đi, đến
hừng đông rồi lấy dùng.”
Vì vậy, Nam Trúc và Bách Lý Tâm lại ôm đống Thi Mao thảo vừa đưa tới ném
ra xa một chút. Sau khi quay lại, hai người cũng bị Dữu Khánh ghét bỏ, bảo hai
người đi chỗ khác, ngồi nơi cuối hướng gió.
Sau đó bọn hắn cũng không có làm chuyện gì, chỉ có chờ và chờ. Chờ đến khi
chân trời đã sáng lên mờ mờ, Hướng Lan Huyên thỉnh thoảng nhìn tới “Thần
thụ”, dần dần có chút lo sợ, bất an.
Cuối cùng thấy mình bị theo dõi gắt gao, thực sự khó thể thoát khỏi những
người này, nàng ta nhịn không nổi, không thể không nhắc nhở: “Vẫn nên cách
nơi này xa một chút đi, nếu không sau hừng đông có thể gặp phải nguy hiểm.”
Nam Trúc nhún vai, “Trời đã hừng đông rồi, tương đối dễ bị phát hiện, đương
nhiên là tương đối nguy hiểm.”
Miệng thì nói như vậy, nhưng trên mặt nhìn không thấy có e sợ gì.
Hướng Lan Huyên dứt khoát nói trắng ra, “Đêm ngày hôm trước, khi mới tiến
vào không bao lâu, ta và Hoàn lão tặc đã đi lên trên cây, gặp một vị Yêu vương,
hắn cho chúng ta kỳ hạn một ngày, ép buộc chúng ta phải đem bọn ngươi giao
cho hắn trước hừng đông, nếu không, hắn sẽ triển khai một trận săn giết nhằm
vào mọi người. Bây giờ đã sắp tới hừng đông, chúng ta là định ngồi ở ngay dưới
mí mắt hắn để chờ chết sao?”
Những lời này vừa được nói ra, mấy người quay mặt nhìn nhau.
Dữu Khánh chợt hỏi: “Vì sao ngươi không nói sớm? Lúc trước không phải là
ngươi định nhân cơ hội hiến chúng ta cho Yêu vương đó đi?”
Đã bị đoán trúng, nhưng Hướng Lan Huyên sẽ không thừa nhận, trái lại còn cố
ý hù dọa: “Nếu ta có ý nghĩ này, các ngươi có tin hay không các ngươi đã bị bắt
rồi?”
Mấy người không dám nói là không tin, chỉ có thể nói là nửa tin nửa ngờ.
Sau đó Hướng Lan Huyên lại thúc giục: “Trời đã sắp sáng rồi, còn chờ gì nữa?”
Dữu Khánh trầm ngâm nói: “Chờ đi rồi tính tiếp.”
Thấy vậy, Hướng Lan Huyên trái lại thở phào nhẹ nhõm, mình đã nói ra rất rõ
ràng về mối nguy hiểm, mấy người này vẫn không vội vã chạy trốn, xem ra quả
thực là có chuẩn bị mà đến, không chừng đã có cách ứng đối.
Nhưng mà nàng ta chỉ có thể đặt ý nghĩ như vậy ở trong lòng, không dám mở
miệng hỏi, sợ chạm đến bí mật của mấy người này.
Cứ như vậy chờ đợi trong yên lặng, trời dần dần sáng lên, từ phía bên thần thụ
cũng truyền tới những âm thanh ong ong khó giải thích.
Mấy người cũng bắt đầu chịu đựng mùi hôi thối quấn mấy tấm giáp trụ dùng
Thi Mao thảo bện thành quanh người, bất kể là Hướng Lan Huyên hay là Dữu
Khánh, lúc ban đầu thật sự bị mùi hôi thối làm cho gần như sụp đổ, cũng may
mà dần dần không còn cảm giác nữa, đã chậm rãi thích ứng với mùi hôi.
Trong ánh nắng ban mai hé mở, thế giới đầy hoa tươi này lại khoác lên lớp áo
trăm hoa đua nở, màu sắc rực rỡ, vẻ đẹp quyến rũ khiến người mê say, cảnh
tượng này thực sự giống như tiên cảnh.
Mấy người không có tâm tình thưởng thức những thứ này, mắt Nam Trúc chợt
sáng lên, “Nhìn kìa, tới rồi.”
Cái gì tới rồi? Hướng Lan Huyên thuận theo tầm mắt của gã nhìn tới, thì ra là
một con côn trùng bay lượn, nhìn kỹ, là một con côn trùng ngũ sắc. Nó bắt đầu
lên lên xuống xuống, đáp vào giữa nhụy hoa gian, giống như những con ong
mật to lớn.
Không bao lâu sau, trước tầm mắt mấy người càng ngày càng xuất hiện nhiều
ong ngũ sắc, chúng bận rộn làm việc giữa cánh đồng hoa.
Hướng Lan Huyên lặng lẽ quan sát phản ứng của mấy người, lẽ nào mấy tên
này đang chờ đợi đám ong to lớn này sao?
Vào lúc này, trái tim nhỏ của mấy người Dữu Khánh cũng đập lên tới cổ họng,
rất khẩn trương, về sau phát hiện thấy đám ong ngũ sắc này quả nhiên không tới
gần phía bên bọn họ, cho dù có con bay tới bên này thì cũng sẽ rẽ ngoặt vòng
tránh đi.
Đến đây, mấy người mới thực sự trút được gánh nặng, đã xác định được lời
Đằng yêu nói không sai.
Theo một góc độ khác, điều này cũng chứng tỏ Đằng yêu chưa có lừa gạt bọn
hắn, bọn hắn cũng có thêm phần tin tưởng vào những hành động tiếp theo, đoán
rằng nguyên nhân cổng vào động phủ không thể mở ra không phải vì Đằng yêu.
Nhìn thấy trời sáng sớm còn chưa hoàn toàn sáng lên, đàn ong ngũ sắc đã bắt
đầu bận rộn lui lui tới tới giữa thần thụ và đồng hoa, mấy người Dữu Khánh
cảm thấy rất hưng phấn.
Mục đích của bọn hắn rất đơn giản, áp chế ong chúa, tìm đến Thiên tuyền hoặc
là Địa tuyền, giải trừ ẩn tật trong cơ thể.
Về phần cổng vào có còn mở ra hay không, bọn hắn không lo lắng, chỉ cần chữa
trị được bệnh tình nghiêm trọng trong cơ thể, lo tốt cho mình, thời gian lâu dài
một chút, Cao lão Nhị tự nhiên sẽ tung tin tức ra, tự nhiên sẽ có người nghĩ biện
pháp mở ra cổng vào tiên phủ.
Tất nhiên, chưa đến lúc vạn bất đắc dĩ bọn hắn cũng không muốn làm đến bước
đó, bởi vì đến khi đó, muốn yên ổn rút lui ra ngoài cũng là một chuyện cực kỳ
phiền toái.
Sắc trời càng ngày càng sáng, tư thế của mấy người cũng càng ngày càng thấp,
gần như là nằm úp sấp trên mặt đất, nằm trên một con dốc nhỏ, Thi Mao thảo
che kín đầu, chỉ lộ ánh mắt nhìn ra bên ngoài.
Lúc này đã có thể nhìn thấy rõ bên ngoài thần thụ giống như có bao phủ một
tầng áo lụa, là đàn ong bay lượn.
Hướng Chân lại tới ngồi ở sát mép quảng trường chạc cây ngắm mặt trời mọc,
thần thụ rất cao, khi tại mặt đất còn chưa nhìn thấy mặt trời, tại nơi đây đã có
thể tắm rửa được ánh nắng.
Đàn ong bay lượn tung tăng trong ánh nắng, lại một ngày mới trăm hoa đua nở.
Hoa y nam tử đi tới, vỗ bờ vai gã ta, ngồi ở bên cạnh, hai người đều toát ra mùi
rượu.
Tối hôm qua nơi đây lại là múa hát trọn cả đêm dài, hoa y nam tử nhất quyết lôi
kéo Hướng Chân cùng nhau phóng túng ca hát, Hướng Chân không biết ca múa,
sau khi uống rượu vào thì rút kiếm nhảy múa, múa kiếm một cách tùy tâm sở
dục, hoa y nam tử đánh trống phối hợp, vì vậy mọi người cả một đêm chơi đùa
rất vui vẻ.
Một đêm hồn nhiên uống rượu, tỉnh dậy ngắm mặt trời mọc, nhìn mặt đất hoa
tươi rực rỡ như gấm, gió mát vi vu.
Hai người ngồi ủ rũ một hồi, hai gã nam tử ở trần và hai nữ tử xinh đẹp lại đi
tới.
Hướng Chân không biết tên bốn người này, bởi vì gã ta không phải người nhiều
chuyện, thậm chí hầu hết thời gian gã ta đều không có hứng thú với rất nhiều
chuyện thông thường, chỉ nghe hoa y nam tử phân biệt gọi bọn họ là A Xích, A
Chanh, A Thanh, A Lam. Xích Chanh là hai nam, Thanh Lam là hai nữ.
Bốn người cầm đồ ăn trên tay, có hai chén nước mật ong màu sáng bóng như
ngọc trai, còn có hai chậu trái cây tươi rói còn vương sương sớm, đều là Linh
quả, nhưng rõ ràng đã bị tà khí xâm nhiễm.
Đồ vật đưa tới đây, tự nhiên là để cho hai người ăn.
Hoa y nam tử tự bưng một bát nước mật ong trong tay, múc từng muỗng cho
vào trong miệng, vừa thưởng thức vừa nói: “Nước mật ong ta uống ở đây đều là
mới lấy hôm nay, có thể giải rượu. Uống chút đi.”
Hướng Chân cũng không khách sáo, cầm lấy một chén, vừa ăn vừa nói: “Quả
thực là thứ tốt, lúc trước khi tham gia Triêu Dương đại hội ta bị trọng thương,
vẫn còn chưa hoàn toàn khôi phục, chỉ một chén nước mật ong này đã giúp ta
hoàn toàn khỏi hẳn. Hiệu quả của nó còn tuyệt vời hơn cả linh đan diệu dược.”
Hoa y nam tử cười ha hả: “Bách hoa mà ngươi có thể nhìn thấy trong tiên phủ
đều được gieo trồng từ những hạt giống linh thảo lấy về từ Tiên giới hồi đó,
mặc dù đã bị tà khí ô nhiễm, nhưng đều là Linh thảo, nước mật ong dùng Bách
linh chi vận ủ chế ra, trị khỏi đau đớn bình thường trên thân thể tự nhiên là rất
bình thường. Nếu như ngươi thích, về sau ta tặng ngươi một ít đưa đi ra ngoài.”
Hướng Chân yên lặng gật đầu, “Đa tạ, chỉ mong có thể đi được ra ngoài.”
Hoa y nam tử: “Yên tâm đi. Ăn xong rồi ta sẽ để cho đàn ong đi khắp nơi tìm
kiếm mục tiêu, bắt đầu săn giết, nhất định giúp ngươi tìm được tên ria mép đó,
tìm cách đưa ngươi ra ngoài.”
Hai người ăn xong nước mật ong, y lại bảo Hướng Chân nếm một chút Linh
quả, nói rằng sau khi đã ăn nước mật ong, ăn những Linh quả chứa tà khí này
cũng sẽ không sao.
Nhưng đúng vào lúc này, hai nam, hai nữ hầu hạ ở một bên thỉnh thoảng quay
nhìn nhau, thái độ trở nên có chút kỳ quái, thân thể hình như có chút bất an, trên
mặt hai gã nam tử thậm chí đã bắt đầu ửng hồng.
Lúc đầu, bọn họ còn tưởng rằng là dục vọng từ đáy lòng mình, muốn kìm nén
lại, nhưng về sau lại phát hiện thấy dục vọng có phần cuồng dã.
Sau khi phát hiện thấy mỗi người đều có tình trạng này, A Xích đột nhiên nói:
“Đại vương, đồ chúng ta ăn có khả năng đã bị người động tay động chân.”
Hoa y nam tử nghe tiếng quay đầu lại nhìn, phát hiện thấy tình trạng của bốn
người có vẻ không yên, y không khỏi đưa tay lên sờ sờ mặt mình, gương mặt y
thực ra cũng có chút hơi đỏ, vừa rồi cũng cho rằng là chút dục vọng ngẫu nhiên
xuất hiện, bây giờ mới nhận thấy không đúng.
Có một số thứ không phải là độc, khó thể nhận biết một cách bình thường.
Y lập tức lạnh lùng nhìn chăm chú về phía Hướng Chân, kết quả phát hiện thấy
gương mặt Hướng Chân cũng có chút ửng đỏ, hô hấp cũng có phần hỗn loạn, rõ
ràng cũng có dấu hiệu phát tác, y ngay lập tức quay đầu hỏi: “Trên trái cây, hay
là nước mật?”
A Xích: “Sáng sớm nay ta chỉ ăn nước mật ong.”
A Chanh: “Ta cũng vậy.”
Hai nữ đồng thanh trả lời: “Chúng ta cũng vậy.”
A Xích lập tức nhấc tay chỉ về phía Hướng Chân, “Đại vương, hắn ở tại nơi này,
nhất định là hắn động tay động chân.”
Hướng Chân đang thi pháp âm thầm nội thị kiểm tra, nghe vậy chỉ đối diện nhìn
gã, không hề dao động.
Hoa y nam tử đứng lên, nhấc tay nói: “Không phải hắn, có nhiều đồng tộc trông
chừng như vậy, không người nào có thể lặng yên không một tiếng động xông
đến bên cạnh tổ mật để động tay động chân, chỉ có thể là chính chúng ta xảy ra
vấn đề. Hẳn là đồng tộc của chúng ta ở bên ngoài trúng độc, sau khi trở về bò
trên tổ mật mà gây ra.”
A Chanh nhắm mắt nắm tay một hồi, rổi đột nhiên mở mắt nói: “Hình như là
cấm vật.”
Không cần gã nhắc nhở, hoa y nam tử đã đi tới đi lui không ngừng, khi thì lạnh
lùng nhìn kĩ bên ngoài, khi thì cảnh giác xung quanh, trong miệng lẩm bẩm nói:
“Thủ đoạn một kích tất trúng này là nhằm vào thiếu sót của chúng ta, bí mật này
không phải người bên ngoài có thể biết được, nhất định là người biết tình hình
bên trong tiên phủ. Xem ra là có người quen cũ từ Tiên giới trở về. Ta đang tự
hỏi không biết vì sao phong ấn của tiên phủ lại đột nhiên mở ra.”
A Xích nói: “Đại vương, đã là người trong tiên phủ trở về, vì sao phải đối xử
với chúng ta như vậy?”
Hoa y nam tử: “Hồi đó ta dọn dẹp nơi này, đã giết chết không ít người, có đắc
tội người nào hay không, ta cũng không biết rõ. Nói chung, người tới không có
ý tốt!”
Y chợt quay đầu lại nhìn chằm chằm vào nữ tử, “Ngày hôm qua chúng ta ăn
nước mật vẫn còn không sao. Hẳn phải là dính bẫy vào sáng nay, hung thủ rất
có khả năng vẫn còn tại phụ cận, có khả năng sẽ hiện thân bất cứ lúc nào.
Chúng ta chỉ có thể tận lực giúp các ngươi kéo dài thời gian, còn lại thì phải phụ
thuộc vào các ngươi rồi. Nhanh đi.”
“Vâng.”
Hai nữ cùng đáp lời, nhận lệnh. Sau đó yêu khí trên người đồng thời bùng phát,
hóa thành hai con ong ngũ sắc thân hình đặc biệt lớn, nhanh chóng bay đi, trốn
vào trong hốc cây.
Đang khoanh chân đả tọa, Hướng Chân chợt trầm giọng nói: “Là thuốc kích
dục, loại thuốc này thật mạnh! Làm sao lại có người hạ loại thuốc này với các
ngươi chứ?”
Gã ta có phần nghĩ không ra, nếu thật sự có thù hận gì đó, trực tiếp hạ độc
không phải tốt hơn sao? Cần gì phải dùng loại thuốc này.
Hoa y nam tử lại híp mắt nhìn chăm chú phía bên ngoài, “Tới rồi, ta thực muốn
nhìn xem là người quen cũ nào giở trò quỷ sau lưng ta.”
Mấy người trốn ở bên dưới Thi Mao thảo cũng nhìn thấy có người bay ngang
trời đến đây.
Một người mặc bạch y hạ xuống trên chạc cây thần thụ.
Nam Trúc thì thầm, “Hình như là vị Hoàn đại trưởng lão kia.”
Ờ một bên, Hướng Lan Huyên cất tiếng cười lạnh, chính là Hoàn lão tặc, thật to
gan, dám tay không tới gặp Yêu vương.
nữa tụ tập với nhau tại một chỗ, Hướng Lan Huyên cũng không biết bọn hắn lén
lút thì thầm to nhỏ với nhau điều gì, chỉ thấy sau khi ba người trở về, Nam Trúc
dẫn Bách Lý Tâm đi, không biết dẫn đi làm gì.
Dữu Khánh và Mục Ngạo Thiết thì lôi kéo nàng ta cùng nhau trốn ở trong rừng
hoa, lẳng lặng chờ đợi.
Hướng Lan Huyên hoàn toàn không hiểu đang diễn ra chuyện gì, nhịn không
được nhỏ giọng hỏi một câu, “Chúng ta đang làm gì vậy?”
Dữu Khánh chỉ trả lời một câu đơn giản cho qua, “Chờ khi xác nhận được thân
phận của ngươi, ngươi tự nhiên sẽ biết.”
Đợi một hồi lâu, Hướng Lan Huyên ước chừng khoảng một canh giờ, hai bóng
người mới sột sột soạt soạt quay trở lại, đồng thời còn đem về một đống mùi
tanh hôi.
Không cần nhìn cũng biết đó là thứ gì, Hướng Lan Huyên bịt chặt mũi miệng,
cực kỳ buồn nôn, nói: “Hai người các ngươi lôi thứ này tới đây làm gì?”
Dữu Khánh cũng cảm thấy buồn nôn, “Trước tiên để xa xa một chút đi, đến
hừng đông rồi lấy dùng.”
Vì vậy, Nam Trúc và Bách Lý Tâm lại ôm đống Thi Mao thảo vừa đưa tới ném
ra xa một chút. Sau khi quay lại, hai người cũng bị Dữu Khánh ghét bỏ, bảo hai
người đi chỗ khác, ngồi nơi cuối hướng gió.
Sau đó bọn hắn cũng không có làm chuyện gì, chỉ có chờ và chờ. Chờ đến khi
chân trời đã sáng lên mờ mờ, Hướng Lan Huyên thỉnh thoảng nhìn tới “Thần
thụ”, dần dần có chút lo sợ, bất an.
Cuối cùng thấy mình bị theo dõi gắt gao, thực sự khó thể thoát khỏi những
người này, nàng ta nhịn không nổi, không thể không nhắc nhở: “Vẫn nên cách
nơi này xa một chút đi, nếu không sau hừng đông có thể gặp phải nguy hiểm.”
Nam Trúc nhún vai, “Trời đã hừng đông rồi, tương đối dễ bị phát hiện, đương
nhiên là tương đối nguy hiểm.”
Miệng thì nói như vậy, nhưng trên mặt nhìn không thấy có e sợ gì.
Hướng Lan Huyên dứt khoát nói trắng ra, “Đêm ngày hôm trước, khi mới tiến
vào không bao lâu, ta và Hoàn lão tặc đã đi lên trên cây, gặp một vị Yêu vương,
hắn cho chúng ta kỳ hạn một ngày, ép buộc chúng ta phải đem bọn ngươi giao
cho hắn trước hừng đông, nếu không, hắn sẽ triển khai một trận săn giết nhằm
vào mọi người. Bây giờ đã sắp tới hừng đông, chúng ta là định ngồi ở ngay dưới
mí mắt hắn để chờ chết sao?”
Những lời này vừa được nói ra, mấy người quay mặt nhìn nhau.
Dữu Khánh chợt hỏi: “Vì sao ngươi không nói sớm? Lúc trước không phải là
ngươi định nhân cơ hội hiến chúng ta cho Yêu vương đó đi?”
Đã bị đoán trúng, nhưng Hướng Lan Huyên sẽ không thừa nhận, trái lại còn cố
ý hù dọa: “Nếu ta có ý nghĩ này, các ngươi có tin hay không các ngươi đã bị bắt
rồi?”
Mấy người không dám nói là không tin, chỉ có thể nói là nửa tin nửa ngờ.
Sau đó Hướng Lan Huyên lại thúc giục: “Trời đã sắp sáng rồi, còn chờ gì nữa?”
Dữu Khánh trầm ngâm nói: “Chờ đi rồi tính tiếp.”
Thấy vậy, Hướng Lan Huyên trái lại thở phào nhẹ nhõm, mình đã nói ra rất rõ
ràng về mối nguy hiểm, mấy người này vẫn không vội vã chạy trốn, xem ra quả
thực là có chuẩn bị mà đến, không chừng đã có cách ứng đối.
Nhưng mà nàng ta chỉ có thể đặt ý nghĩ như vậy ở trong lòng, không dám mở
miệng hỏi, sợ chạm đến bí mật của mấy người này.
Cứ như vậy chờ đợi trong yên lặng, trời dần dần sáng lên, từ phía bên thần thụ
cũng truyền tới những âm thanh ong ong khó giải thích.
Mấy người cũng bắt đầu chịu đựng mùi hôi thối quấn mấy tấm giáp trụ dùng
Thi Mao thảo bện thành quanh người, bất kể là Hướng Lan Huyên hay là Dữu
Khánh, lúc ban đầu thật sự bị mùi hôi thối làm cho gần như sụp đổ, cũng may
mà dần dần không còn cảm giác nữa, đã chậm rãi thích ứng với mùi hôi.
Trong ánh nắng ban mai hé mở, thế giới đầy hoa tươi này lại khoác lên lớp áo
trăm hoa đua nở, màu sắc rực rỡ, vẻ đẹp quyến rũ khiến người mê say, cảnh
tượng này thực sự giống như tiên cảnh.
Mấy người không có tâm tình thưởng thức những thứ này, mắt Nam Trúc chợt
sáng lên, “Nhìn kìa, tới rồi.”
Cái gì tới rồi? Hướng Lan Huyên thuận theo tầm mắt của gã nhìn tới, thì ra là
một con côn trùng bay lượn, nhìn kỹ, là một con côn trùng ngũ sắc. Nó bắt đầu
lên lên xuống xuống, đáp vào giữa nhụy hoa gian, giống như những con ong
mật to lớn.
Không bao lâu sau, trước tầm mắt mấy người càng ngày càng xuất hiện nhiều
ong ngũ sắc, chúng bận rộn làm việc giữa cánh đồng hoa.
Hướng Lan Huyên lặng lẽ quan sát phản ứng của mấy người, lẽ nào mấy tên
này đang chờ đợi đám ong to lớn này sao?
Vào lúc này, trái tim nhỏ của mấy người Dữu Khánh cũng đập lên tới cổ họng,
rất khẩn trương, về sau phát hiện thấy đám ong ngũ sắc này quả nhiên không tới
gần phía bên bọn họ, cho dù có con bay tới bên này thì cũng sẽ rẽ ngoặt vòng
tránh đi.
Đến đây, mấy người mới thực sự trút được gánh nặng, đã xác định được lời
Đằng yêu nói không sai.
Theo một góc độ khác, điều này cũng chứng tỏ Đằng yêu chưa có lừa gạt bọn
hắn, bọn hắn cũng có thêm phần tin tưởng vào những hành động tiếp theo, đoán
rằng nguyên nhân cổng vào động phủ không thể mở ra không phải vì Đằng yêu.
Nhìn thấy trời sáng sớm còn chưa hoàn toàn sáng lên, đàn ong ngũ sắc đã bắt
đầu bận rộn lui lui tới tới giữa thần thụ và đồng hoa, mấy người Dữu Khánh
cảm thấy rất hưng phấn.
Mục đích của bọn hắn rất đơn giản, áp chế ong chúa, tìm đến Thiên tuyền hoặc
là Địa tuyền, giải trừ ẩn tật trong cơ thể.
Về phần cổng vào có còn mở ra hay không, bọn hắn không lo lắng, chỉ cần chữa
trị được bệnh tình nghiêm trọng trong cơ thể, lo tốt cho mình, thời gian lâu dài
một chút, Cao lão Nhị tự nhiên sẽ tung tin tức ra, tự nhiên sẽ có người nghĩ biện
pháp mở ra cổng vào tiên phủ.
Tất nhiên, chưa đến lúc vạn bất đắc dĩ bọn hắn cũng không muốn làm đến bước
đó, bởi vì đến khi đó, muốn yên ổn rút lui ra ngoài cũng là một chuyện cực kỳ
phiền toái.
Sắc trời càng ngày càng sáng, tư thế của mấy người cũng càng ngày càng thấp,
gần như là nằm úp sấp trên mặt đất, nằm trên một con dốc nhỏ, Thi Mao thảo
che kín đầu, chỉ lộ ánh mắt nhìn ra bên ngoài.
Lúc này đã có thể nhìn thấy rõ bên ngoài thần thụ giống như có bao phủ một
tầng áo lụa, là đàn ong bay lượn.
Hướng Chân lại tới ngồi ở sát mép quảng trường chạc cây ngắm mặt trời mọc,
thần thụ rất cao, khi tại mặt đất còn chưa nhìn thấy mặt trời, tại nơi đây đã có
thể tắm rửa được ánh nắng.
Đàn ong bay lượn tung tăng trong ánh nắng, lại một ngày mới trăm hoa đua nở.
Hoa y nam tử đi tới, vỗ bờ vai gã ta, ngồi ở bên cạnh, hai người đều toát ra mùi
rượu.
Tối hôm qua nơi đây lại là múa hát trọn cả đêm dài, hoa y nam tử nhất quyết lôi
kéo Hướng Chân cùng nhau phóng túng ca hát, Hướng Chân không biết ca múa,
sau khi uống rượu vào thì rút kiếm nhảy múa, múa kiếm một cách tùy tâm sở
dục, hoa y nam tử đánh trống phối hợp, vì vậy mọi người cả một đêm chơi đùa
rất vui vẻ.
Một đêm hồn nhiên uống rượu, tỉnh dậy ngắm mặt trời mọc, nhìn mặt đất hoa
tươi rực rỡ như gấm, gió mát vi vu.
Hai người ngồi ủ rũ một hồi, hai gã nam tử ở trần và hai nữ tử xinh đẹp lại đi
tới.
Hướng Chân không biết tên bốn người này, bởi vì gã ta không phải người nhiều
chuyện, thậm chí hầu hết thời gian gã ta đều không có hứng thú với rất nhiều
chuyện thông thường, chỉ nghe hoa y nam tử phân biệt gọi bọn họ là A Xích, A
Chanh, A Thanh, A Lam. Xích Chanh là hai nam, Thanh Lam là hai nữ.
Bốn người cầm đồ ăn trên tay, có hai chén nước mật ong màu sáng bóng như
ngọc trai, còn có hai chậu trái cây tươi rói còn vương sương sớm, đều là Linh
quả, nhưng rõ ràng đã bị tà khí xâm nhiễm.
Đồ vật đưa tới đây, tự nhiên là để cho hai người ăn.
Hoa y nam tử tự bưng một bát nước mật ong trong tay, múc từng muỗng cho
vào trong miệng, vừa thưởng thức vừa nói: “Nước mật ong ta uống ở đây đều là
mới lấy hôm nay, có thể giải rượu. Uống chút đi.”
Hướng Chân cũng không khách sáo, cầm lấy một chén, vừa ăn vừa nói: “Quả
thực là thứ tốt, lúc trước khi tham gia Triêu Dương đại hội ta bị trọng thương,
vẫn còn chưa hoàn toàn khôi phục, chỉ một chén nước mật ong này đã giúp ta
hoàn toàn khỏi hẳn. Hiệu quả của nó còn tuyệt vời hơn cả linh đan diệu dược.”
Hoa y nam tử cười ha hả: “Bách hoa mà ngươi có thể nhìn thấy trong tiên phủ
đều được gieo trồng từ những hạt giống linh thảo lấy về từ Tiên giới hồi đó,
mặc dù đã bị tà khí ô nhiễm, nhưng đều là Linh thảo, nước mật ong dùng Bách
linh chi vận ủ chế ra, trị khỏi đau đớn bình thường trên thân thể tự nhiên là rất
bình thường. Nếu như ngươi thích, về sau ta tặng ngươi một ít đưa đi ra ngoài.”
Hướng Chân yên lặng gật đầu, “Đa tạ, chỉ mong có thể đi được ra ngoài.”
Hoa y nam tử: “Yên tâm đi. Ăn xong rồi ta sẽ để cho đàn ong đi khắp nơi tìm
kiếm mục tiêu, bắt đầu săn giết, nhất định giúp ngươi tìm được tên ria mép đó,
tìm cách đưa ngươi ra ngoài.”
Hai người ăn xong nước mật ong, y lại bảo Hướng Chân nếm một chút Linh
quả, nói rằng sau khi đã ăn nước mật ong, ăn những Linh quả chứa tà khí này
cũng sẽ không sao.
Nhưng đúng vào lúc này, hai nam, hai nữ hầu hạ ở một bên thỉnh thoảng quay
nhìn nhau, thái độ trở nên có chút kỳ quái, thân thể hình như có chút bất an, trên
mặt hai gã nam tử thậm chí đã bắt đầu ửng hồng.
Lúc đầu, bọn họ còn tưởng rằng là dục vọng từ đáy lòng mình, muốn kìm nén
lại, nhưng về sau lại phát hiện thấy dục vọng có phần cuồng dã.
Sau khi phát hiện thấy mỗi người đều có tình trạng này, A Xích đột nhiên nói:
“Đại vương, đồ chúng ta ăn có khả năng đã bị người động tay động chân.”
Hoa y nam tử nghe tiếng quay đầu lại nhìn, phát hiện thấy tình trạng của bốn
người có vẻ không yên, y không khỏi đưa tay lên sờ sờ mặt mình, gương mặt y
thực ra cũng có chút hơi đỏ, vừa rồi cũng cho rằng là chút dục vọng ngẫu nhiên
xuất hiện, bây giờ mới nhận thấy không đúng.
Có một số thứ không phải là độc, khó thể nhận biết một cách bình thường.
Y lập tức lạnh lùng nhìn chăm chú về phía Hướng Chân, kết quả phát hiện thấy
gương mặt Hướng Chân cũng có chút ửng đỏ, hô hấp cũng có phần hỗn loạn, rõ
ràng cũng có dấu hiệu phát tác, y ngay lập tức quay đầu hỏi: “Trên trái cây, hay
là nước mật?”
A Xích: “Sáng sớm nay ta chỉ ăn nước mật ong.”
A Chanh: “Ta cũng vậy.”
Hai nữ đồng thanh trả lời: “Chúng ta cũng vậy.”
A Xích lập tức nhấc tay chỉ về phía Hướng Chân, “Đại vương, hắn ở tại nơi này,
nhất định là hắn động tay động chân.”
Hướng Chân đang thi pháp âm thầm nội thị kiểm tra, nghe vậy chỉ đối diện nhìn
gã, không hề dao động.
Hoa y nam tử đứng lên, nhấc tay nói: “Không phải hắn, có nhiều đồng tộc trông
chừng như vậy, không người nào có thể lặng yên không một tiếng động xông
đến bên cạnh tổ mật để động tay động chân, chỉ có thể là chính chúng ta xảy ra
vấn đề. Hẳn là đồng tộc của chúng ta ở bên ngoài trúng độc, sau khi trở về bò
trên tổ mật mà gây ra.”
A Chanh nhắm mắt nắm tay một hồi, rổi đột nhiên mở mắt nói: “Hình như là
cấm vật.”
Không cần gã nhắc nhở, hoa y nam tử đã đi tới đi lui không ngừng, khi thì lạnh
lùng nhìn kĩ bên ngoài, khi thì cảnh giác xung quanh, trong miệng lẩm bẩm nói:
“Thủ đoạn một kích tất trúng này là nhằm vào thiếu sót của chúng ta, bí mật này
không phải người bên ngoài có thể biết được, nhất định là người biết tình hình
bên trong tiên phủ. Xem ra là có người quen cũ từ Tiên giới trở về. Ta đang tự
hỏi không biết vì sao phong ấn của tiên phủ lại đột nhiên mở ra.”
A Xích nói: “Đại vương, đã là người trong tiên phủ trở về, vì sao phải đối xử
với chúng ta như vậy?”
Hoa y nam tử: “Hồi đó ta dọn dẹp nơi này, đã giết chết không ít người, có đắc
tội người nào hay không, ta cũng không biết rõ. Nói chung, người tới không có
ý tốt!”
Y chợt quay đầu lại nhìn chằm chằm vào nữ tử, “Ngày hôm qua chúng ta ăn
nước mật vẫn còn không sao. Hẳn phải là dính bẫy vào sáng nay, hung thủ rất
có khả năng vẫn còn tại phụ cận, có khả năng sẽ hiện thân bất cứ lúc nào.
Chúng ta chỉ có thể tận lực giúp các ngươi kéo dài thời gian, còn lại thì phải phụ
thuộc vào các ngươi rồi. Nhanh đi.”
“Vâng.”
Hai nữ cùng đáp lời, nhận lệnh. Sau đó yêu khí trên người đồng thời bùng phát,
hóa thành hai con ong ngũ sắc thân hình đặc biệt lớn, nhanh chóng bay đi, trốn
vào trong hốc cây.
Đang khoanh chân đả tọa, Hướng Chân chợt trầm giọng nói: “Là thuốc kích
dục, loại thuốc này thật mạnh! Làm sao lại có người hạ loại thuốc này với các
ngươi chứ?”
Gã ta có phần nghĩ không ra, nếu thật sự có thù hận gì đó, trực tiếp hạ độc
không phải tốt hơn sao? Cần gì phải dùng loại thuốc này.
Hoa y nam tử lại híp mắt nhìn chăm chú phía bên ngoài, “Tới rồi, ta thực muốn
nhìn xem là người quen cũ nào giở trò quỷ sau lưng ta.”
Mấy người trốn ở bên dưới Thi Mao thảo cũng nhìn thấy có người bay ngang
trời đến đây.
Một người mặc bạch y hạ xuống trên chạc cây thần thụ.
Nam Trúc thì thầm, “Hình như là vị Hoàn đại trưởng lão kia.”
Ờ một bên, Hướng Lan Huyên cất tiếng cười lạnh, chính là Hoàn lão tặc, thật to
gan, dám tay không tới gặp Yêu vương.
Danh sách chương