Phiền phức chính là, mật ong mà đám người Dữu Khánh mang theo lại bị tổn
thất đi một ít, bởi vì trong số những người của Tri Hải các đi theo phụ trách bí
mật bảo vệ có một số người cũng xuất hiện dấu hiệu trúng độc, bản thân bọn họ
cũng có thuốc giải độc không tầm thường, nhưng thấy thuốc giải độc phía bên
Dữu Khánh cực kỳ hiệu quả, bọn họ tự nhiên liền xin lấy một ít.
Dữu Khánh không tiện từ chối, nhưng cũng nhờ vậy hắn thăm dò được đại khái
số lượng nhân viên bảo vệ bí mật, xác định được đúng là có người đang âm
thầm bảo vệ, vì vậy hắn yên tâm hơn nhiều.
Điều khiến hắn cảm thấy kỳ lạ chính là, phía bên đám người Tam Tiên bảo
không có ai đến đây xin thuốc giải, chẳng lẽ khí độc chưa lan đến bên đó?
Không đúng, như vậy thì giải thích như thế nào về tình trạng của các nhân viên
Tri Hải các âm thầm bảo vệ? Chẳng lẽ bọn họ không đến đây đúng hẹn để sẵn
sàng chi viện ư? Hay là đám người Tam Tiên bảo không biết mình có thể giải
độc? Điều này không hợp lý, bởi vì lần trước bọn hắn đã giải độc cho họ.
Chờ hoài chờ mãi, không chờ được người nào đến, lại nhìn thấy một chùm pháo
hoa rực rỡ nở tung ra trên bầu trời đêm phía xa.
Những người nằm chờ đồ dập quay đầu nhìn đến, không biết có chuyện gì?
Dữu Khánh dò hỏi đám người Tri Hải các, bọn họ cũng nói không có liên quan
gì với họ, và họ cũng không biết nó có nghĩa gì.
Tình hình diễn ra có phần không hợp với lẽ thường, nhưng mọi việc đã đến
nước này, bọn hắn không thể bỏ dở nửa chừng, chỉ có thể tiếp tục chờ đợi.
May mà công sức không phụ lòng người, khoảng chừng nửa canh giờ sau, một
cái đầu lén lút nhô lên khỏi sóng biển bên cạnh đảo san hô.
Dựa vào ánh trăng, sau khi xác nhận toàn bộ người trên đảo đều trong tình trạng
ngã gục ra đất, người đó mới xông ra khỏi mặt nước, kiếm đã rút ra cầm sẵn
trong tay, lặng lẽ đến gần nơi này.
Người đến che mặt, không dám trực tiếp đến gần đám người Dữu Khánh, có vẻ
lo lắng có cạm bẫy, đi vòng ở bên ngoài để quan sát, cho đến khi phát hiện thấy
hai nhân viên phụ trách chắp nối trên đảo san hô cũng ngã gục tại đây, gã mới
đánh bạo đến gần.
Gã dùng đầu ngón chân chọc chọc vào thân thể hai người đó, thấy cả hai đều
thất khiếu chảy máu hai mắt trợn trừng, gã vẫn chưa yên tâm, lại còn dùng kiếm
lần lượt đâm vào cơ thể hai người, nhận thấy không có phản ứng gì, lúc này gã
mới ngồi xổm xuống đưa tay tới kiểm tra.
Sau khi xác nhận hai người này đã chết ngắc rồi, gã cất lên một tiếng cười ha
hả, rồi thở phào đứng lên như đã trút được gánh nặng, gã kéo chiếc khăn che
mặt ướt sũng khó chịu xuống, để lộ ra khuôn mặt, không phải ai khác, chính là
Chu Xá Linh.
Không biết đang bực bội với điều gì, gã ta còn nhấc chân đá mấy đá vào thi thể
người chết, “Còn muốn được chia một chén canh ư? Dễ dàng lấy đi lợi ích của
ta như vậy sao? Cũng không chịu suy nghĩ Ngũ Đỉnh sơn ta làm nghề gì, sở
trường nhất chính là luyện chế dược vật, để giết chết mấy tên rác rưởi các ngươi
chẳng phải là chuyện dễ như trở bàn tay ư.”
Tiếp đó, gã ta lại đâm thêm mấy kiếm vào hai thi thể, rồi mới xách kiếm đi về
phía đám người Dữu Khánh. Gã nhìn qua mấy người nằm sõng xoài trên đất,
ánh mắt trực tiếp lướt qua, sau một lúc tìm kiếm, gã ngừng lại trên chiếc rương
bên cạnh Mục Ngạo Thiết, đôi mắt sáng lên, lập tức đi nhặt.
Nhưng khi vừa định cúi người duỗi tay ra, thân thể gã đột nhiên cứng lại, ánh
mắt lấp lóe, tựa hồ đã nhận ra điểm không thích hợp.
Gã quả thực đã cảm thấy được sự khác thường, gã ta quay đầu lại nhìn khuôn
mặt của Mục Ngạo Thiết, nhận thấy khuôn mặt của y vẫn sạch sẽ, trong khi hai
người do gã phái tới đều là thất khiếu chảy máu.
Gã ta lại quay đầu nhìn về phía Dữu Khánh, Bách Lý Tâm và Lý Triêu Dương,
phát hiện thấy gượng mặt họ đều rất sạch sẽ.
Cảm thấy không thích hợp, kiếm trong tay gã di chuyển, chuẩn bị đâm hai kiếm
vào người Mục Ngạo Thiết.
Vẫn đang một mực âm thầm chú ý đến hành động của gã, Dữu Khánh làm sao
có thể để cho Mục Ngạo Thiết xảy ra chuyện, hắn trực tiếp hành động, vung
kiếm vỗ qua, thậm chí còn không rút kiếm ra khỏi vỏ.
Nghe tiếng xé gió ập đến, Chu Xá Linh kinh hãi, khẩn cấp xoay người vung
kiếm chống lại, tốc độ phản ứng coi như có mấy phần năng lực.
Keng, hai kiếm chạm vào nhau, kiếm của Dữu Khánh thuận thế ra khỏi vỏ, mấy
vệt kiếm quang lóe lên cực nhanh, trong nháy mắt đã vạch ra mấy vết máu trên
người Chu Xá Linh.
Vệt sáng dừng lại, lưỡi kiếm cuối cùng đặt ở trên vai đè vào cổ Chu Xá Linh,
tựa như có thể cắt đứt cổ của gã ta bất cứ lúc nào.
Chu Xá Linh cực kỳ hoảng sợ, mặc dù trong tay có kiếm nhưng cũng không
dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ thoáng giao đấu, gã ta đã biết chênh lệch
thực lực quá lớn, chết tiệt, đối phương lại là cao thủ Thượng Huyền, gã ta tức
thì kinh sợ hét to: “Tha mạng.”
Cùng lúc đó, đám người Mục Ngạo Thiết đang nằm trên mặt đất, và những
người ở trên thuyền đều dồn dập đứng lên.
Bách Lý Tâm đánh rớt thanh kiếm trên tay Chu Xá Linh, đồng thời ra tay khống
chế gã.
Dữu Khánh đảo mắt nhìn xung quanh, hừ lạnh hỏi: “Chỉ bằng mấy người các
ngươi mà cũng muốn giết ta ư? Những kẻ khác đâu? Ngươi đừng có nói với ta
chỉ có ba người các ngươi, hãy thành thật khai ra đi, những kẻ khác ở đâu?”
Hắn có phần không thể hiểu được tên này đang chơi trò gì, không chỉ đầu độc
chết người của mình mà còn một mình chạy đến kiểm tra, mấu chốt là chỉ vừa
giao đấu, hắn liền biết thực lực của gã chẳng đáng gì, chút thực lực như vậy mà
cũng dám một mình tới đây mạo hiểm ư?
Chu Xá Linh liếc mắt nhìn sang hai bên, thấy một đám người đang áp tới gần,
gã biết rõ đã không có cơ hội chạy thoát, lập tức hoảng sợ, nơm nớp lo sợ nói:
“Chỉ có bảy người, đều đã chết hết.”
“Chết rồi?” Dữu Khánh nghe nói vậy liền không vui, lưỡi kiếm dùng sức cứa ra
một đường trên cổ gã, “Ngươi tiếp tục nói bậy nói bạ nữa thử xem?”
Chu Xá Linh lập tức kinh hãi hét lớn: “Chết thật rồi, giống như bọn họ vậy, đều
đã bị ta dùng khí độc vừa rồi hạ độc chết rồi.”
Dữu Khánh không hiểu, hỏi: “Tại sao ngươi lại giết đồng bọn của mình?”
Chu Xá Linh: “Sau khi xong việc, bọn họ muốn chia một nửa với ta, hơn nữa
bọn họ nhiều người, ta không chắc xong việc bọn họ có nảy sinh lòng xấu hay
không. Hơn nữa, cũng không thể để việc này tiết lộ ra ngoài, cho nên ta đã nhân
cơ hội này giết họ diệt khẩu…”
Gã ta kể lại đại khái tình hình dùng độc giết người, vì để bố trí việc này, gã ta
thực sự đã phí một phen công sức.
Đầu tiên là để cho hai người đến xác nhận xem có mang theo tiền tới hay
không, khi đã nhìn thấy tiền thì bên này sẽ phát ra tín hiệu giao dịch, mà thực tế
thì đó là tín hiệu để Chu Xá Linh phóng độc, khiến cho tất cả đồng bọn và
người phía bên Dữu Khánh trúng độc, trước đó khi đi kiểm tra, gã kỳ thực đã
sớm phát hiện thấy người của Dữu Khánh đang quanh quẩn gần đây.
Chùm pháo hoa phía xa lúc trước là do gã phóng ra, đó là tín hiệu gửi cho hai
người chết, mục đích để dò hỏi xem có điều gì khác thường hay không. Nếu
như hai người chết đó phản hồi lại đúng theo ước định, vậy thì khẳng định là có
vấn đề, gã ta sẽ không mạo hiểm đến đây. Còn không có phản hồi gì thì đó mới
thực sự là mọi việc diễn ra thuận lợi và bình thường như kế hoạch.
Ý tưởng của gã cũng đơn giản, chỉ một mình cuỗm lấy tiền bỏ chạy, thần sẽ
không biết quỷ sẽ không hay.
Sau khi kể lại đại khái sự việc, gã ta khẩn cầu: “Đừng có giết ta, cha ta là
chưởng môn Ngũ Đỉnh sơn, có mối quan hệ với cấp cao của tất cả các phương.
Thực ra ta đã bị Hoắc Lãng của Tĩnh Viễn thuyền hành lừa gạt, hắn nói thực lực
của ngươi không tốt, vì vậy ta mới ra tay. Không nghĩ tới thực lực của ngươi lại
cường đại như thế. Ta là bị hắn lừa gạt.”
Dữu Khánh nghi hoặc hỏi: “Ngươi không biết ta là ai?”
Chu Xá Linh gật đầu nói: “Biết, ngươi là công tử Dữu Khánh của phú thương
Dữu thị tại Cẩm quốc. Ta thực sự không nghĩ tới công tử của một nhà phú
thương lại có thực lực và tu vi như vậy. Với tuổi của ngươi, thiên phú tu hành
thực sự là kinh người.”
Đám người Mục Ngạo Thiết quay mặt nhìn nhau.
Dữu Khánh vừa kinh ngạc vừa buồn cười, nói: “Mẹ nó, ngay cả ta là ai ngươi
cũng không biết rõ, lại dám ra tay với ta ư?”
Đương nhiên, hắn cũng biết, tên cháu trái này là loại to gan lớn mật, đã dùng
đến loại độc dược này, cho dù biết rõ hắn là vị Thám Hoa lang đại danh đỉnh
đỉnh kia, chỉ cần có cơ hội, chỉ sợ gã ta cũng sẽ hạ thủ không chút lưu tình.
“…” Chu Xá Linh ngay lập tức liền nhận ra được, mình có thể đã nhầm đối
tượng, hoặc nói cách khác là Hoắc Lãng đang lừa gạt gã, mà gã lại dễ dàng đi
tin tưởng chuyện ma quỷ của Hoắc Lãng.
Dữu Khánh hỏi tiếp: “Hoắc Lãng đâu, Hoắc Lãng cũng đã bị ngươi giết rồi hả?”
Chu Xá Linh khẽ lắc đầu, “Hắn không có tới, hắn nhìn thấy ngươi đi chung với
lão bản nương của Tri Hải các, nên không dám động đến ngươi nữa, và cũng nói
ta dừng tay. Là ta bị ma xui quỷ khiến. Nhưng ta quả thực là bị hắn lừa dối.”
Gã ta vốn muốn đẩy hết trách nhiệm cho Hoắc Lãng, nhưng nhìn thấy trước mặt
có người của Tri Hải các, gã biết một khi Tri Hải các ra tay, Hoắc Lãng cũng
chạy không thoát, đến lúc đó đối chất với nhau, biết được gã nói dối, kết quả
của gã sợ là sẽ thảm hại hơn rất nhiều.
Thì ra sự việc là như vậy, cuối cùng Dữu Khánh cũng hiểu được vì sao việc này
có vẻ cổ quái kỳ lạ, thì ra hắn đã đụng phải một tên cái nói như rồng leo, làm
như mèo mửa lại còn to gan lớn mật. Nếu biết trước là như vậy, hắn đã không
cần phải kiếm nhiều người như vậy đến đây trợ trận, đã phí công làm ra thế trận
lớn như thế, nhiều thêm không ít chuyện quanh co vòng vèo.
Hắn thu kiếm lại, giơ ngón tay cái lên với đối phương, “Bất kể ngươi có bị lừa
dối hay không, ngươi đều là một kẻ gan lớn.”
Hắn xoay người lại trao đổi với người của Tri Hải các một chút, chủ động bày
tỏ giao người lại cho bọn họ trông giữ. Bên phía Tri Hải các cũng không khách
khí, trực tiếp đánh Chu Xá Linh bất tỉnh rồi đưa đi, chuẩn bị mang về để thẩm
vấn kỹ càng.
Dữu Khánh quay đầu lại, dặn dò Mục Ngạo Thiết và Bách Lý Tâm ngay tại
trước mặt đám người Tri Hải các: “Đụng phải một tên dùng độc, nhóm người
An Di bố trí ở xung quanh có khả năng gặp tổn thất không nhỏ. Ta hộ tống Lý
huynh trở về trước, các ngươi đi triệu tập nhóm người An Di lại rồi đưa về đi.”
Mục Ngạo Thiết biết rõ hắn từ đầu tới cuối đều không hỏi Chu Xá Linh về
chuyện Nghiễm Linh đan là có ý gì, lập tức gật đầu nói: “Được.”
Những người khác lập tức lên thuyền rời đi, thuyền hoa lại lần nữa cưỡi sóng
vượt gió lướt nhanh.
Một gã thuyền viên tìm đến Dữu Khánh, dò hỏi: “Thuốc giải độc của ngươi
hình như có tác dụng kích thích ham muốn tình dục cực kỳ mạnh, nếu không thi
pháp áp chế, có cảm giác như không ai có thể kiềm chế được.”
Dữu Khánh gật đầu, “Đó chính là khuyết điểm của thuốc giải độc này, nhưng
trừ điều đó ra, nó không có tác hại gì lớn, vượt qua được thì sẽ xong thôi.
Đương nhiên, với tu sĩ mà nói, người có tu vi thấp quả thực rất khổ cực để kiềm
chế.”
Sau khi đã xác nhận được tình huống, người của Tri Hải các liền biết giải quyết
vấn đề này như thế nào.
Lý Triêu Dương sắc mặt ửng đỏ, hai mắt long lanh ngập nước, nhìn ai cũng có
cảm giác chan chứa tình cảm. Người của Tri Hải các đưa nàng ta vào một căn
phòng trong khoang thuyền, có cao thủ lấy ngân châm sử dụng “Thứ huyết đại
pháp” cắm vào một số huyệt vị trên người nàng ta, để cho thoát ra một ít máu,
rồi bổ sung thêm thuốc khác, để cho nàng ta nhanh chóng hôn mê đi.
thất đi một ít, bởi vì trong số những người của Tri Hải các đi theo phụ trách bí
mật bảo vệ có một số người cũng xuất hiện dấu hiệu trúng độc, bản thân bọn họ
cũng có thuốc giải độc không tầm thường, nhưng thấy thuốc giải độc phía bên
Dữu Khánh cực kỳ hiệu quả, bọn họ tự nhiên liền xin lấy một ít.
Dữu Khánh không tiện từ chối, nhưng cũng nhờ vậy hắn thăm dò được đại khái
số lượng nhân viên bảo vệ bí mật, xác định được đúng là có người đang âm
thầm bảo vệ, vì vậy hắn yên tâm hơn nhiều.
Điều khiến hắn cảm thấy kỳ lạ chính là, phía bên đám người Tam Tiên bảo
không có ai đến đây xin thuốc giải, chẳng lẽ khí độc chưa lan đến bên đó?
Không đúng, như vậy thì giải thích như thế nào về tình trạng của các nhân viên
Tri Hải các âm thầm bảo vệ? Chẳng lẽ bọn họ không đến đây đúng hẹn để sẵn
sàng chi viện ư? Hay là đám người Tam Tiên bảo không biết mình có thể giải
độc? Điều này không hợp lý, bởi vì lần trước bọn hắn đã giải độc cho họ.
Chờ hoài chờ mãi, không chờ được người nào đến, lại nhìn thấy một chùm pháo
hoa rực rỡ nở tung ra trên bầu trời đêm phía xa.
Những người nằm chờ đồ dập quay đầu nhìn đến, không biết có chuyện gì?
Dữu Khánh dò hỏi đám người Tri Hải các, bọn họ cũng nói không có liên quan
gì với họ, và họ cũng không biết nó có nghĩa gì.
Tình hình diễn ra có phần không hợp với lẽ thường, nhưng mọi việc đã đến
nước này, bọn hắn không thể bỏ dở nửa chừng, chỉ có thể tiếp tục chờ đợi.
May mà công sức không phụ lòng người, khoảng chừng nửa canh giờ sau, một
cái đầu lén lút nhô lên khỏi sóng biển bên cạnh đảo san hô.
Dựa vào ánh trăng, sau khi xác nhận toàn bộ người trên đảo đều trong tình trạng
ngã gục ra đất, người đó mới xông ra khỏi mặt nước, kiếm đã rút ra cầm sẵn
trong tay, lặng lẽ đến gần nơi này.
Người đến che mặt, không dám trực tiếp đến gần đám người Dữu Khánh, có vẻ
lo lắng có cạm bẫy, đi vòng ở bên ngoài để quan sát, cho đến khi phát hiện thấy
hai nhân viên phụ trách chắp nối trên đảo san hô cũng ngã gục tại đây, gã mới
đánh bạo đến gần.
Gã dùng đầu ngón chân chọc chọc vào thân thể hai người đó, thấy cả hai đều
thất khiếu chảy máu hai mắt trợn trừng, gã vẫn chưa yên tâm, lại còn dùng kiếm
lần lượt đâm vào cơ thể hai người, nhận thấy không có phản ứng gì, lúc này gã
mới ngồi xổm xuống đưa tay tới kiểm tra.
Sau khi xác nhận hai người này đã chết ngắc rồi, gã cất lên một tiếng cười ha
hả, rồi thở phào đứng lên như đã trút được gánh nặng, gã kéo chiếc khăn che
mặt ướt sũng khó chịu xuống, để lộ ra khuôn mặt, không phải ai khác, chính là
Chu Xá Linh.
Không biết đang bực bội với điều gì, gã ta còn nhấc chân đá mấy đá vào thi thể
người chết, “Còn muốn được chia một chén canh ư? Dễ dàng lấy đi lợi ích của
ta như vậy sao? Cũng không chịu suy nghĩ Ngũ Đỉnh sơn ta làm nghề gì, sở
trường nhất chính là luyện chế dược vật, để giết chết mấy tên rác rưởi các ngươi
chẳng phải là chuyện dễ như trở bàn tay ư.”
Tiếp đó, gã ta lại đâm thêm mấy kiếm vào hai thi thể, rồi mới xách kiếm đi về
phía đám người Dữu Khánh. Gã nhìn qua mấy người nằm sõng xoài trên đất,
ánh mắt trực tiếp lướt qua, sau một lúc tìm kiếm, gã ngừng lại trên chiếc rương
bên cạnh Mục Ngạo Thiết, đôi mắt sáng lên, lập tức đi nhặt.
Nhưng khi vừa định cúi người duỗi tay ra, thân thể gã đột nhiên cứng lại, ánh
mắt lấp lóe, tựa hồ đã nhận ra điểm không thích hợp.
Gã quả thực đã cảm thấy được sự khác thường, gã ta quay đầu lại nhìn khuôn
mặt của Mục Ngạo Thiết, nhận thấy khuôn mặt của y vẫn sạch sẽ, trong khi hai
người do gã phái tới đều là thất khiếu chảy máu.
Gã ta lại quay đầu nhìn về phía Dữu Khánh, Bách Lý Tâm và Lý Triêu Dương,
phát hiện thấy gượng mặt họ đều rất sạch sẽ.
Cảm thấy không thích hợp, kiếm trong tay gã di chuyển, chuẩn bị đâm hai kiếm
vào người Mục Ngạo Thiết.
Vẫn đang một mực âm thầm chú ý đến hành động của gã, Dữu Khánh làm sao
có thể để cho Mục Ngạo Thiết xảy ra chuyện, hắn trực tiếp hành động, vung
kiếm vỗ qua, thậm chí còn không rút kiếm ra khỏi vỏ.
Nghe tiếng xé gió ập đến, Chu Xá Linh kinh hãi, khẩn cấp xoay người vung
kiếm chống lại, tốc độ phản ứng coi như có mấy phần năng lực.
Keng, hai kiếm chạm vào nhau, kiếm của Dữu Khánh thuận thế ra khỏi vỏ, mấy
vệt kiếm quang lóe lên cực nhanh, trong nháy mắt đã vạch ra mấy vết máu trên
người Chu Xá Linh.
Vệt sáng dừng lại, lưỡi kiếm cuối cùng đặt ở trên vai đè vào cổ Chu Xá Linh,
tựa như có thể cắt đứt cổ của gã ta bất cứ lúc nào.
Chu Xá Linh cực kỳ hoảng sợ, mặc dù trong tay có kiếm nhưng cũng không
dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ thoáng giao đấu, gã ta đã biết chênh lệch
thực lực quá lớn, chết tiệt, đối phương lại là cao thủ Thượng Huyền, gã ta tức
thì kinh sợ hét to: “Tha mạng.”
Cùng lúc đó, đám người Mục Ngạo Thiết đang nằm trên mặt đất, và những
người ở trên thuyền đều dồn dập đứng lên.
Bách Lý Tâm đánh rớt thanh kiếm trên tay Chu Xá Linh, đồng thời ra tay khống
chế gã.
Dữu Khánh đảo mắt nhìn xung quanh, hừ lạnh hỏi: “Chỉ bằng mấy người các
ngươi mà cũng muốn giết ta ư? Những kẻ khác đâu? Ngươi đừng có nói với ta
chỉ có ba người các ngươi, hãy thành thật khai ra đi, những kẻ khác ở đâu?”
Hắn có phần không thể hiểu được tên này đang chơi trò gì, không chỉ đầu độc
chết người của mình mà còn một mình chạy đến kiểm tra, mấu chốt là chỉ vừa
giao đấu, hắn liền biết thực lực của gã chẳng đáng gì, chút thực lực như vậy mà
cũng dám một mình tới đây mạo hiểm ư?
Chu Xá Linh liếc mắt nhìn sang hai bên, thấy một đám người đang áp tới gần,
gã biết rõ đã không có cơ hội chạy thoát, lập tức hoảng sợ, nơm nớp lo sợ nói:
“Chỉ có bảy người, đều đã chết hết.”
“Chết rồi?” Dữu Khánh nghe nói vậy liền không vui, lưỡi kiếm dùng sức cứa ra
một đường trên cổ gã, “Ngươi tiếp tục nói bậy nói bạ nữa thử xem?”
Chu Xá Linh lập tức kinh hãi hét lớn: “Chết thật rồi, giống như bọn họ vậy, đều
đã bị ta dùng khí độc vừa rồi hạ độc chết rồi.”
Dữu Khánh không hiểu, hỏi: “Tại sao ngươi lại giết đồng bọn của mình?”
Chu Xá Linh: “Sau khi xong việc, bọn họ muốn chia một nửa với ta, hơn nữa
bọn họ nhiều người, ta không chắc xong việc bọn họ có nảy sinh lòng xấu hay
không. Hơn nữa, cũng không thể để việc này tiết lộ ra ngoài, cho nên ta đã nhân
cơ hội này giết họ diệt khẩu…”
Gã ta kể lại đại khái tình hình dùng độc giết người, vì để bố trí việc này, gã ta
thực sự đã phí một phen công sức.
Đầu tiên là để cho hai người đến xác nhận xem có mang theo tiền tới hay
không, khi đã nhìn thấy tiền thì bên này sẽ phát ra tín hiệu giao dịch, mà thực tế
thì đó là tín hiệu để Chu Xá Linh phóng độc, khiến cho tất cả đồng bọn và
người phía bên Dữu Khánh trúng độc, trước đó khi đi kiểm tra, gã kỳ thực đã
sớm phát hiện thấy người của Dữu Khánh đang quanh quẩn gần đây.
Chùm pháo hoa phía xa lúc trước là do gã phóng ra, đó là tín hiệu gửi cho hai
người chết, mục đích để dò hỏi xem có điều gì khác thường hay không. Nếu
như hai người chết đó phản hồi lại đúng theo ước định, vậy thì khẳng định là có
vấn đề, gã ta sẽ không mạo hiểm đến đây. Còn không có phản hồi gì thì đó mới
thực sự là mọi việc diễn ra thuận lợi và bình thường như kế hoạch.
Ý tưởng của gã cũng đơn giản, chỉ một mình cuỗm lấy tiền bỏ chạy, thần sẽ
không biết quỷ sẽ không hay.
Sau khi kể lại đại khái sự việc, gã ta khẩn cầu: “Đừng có giết ta, cha ta là
chưởng môn Ngũ Đỉnh sơn, có mối quan hệ với cấp cao của tất cả các phương.
Thực ra ta đã bị Hoắc Lãng của Tĩnh Viễn thuyền hành lừa gạt, hắn nói thực lực
của ngươi không tốt, vì vậy ta mới ra tay. Không nghĩ tới thực lực của ngươi lại
cường đại như thế. Ta là bị hắn lừa gạt.”
Dữu Khánh nghi hoặc hỏi: “Ngươi không biết ta là ai?”
Chu Xá Linh gật đầu nói: “Biết, ngươi là công tử Dữu Khánh của phú thương
Dữu thị tại Cẩm quốc. Ta thực sự không nghĩ tới công tử của một nhà phú
thương lại có thực lực và tu vi như vậy. Với tuổi của ngươi, thiên phú tu hành
thực sự là kinh người.”
Đám người Mục Ngạo Thiết quay mặt nhìn nhau.
Dữu Khánh vừa kinh ngạc vừa buồn cười, nói: “Mẹ nó, ngay cả ta là ai ngươi
cũng không biết rõ, lại dám ra tay với ta ư?”
Đương nhiên, hắn cũng biết, tên cháu trái này là loại to gan lớn mật, đã dùng
đến loại độc dược này, cho dù biết rõ hắn là vị Thám Hoa lang đại danh đỉnh
đỉnh kia, chỉ cần có cơ hội, chỉ sợ gã ta cũng sẽ hạ thủ không chút lưu tình.
“…” Chu Xá Linh ngay lập tức liền nhận ra được, mình có thể đã nhầm đối
tượng, hoặc nói cách khác là Hoắc Lãng đang lừa gạt gã, mà gã lại dễ dàng đi
tin tưởng chuyện ma quỷ của Hoắc Lãng.
Dữu Khánh hỏi tiếp: “Hoắc Lãng đâu, Hoắc Lãng cũng đã bị ngươi giết rồi hả?”
Chu Xá Linh khẽ lắc đầu, “Hắn không có tới, hắn nhìn thấy ngươi đi chung với
lão bản nương của Tri Hải các, nên không dám động đến ngươi nữa, và cũng nói
ta dừng tay. Là ta bị ma xui quỷ khiến. Nhưng ta quả thực là bị hắn lừa dối.”
Gã ta vốn muốn đẩy hết trách nhiệm cho Hoắc Lãng, nhưng nhìn thấy trước mặt
có người của Tri Hải các, gã biết một khi Tri Hải các ra tay, Hoắc Lãng cũng
chạy không thoát, đến lúc đó đối chất với nhau, biết được gã nói dối, kết quả
của gã sợ là sẽ thảm hại hơn rất nhiều.
Thì ra sự việc là như vậy, cuối cùng Dữu Khánh cũng hiểu được vì sao việc này
có vẻ cổ quái kỳ lạ, thì ra hắn đã đụng phải một tên cái nói như rồng leo, làm
như mèo mửa lại còn to gan lớn mật. Nếu biết trước là như vậy, hắn đã không
cần phải kiếm nhiều người như vậy đến đây trợ trận, đã phí công làm ra thế trận
lớn như thế, nhiều thêm không ít chuyện quanh co vòng vèo.
Hắn thu kiếm lại, giơ ngón tay cái lên với đối phương, “Bất kể ngươi có bị lừa
dối hay không, ngươi đều là một kẻ gan lớn.”
Hắn xoay người lại trao đổi với người của Tri Hải các một chút, chủ động bày
tỏ giao người lại cho bọn họ trông giữ. Bên phía Tri Hải các cũng không khách
khí, trực tiếp đánh Chu Xá Linh bất tỉnh rồi đưa đi, chuẩn bị mang về để thẩm
vấn kỹ càng.
Dữu Khánh quay đầu lại, dặn dò Mục Ngạo Thiết và Bách Lý Tâm ngay tại
trước mặt đám người Tri Hải các: “Đụng phải một tên dùng độc, nhóm người
An Di bố trí ở xung quanh có khả năng gặp tổn thất không nhỏ. Ta hộ tống Lý
huynh trở về trước, các ngươi đi triệu tập nhóm người An Di lại rồi đưa về đi.”
Mục Ngạo Thiết biết rõ hắn từ đầu tới cuối đều không hỏi Chu Xá Linh về
chuyện Nghiễm Linh đan là có ý gì, lập tức gật đầu nói: “Được.”
Những người khác lập tức lên thuyền rời đi, thuyền hoa lại lần nữa cưỡi sóng
vượt gió lướt nhanh.
Một gã thuyền viên tìm đến Dữu Khánh, dò hỏi: “Thuốc giải độc của ngươi
hình như có tác dụng kích thích ham muốn tình dục cực kỳ mạnh, nếu không thi
pháp áp chế, có cảm giác như không ai có thể kiềm chế được.”
Dữu Khánh gật đầu, “Đó chính là khuyết điểm của thuốc giải độc này, nhưng
trừ điều đó ra, nó không có tác hại gì lớn, vượt qua được thì sẽ xong thôi.
Đương nhiên, với tu sĩ mà nói, người có tu vi thấp quả thực rất khổ cực để kiềm
chế.”
Sau khi đã xác nhận được tình huống, người của Tri Hải các liền biết giải quyết
vấn đề này như thế nào.
Lý Triêu Dương sắc mặt ửng đỏ, hai mắt long lanh ngập nước, nhìn ai cũng có
cảm giác chan chứa tình cảm. Người của Tri Hải các đưa nàng ta vào một căn
phòng trong khoang thuyền, có cao thủ lấy ngân châm sử dụng “Thứ huyết đại
pháp” cắm vào một số huyệt vị trên người nàng ta, để cho thoát ra một ít máu,
rồi bổ sung thêm thuốc khác, để cho nàng ta nhanh chóng hôn mê đi.
Danh sách chương