Tiếng đánh nhau âm ầm thỉnh thoảng truyền đến đỉnh núi, những người đứng ở

trong ô kẻ thỉnh thoảng nghiêng tai lắng nghe.

“Bên đó, bên đó, bên đó động tĩnh khá lớn, chắc hẳn là có cao thủ đánh nhau.”

“Phía này, phía này thanh thế lên cao rồi.”

Nam Trúc không nhìn thấy, nhưng cũng không gây cản trở gã lải nhải.

Chỉ có thể nghe mà không nhìn thấy, mấy người tại đây ít nhiều có phần ngứa

ngáy khó chịu, nhưng mà vận mệnh đã là như vậy.

Lải nhải được nửa ngày, Nam Trúc nhìn nhìn ánh nắng chói chang trên bầu trời,

thở vắn than dài: “Đại Hoang tự lần đầu tiên a, chúng ta thật vất vả tới đây một

chuyến, thi đấu ngay dưới mí mắt chúng ta, vậy mà chúng ta lại không thấy

được, lần sau muốn xem, phải chờ đến hai mươi năm sau nữa.”

Không nói đến gã, ngay cả Hướng Chân cũng nhịn không được đáp lại một câu,

“Thiên tộc tụ tập, phô diễn thực lực, là dịp mở mang tầm mắt a, hai mươi năm

một lần, bỏ lỡ quả thực đáng tiếc.”

Dữu Khánh nhìn chăm chú những đám mây trôi trên bầu trời, lẩm bẩm, “Khí

trời có vẻ không thích hợp, tốt nhất là trời đừng mưa.”

Những người bị nhốt tại đây đều rất buồn chán, có người nhắm mắt dưỡng thần,

có người lắng nghe giao đấu, cũng có người bị những chấn thương tra tấn giày

vò đau đớn.

Trì Bích Dao làm như sắp lên xe hoa vậy, không biết lấy từ đâu ra một tấm vải,

trùm lên trên đầu như trùm khăn cô dâu, che chắn ánh nắng mặt trời.

Tu vi cao không sợ bị phơi nắng là một chuyện, bị phơi nắng đen da lại là một

chuyện khác, nữ nhân mà.

Những nam nhân tại đây đều không quan tâm đến ánh nắng mặt trời, nhưng sợ

trời mưa lại là chuyện thật.

Có đôi khi thật sự là sợ cái gì tới cái đó, đến buổi chiều bầu trời bắt đầu có mây

đen cuồn cuộn trôi tới, trời rõ ràng sắp mưa, nhưng hiển nhiên có cao nhân ở tạo

gió đuổi mây trên trời, cưỡng ép thi pháp xua tan mây đen, bảo đảm cho Đại

Hoang tự được diễn ra thuận lợi, đám người Dữu Khánh nhìn cảnh này âm thầm

líu lưỡi.

Nhưng đến đêm tối thì không ai quản tới nữa, trời đổ mưa xuống, mưa gió cùng

nhau nhảy múa, khi lớn khi nhỏ, nhóm người bị cấm túc trên đất bằng thi pháp

chống đỡ, không để cho nước mưa dính vào người. Kết quả là trời mưa cả một

đêm, mặc dù nước mưa không có uy lực gì, nhưng dưới cơn mưa dày đặc kéo

dài liên tục cả đêm, nhóm người có tu vi hơi thấp bị tiêu hao pháp lực quá trời.

Đám người Dữu Khánh thỉnh thoảng nhìn xem Hướng Chân, gã ta từ đầu tới

cuối không có thực hiện bất kỳ hành động bảo vệ nào, một mực nhắm mắt để

mặc cho nước mưa xối lên người, về sau mấy người cũng cảm thấy không cần

thiết phải thi pháp chống lại, quỷ mới biết được cơn mưa này tiếp tục tới khi

nào, từng người lần lượt từ bỏ phòng ngự, biến thành ướt như chuột lột, mọi nỗ

lực trước đó trở thành công cốc.

Nam Trúc thè lưỡi ra liếm nước mưa, nơi đây không có đồ ăn thức uống, gã tự

mình giúp thỏa mãn, cũng là chơi cho đỡ buồn.

Đang liếm láp, gã bỗng nhiên mở mắt ra, hết nhìn đông tới nhìn tây, mưa tạnh

rồi?

Một đám người ướt như chuột lột nhìn sững sờ, bắt đầu thi pháp làm khô cơ thể.

Đám cao thủ Thiên Vũ, Thiện Tri Nhất và Trì Bích Dao không sao cả, chỉ chút

mưa này gần như không có bất kỳ ảnh hưởng gì đến bọn họ, bị ảnh hưởng lớn

nhất chính là những người đã bị tra tấn phải mang theo thương tổn trên người

kia.

Nhân viên Thiên tộc lại đến đây kẻ lại những ô vạch dưới chân bọn hắn, những

vạch kẻ trước đó đã bị mưa xóa đi.

Cứ như vậy ngày hong nắng hong gió, đêm phơi mình trong sương, thỉnh

thoảng gặp mưa, không ăn không uống gì cho đến khi Đại Hoang tự kết thúc,

chịu đựng mười ngày như vậy, cảm giác đó cho dù là tu sĩ cũng chịu không nổi,

chủ yếu bởi chân bị cố định một chỗ.

Đến nhá nhem tối, khi nhân viên Thiên tộc đến đây thông báo, các ngươi đã có

thể rời đi, Nam Trúc còn chưa kịp hoan hô, Trì Bích Dao đã là người đầu tiên

lẩm bẩm mắng chửi bước nhanh rời đi, vội vội vàng vàng.

Dùng vải làm khăn trùm đầu cũng vô ích, nàng ta vẫn bị phơi nắng da nám đen,

khi đi ngang qua bên cạnh đám người Dữu Khánh thì trong mắt toát ra nét u

oán.

Cả một nhóm người đều không muốn nán lại đây lâu hơn nữa, dù chỉ là một

khắc, tất cả nhanh chóng rời đi.

Thiên Vũ là người thứ nhất bay đi, Thiện Tri Nhất thứ nhì, đám người Dữu

Khánh chưa thể chạy đi, bọn hắn bị Thời Giáp và Tô Bán Hứa chặn đường lại.

Tô Bán Hứa là người đầu tiên thể hiện sự oán giận, “Đều là do tên Trữ Bình

Côn kia làm hại. Lão đệ, ngươi cứ yên tâm, ta không phải là người nói không

giữ lời, chuyện đã đồng ý với ngươi ta tuyệt đối làm được.”

Thời Giáp cũng khẽ gật đầu, “Đối với quy củ của Đại Hoang tự, chúng ta không

làm gì được, nhưng bây giờ Đại Hoang tự đã kết thúc, rời khỏi nơi đây tất nhiên

phải tính toán cho kỹ món nợ này.”

Có ý gì? Hai mắt Dữu Khánh vụt sáng lên, quan sát hai người, đây là lại bắt đầu

rồi?

Lão ta cười ha hả, “Ta không muốn nán lại nơi này thêm một giây phút nào nữa,

trước tiên trở về thu dọn hành lý rồi nói tiếp.”

Một nhóm người lần lượt xuống núi.

Vừa xuống núi, Trì Bích Dao liền gặp được lão ma ma tổng quản của mình,

được bà ta đưa đến trước mặt người bạn thân của mình, vẫn là tòa động phủ

hang đá lúc trước nàng ta từng tới.

“Ngươi vẫn còn chưa đi sao?” Trì Bích Dao ít nhiều có phần kinh ngạc, lẽ nào

Đại Hoang tự thật sự đáng xem như vậy, có thể giữ người bạn thân này của

mình lại mười ngày.

Lạc Vân Phinh bình tĩnh nói: “Đang đợi ngươi.”

“Đợi ta?” Trì Bích Dao nghi hoặc, “Có chuyện gì vậy?”

Lạc Vân Phinh khẽ phất ống tay áo, ra hiệu cho nàng ta cùng đi theo tới mép

sườn núi, tránh đi những người khác, cùng nhau ngắm ánh hoàng hôn.

Vãn thiên trường, thu thủy thương, sơn yêu lạc nhật, nhạn bối tà dương.

Hoàng hôn trời rộng lan dài, sông thu sương tỏa mênh mang. Mặt trời dần rơi

sườn núi, bóng nhạn phản chiếu ánh tà dương.

Sau một hồi lâu trầm mặc, Lạc Vân Phinh mới chậm rãi nói: “Lẽ ra ngươi

không nên để cuốn vào chuyện lần này.”

Lại nói tới việc này, Trì Bích Dao cười khổ nói: “Chuyện đã xảy ra như vậy rồi,

cũng không có gì phải hối hận. Ta chỉ hối hận mình phí công vô ích, không thể

giúp Chung nha đầu giải quyết được chuyện của nó.”

Lạc Vân Phinh chậm rãi nói: “Việc cạnh tranh quyền kinh doanh sản vật của

Phượng tộc giữa Côn Bảo hành và Đào Hoa cư vẫn phải tiếp tục duy trì.”

Trì Bích Dao: “Việc này không quan trọng, ta không muốn ra tay tàn nhẫn với

Thám Hoa lang, để cho bọn họ tự xem rồi làm đi.”

Lạc Vân Phinh giọng điệu đạm mạc, có phần nhấn mạnh, “Trữ Bình Côn vẫn

phải tiếp tục dây dưa với A Sĩ Hành. Nếu ta chưa nói dừng thì không thể thắng

cũng không thể thua. Nếu như ngươi đã tham gia vào việc này, việc ngươi can

thiệp vào cũng là danh chính ngôn thuận.”

Trì Bích Dao đã nghe ra được ý tứ khác, “Lạc Lạc, ngươi muốn làm gì vậy?”

Lạc Vân Phinh liếc nàng ta một cái, ánh mắt thoáng toát ra vẻ khiếp người rồi

thoáng chốc dời đi, “Ngươi không phải muốn biết Thiện Tri Nhất và Tô Bán

Hứa vì sao lại giúp A Sĩ Hành giết Trữ Bình Côn sao? Tốt nhất là không có vấn

đề gì. Ngươi không phải muốn thành toàn chuyện tốt cho Chung nha đầu sao?”

Âm thầm bảo hộ A Sĩ Hành? Trì Bích Dao trầm ngâm khẽ gật đầu.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện