20

Ban đầu ta chỉ biết tấm lệnh bài này chắc chắn là do hung thủ để lại nhưng ta không biết là ai.

Vì vậy ta đã đi báo quan.

Quan huyện cầm lấy lệnh bài của ta nhưng không phái người đi điều tra, lão chỉ nói là do dân làng dùng lửa không đúng cách gây ra tai họa rồi vội vã muốn kết án.

Tất nhiên ta không phục, quan huyện nói ta khinh thường triều đình, thậm chí còn ra lệnh đánh ch ta.

Ta ch đi trong lòng đầy căm hận, khi mở mắt ra, ta lại thấy mình ngồi xổm ở góc tường, tay cầm tấm lệnh bài đen sì này.

Kiếp này, ta đã hiểu quan huyện đã bị mua chuộc nên đành lên phủ để kiện.

Quan phủ trông như một vị quan thanh liêm, khi thấy lệnh bài thì sắc mặt thay đổi thấy rõ, ngài ấy rất lịch sự mời ta vào phủ, nghe ta kể lại toàn bộ sự việc rồi còn nói sẽ làm chủ cho ta.

Quan phủ cho ta ở trong phủ, ngày ngày được đãi ngộ ăn uống tử tế nhưng tuyệt không cho ta ra ngoài, giống như bị giam lỏng vậy. Ta không biết nguyên do nên dù lo lắng cũng chỉ có thể nhẫn nhịn.

Ai ngờ ngày đó ta uống một chén trà do gia nhân mang lên, bụng đột nhiên đau quặn lại rồi ho ra máu.

Trong trà đã bị người ta bỏ thuốc độc.

Ta không kêu cứu được, khi sắp ch ta chỉ thấy quan phủ đẩy cửa bước vào nhìn ta co quắp dưới đất với vẻ mặt khó chịu.

"Nếu không phải vì tấm lệnh bài này, ta đâu biết thôn Thanh Khê còn sót lại một đứa con gái nhỏ. May mà ta viết thư kịp thời, nếu không thì thật sự để ngươi phá hỏng chuyện tốt của Duệ Vương rồi!"

Ta vừa ho máu vừa cố hết sức vươn tay nắm lấy vạt áo quan phủ: "Tại... tại sao?"

Quan phủ giật phắt áo ra khỏi tay ta, tỏ vẻ mất kiên nhẫn: "Muốn trách thì trách bọn ngu dân các ngươi mở cái rương không nên mở, nhìn thấy thứ không nên thấy nên mới không giữ được cái mạng nhỏ của mình!"

"Đại nhân, xử lý thế nào ạ?"

"Đợi nó ch hẳn rồi kéo ra bãi tha ma!"

Trước khi ch ta vẫn không hiểu tại sao.

Khi mở mắt ra lần nữa, vẫn là góc tường cháy rụi, tấm lệnh bài đen sì.

Không nên mở, không nên nhìn.

Ta như người điên lẩm bẩm, bỗng nhiên trong đầu lóe lên một tia sáng.

Hai tháng trước do một trận mưa lớn bất ngờ ập tới, nhiều thuyền buôn qua sông Việt bị lật, con sông nhỏ trong làng chúng ta nối với sông Việt, một số rương gỗ bị dòng nước cuốn về làng.

Dân làng không biết là cái gì nên đã mở rương ra xem, điều kỳ lạ là phần lớn rương đều trống rỗng, chỉ có một số ít rương còn sót lại những hạt màu trắng.

Đó là muối.

Phần lớn đã tan trong nước sông, những gì còn sót lại đủ để chứng minh những rương này ban đầu đều chứa muối.

Nhưng những rương này không có dấu niêm phong, cũng không có ấn quan muối, dân làng sợ là muối lậu nên vội vàng báo quan.

Sau đó xử lý thế nào thì ta không rõ, dân làng cũng nghĩ đã báo quan rồi nên không để tâm nữa.

Ai ngờ đây lại là muối lậu do Duệ Vương An Cảnh Viễn cấu kết với thương nhân muối vận chuyển trái phép.

Chính muối lậu này đã hại chúng ta!

Chính Duệ Vương An Cảnh Viễn đã hại chúng ta!

21

Muốn kiện một vị vương gia, chỉ có thể lên kinh thành dâng tấu chương.

Ta biết quan huyện và quan phủ đều là người cùng một phe, họ không dám để bất cứ ai biết thôn Thanh Khê còn người sống sót.

Một nữ tử một mình từ Giang Châu đi đến kinh thành, những gian nan dọc đường không cần phải nói.

Người ngoại tỉnh vào kinh thành, thỉnh thoảng sẽ bị lính gác cổng thành chặn lại hỏi han, nhất là với bộ dạng phong trần mệt mỏi của ta.

Ta vừa nói được vài câu đã bị gọi vào nhà tuần tra bên cổng thành để thẩm vấn riêng.

Lính gác hỏi ta đến kinh thành làm gì, có kinh nghiệm từ hai lần trước, tất nhiên ta không dám nói thật, chỉ nói là đến tá túc họ hàng.

Tên lính gác hỏi địa chỉ và tên họ của người thân, ta sơ hở không nói được, hắn không nói hai lời lập tức lục soát người ta. Ta không chống cự nổi, rất nhanh tấm lệnh bài của Duệ Vương đã bị tìm ra.

"Chỉ dựa vào tấm lệnh bài này mà muốn lật đổ Vương gia của chúng ta, đừng có mơ."

Tên lính gác nhìn ta như nhìn một xác ch.

"Nếu để Vương gia biết thôn Thanh Khê nhỏ bé kia còn sót lại con cá lọt lưới chưa xử lý sạch sẽ, huynh đệ chúng ta không được yên đâu."

Thấy hắn rút đ a o đi về phía mình, ta không cam lòng hỏi: "Làm sao ngươi nhận ra ta được!"

Lưỡi dao đã kề vào cổ ta, tên lính gác nở một nụ cười độc ác.

"Giọng Giang Châu của ngươi, ta chỉ cần nghe một lần là nhớ!"

Ta lại bị gi.

Hóa ra là vì giọng nói của ta.

22

Khi mở mắt ra lần nữa, ta quyết định làm một người câm.

Lệnh bài của Duệ Vương là chứng cứ nhưng cũng là thứ khó giữ, ta chỉ có thể tạm giấu nó ở ngoài thành.

Lần này ta vào thành rất thuận lợi, vừa đúng lúc phủ Duệ Vương đang tuyển người, đây là cơ hội tốt để có thêm chứng cứ nên ta cũng trà trộn vào.

Nếu ký khế ước bán thân thì có thể làm nha hoàn tỳ nữ, ký khế ước tự do thì chỉ có thể làm nha hoàn làm việc thô.

Ta còn muốn dâng tấu chương nên đã ký khế ước tự do.

Nhưng ta không ngờ phủ đệ quyền quý khác với suy nghĩ của ta. Quản lý nghiêm ngặt, canh phòng cẩn mật, người hầu chỉ được hoạt động trong khu vực mình phụ trách, không được ra ngoài nếu không có việc.

Như ta là nha hoàn làm việc thô không thể vào được viện của chủ nhân, càng đừng nói đến việc lấy thêm chứng cứ.

Bà Triệu đầu bếp trong phủ thấy ta thật thà chịu khó không lười biếng hay gian trá, bèn nâng đỡ cho ta, lúc rảnh rỗi cũng thường trò chuyện với ta.

Bà sẽ kể cho ta nghe chuyện gia đình của mình, cũng kể những chuyện vụn vặt trong Vương phủ.

Ta biết được Duệ Vương có tính đa nghi nhưng thích ăn ngọt, mỗi bữa nếu có điểm tâm ngọt đều sẽ ăn thêm hai miếng.

Ta biết được Vương phi xuất thân từ thế gia, nhưng tính người rất hay ghen, bề ngoài hiền lành nhưng trong lòng độc ác.

Ta biết được Tiêu trắc phi tính cách táo bạo, nhà mẹ đẻ có thế lực, cũng biết được Hoắc trắc phi thích múa thương đùa kiếm, chẳng bao giờ để ý đến Vương gia.

Ta còn biết được gần đây Duệ Vương mới nạp một Nhu tiểu thiếp, vốn là người bán cháo đường quế ở cổng thành, thân phận thấp kém.

Nhưng nàng ấy có tính tình dịu dàng ngoan ngoãn, dáng vẻ tuy trong trắng yếu đuối nhưng trên giường rất phóng khoáng, nghe nói một đêm có thể làm liền tận mấy lần nên rất được Vương gia sủng ái.

Vì ta không biết nói chuyện, bà Triệu đầu bếp chỉ hận không thể kể hết những gì bà biết cho ta nghe.

Chưa kịp nghĩ ra cách làm sao để lợi dụng những tin tức này, ta đã bị cuốn vào một vụ hồng hoa yến vũ.

Khí huyết của Vương phi không tốt nên sai nhà bếp làm một phần yến sào hồng hoa nhưng lại bị Tiêu trắc phi đang mang thai lấy nhầm.

Đêm đó nàng ta lập tức sảy thai.

May mà thái y đến kịp thời, qua một phen cấp cứu, tính mạng Tiêu trắc phi không có gì đáng ngại. Thái y nói may mà bình thường Tiêu trắc phi ăn đủ loại đồ bổ, thể trạng tốt, nếu không e là đến cả Đại La Kim Tiên cũng khó cứu.

Tiêu trắc phi thì may mắn nhưng chúng ta ở nhà bếp lại không được may mắn như vậy.

Tuy sự việc này trông có vẻ chỉ là tai nạn nhưng Tiêu trắc phi đau đớn mất con khóc lóc không thôi. Tiêu Thượng thư cũng muốn truy cứu nhưng Vương phi gửi huyết yến cũng là nữ nhi của đại thần, lão ta không thể động đến.

Người chịu xui xẻo chỉ có thể là những người hầu đã tiếp xúc với bát huyết yến đó.

Cho dù đã ký khế ước tự do.

23

Để răn đe những kẻ khác, chúng ta bị đánh ch công khai bởi đám thị vệ trong phủ. Những chiếc gậy đập mạnh xuống người, tiếng khóc than vang lên xung quanh rồi dần lặng đi. Ta cắn răng chịu đựng, đến ch vẫn không hé một lời.

Đã không còn phân biệt sống ch thì lần này ta đành ký vào tờ khế ước tử. Khi được sống lại lần nữa, ta đã thuộc lòng mọi quy củ trong vương phủ. Nhờ làm việc đúng phép tắc nên được bà vú quản sự yêu mến. Bà ấy thấy ta là một đứa câm cũng không biết chữ nên lập tức sắp xếp ta đến hầu hạ trong thư phòng.

Ta vô cùng chăm chỉ, nhớ rõ vị trí từng cuốn sách trong thư phòng, lau chùi mỗi bình hoa đến bóng loáng. Cuối cùng ta cũng tìm được ngăn bí mật trong thư phòng của Duệ Vương. Vì có quá nhiều tài liệu nên việc lấy trộm cần phải tính toán kỹ lưỡng.

Nhưng chưa kịp ra tay thì Tiêu trắc phi đã xuống tay trước. Hôm đó, Vương phi khen ta trước mặt trắc phi: "Nha hoàn này trông khá xinh đẹp, có vài phần giống với vị di nương mới vào phủ." Từ đó trắc phi ngày ngày tìm cớ hành hạ ta.

Thậm chí nàng ta còn sai người chăm ngựa là Lưu mã phu đến tập kích ta vào đêm khuya, may mà gặp thị vệ tuần tra nên ta mới có cơ hội thoát thân. Chưa có được bằng chứng trong tay, ta chỉ có thể nhẫn nhục chịu đựng.

Thấy ta bị hành hạ thế nào cũng không chịu từ bỏ công việc hầu hạ trong thư phòng, trắc phi càng tin chắc ta muốn quyến rũ Vương gia: "Vương gia, thiếp thấy con nha hoàn trong thư phòng của chàng cứ lén lút bí hiểm, không biết có phải là gián điệp từ đâu đến không?"

Một câu nói bên gối này đã khiến An Cảnh Viễn nảy sinh nghi ngờ. Hắn phái người đi điều tra và phát hiện ra lai lịch của ta. Điều này cũng đồng nghĩa với việc mạng sống của ta kết thúc.

24

Khi mở mắt lần nữa, ta đã lên kế hoạch tỉ mỉ. Lần này, ta đến Vân Châu cứu con trai của Ngô tẩu trước, rồi cả hai cùng nhau đến kinh thành với danh nghĩa cháu gái của nàng.

Sau đó ta bắt chước tính cách và cách ăn mặc của vị di nương kia rồi bán tào phớ ở cổng thành. Ta biết trước An Cảnh Viễn sẽ đi qua cổng thành nên cố tình đợi đến đêm khuya để diễn một màn anh hùng cứu mỹ nhân.

Một bát tào phớ mặn, một bát tào phớ ngọt riêng. Trước tiên là tinh ý nhận ra điều hắn không thích, sau đó dịu dàng chăm sóc đặc biệt, cộng thêm vẻ yếu đuối mà hắn thích nhất được ta cố tình bắt chước theo.

Việc ta vào phủ diễn ra suôn sẻ như nước chảy thành sông. Trong chiếc lưới tình ngọt ngào do ta dệt nên, hắn đã từng bước sa chân vào.

Hoắc Yến Hồi là người đồng hành mà ta đã chọn ngay từ đầu. Ta mượn sự kiện huyết yến hồng hoa để lôi kéo Hoắc Yến Hồi tham gia. Vừa loại bỏ được Tiêu Như Đường, vừa giúp Hoắc Yến Hồi có được tờ hưu thư để thoát khỏi Vương phủ. Tiện thể đem những bằng chứng ta có được dâng lên Hoàng thượng.

Gặp được Hoàng thượng không dễ, khiến Hoàng thượng tin tưởng còn khó hơn. So với ta, đưa bằng chứng cho Hoắc gia thì thích hợp hơn.

Thủy Bình từng bắt gặp ta ra vào thư phòng, lúc đó ta đã muốn gi nàng ta nhưng thời cơ chưa thích hợp. Ta biết nàng ta sẽ báo mọi hành động của ta cho Vương phi nên đã chuẩn bị sẵn quyển "Dược Sư Kinh" để diễn một màn kịch, vừa xóa bỏ nghi ngờ của An Cảnh Viễn, vừa gột rửa sự tình nghi về việc ra vào thư phòng của ta.

Lần tái sinh này, ta đã tính toán kỹ lưỡng từng bước đi vì không biết còn có cơ hội làm lại nữa hay không.

25

Chuyện tái sinh quá mức kỳ quái nên ta không kể, chỉ nói những điều có thể nói được.

"Việc ở thôn Thanh Khê, đúng là lỗi của ta." An Cảnh Viễn im lặng hồi lâu rồi lên tiếng: "Nhưng từ khi nàng vào phủ, ta đối xử với nàng tốt hơn bất kỳ ai, chẳng lẽ nàng chưa từng có chút động lòng nào sao?"

Ta nhìn hắn khó hiểu: "Hoàng thượng cũng đối xử với ngươi rất tốt, lại còn là huynh đệ ruột của ngươi, vậy mà chẳng phải ngươi vẫn muốn tạo phản sao?"

An Cảnh Viễn ho khan, im lặng một lúc rồi nói: "Đậu Nương, nàng có từng yêu ta không?"

"Yêu?" Ta khẽ cười.

"Những người yêu ngươi chẳng phải đều bị ngươi thiêu rụi sạch sẽ rồi sao?" Ta nhìn thẳng vào mắt hắn, nói từng chữ từng chữ một.

"Đừng nói với ta về tình yêu, ngươi không xứng. Ngay từ giây phút đầu tiên gặp ngươi, trong đầu ta chỉ nghĩ đến một việc đó là làm sao để gi ngươi."

An Cảnh Viễn nhặt bát tào phớ dưới đất lên, từ từ ăn.

"Nàng nói không yêu ta nhưng vẫn làm tào phớ cho ta, thậm chí còn không quên cho mật hoa quế vào." Hắn nói xong thì cười, ta không đáp lại.

Hắn vui vẻ nhìn ta: "Nhưng ta sẽ không ch. Ta là đệ đệ duy nhất của Hoàng thượng, ta quá hiểu huynh ấy rồi. Trước khi mẫu phi mất có dặn huynh ấy chăm sóc ta nên huynh ấy không nỡ, có thể huynh ấy sẽ giam cầm ta cả đời nhưng sẽ không gi ta đâu."

"Hoàng thượng không nỡ, ta nỡ." Ta cũng cười: "Mỗi bát tào phớ, mỗi bát canh ngọt ngươi uống, ta đều bỏ thêm một chút đồ vào."

Tay cầm bát của An Cảnh Viễn khựng lại.

Ta thu dọn đồ đạc, quay lưng bước ra khỏi thiên lao.

"Đậu Nương... Ta còn chuyện muốn nói với nàng!"

Nhưng ta không muốn nghe.

Bây giờ những lời ta không muốn nghe thì có thể không nghe nữa rồi.

26

Quả nhiên Hoàng thượng là một vị minh quân, ngài ấy vẫn chần chừ không ra lệnh gi người đệ đệ có ý đồ tạo phản.

Nhưng một tháng sau An Cảnh Viễn vẫn ch.

Ruột gan đ ứ t đoạn, thất khiếu chảy máu.

Đây là cách ch mà ta đã chọn cho hắn.

Những bông hoa trắng nhỏ hơn hạt thóc ta trồng trong sân là một loại thuốc đ ộ c chậm, trộn lẫn với hoa quế, mắt thường khó phân biệt được.

Ta kiên trì đầu đ ộ c, căn bệnh ho của hắn không thể chữa khỏi chính là để chờ ngày này.

Để hắn có thể ch trong tay ta.

27

Việc tái sinh là có cái giá của nó, đó chính là tuổi thọ của ta.

Vẻ yếu đuối của ta không hoàn toàn là giả vờ.

Mới qua tuổi hai mươi mà ta đã thường xuyên cảm thấy toàn thân mệt mỏi, không còn sức lực.

Hoắc Yến Hồi thấy ta có vẻ như báo thù xong là chờ ch, bèn tìm cho ta một việc.

Nàng ấy đã cho xây dựng lại thôn Đậu Gia. Còn mang đến cho ta một đám trẻ con, đều là những đứa trẻ mồ côi, cha mẹ ch trên chiến trường.

Dù sao doanh trại cũng là nơi hành quân đánh trận, người Hoắc gia ai cũng là hán tử thô kệch, kể cả Hoắc Yến Hồi. Bọn họ thật sự không thể chăm sóc những đứa trẻ này.

Ta hiểu mà.

Hiểu cái khỉ.

Một đám trẻ con đầy năng lượng, suốt ngày cứ líu lo líu lo liên tục gọi "Đậu tỷ tỷ, Đậu tỷ tỷ", buộc ta phải rút cái chân đang đút vào quan tài ra.

Năm nào cũng có đứa trẻ mới được gửi đến chỗ ta, thậm chí về sau, những binh lính tàn tật không thể chiến đấu và không còn nơi nương tựa cũng được gửi đến đây. Qua hai năm, Liên Tâm cũng được Hoắc Yến Hồi đưa đến.

"Nàng ấy tự nói mình không có nơi nào để đi nên ta mới đưa nàng ấy đến đây."

"Chủ nhân, người nhận nô tỳ đi."

Hai người nhìn ta với ánh mắt đầy hy vọng, ta đành bất lực thở dài.

"Đừng gọi chủ nhân nữa, gọi ta là tỷ tỷ đi."

Ta mời thầy đến dạy bọn trẻ đọc sách học chữ, những binh lính già dạy chúng võ nghệ, Liên Tâm chăm sóc bọn trẻ cùng ta.

Khi bọn trẻ lớn lên, đứa có năng khiếu học hành thì cho đi thi cử, đứa có năng khiếu võ nghệ thì gửi đến doanh trại, đứa không giỏi gì nhưng có sức thì ở lại làm nông với ta. Những đứa trẻ không có sức lực thì theo ta học y, hoặc theo Liên Tâm học thêu thùa dệt vải.

Dù sao thì bọn nhỏ cũng đều có lối thoát.

Cuộc sống cứ thế trôi qua.

Qua hơn mười năm như vậy, thôn Đậu Gia trở thành thôn nuôi trẻ mồ côi. Những đứa trẻ nhỏ xíu ấy giờ đã khỏe mạnh trưởng thành, có thể giúp ta trông nom những đứa bé nhỏ, cuối cùng ta cũng được thảnh thơi hơn nhiều.

Buổi chiều trời đẹp, ta nằm trên chiếc ghế xích đu dưới bóng cây hóng mát, có chút gió thổi qua, cả người vô cùng thư thái.

Bọn trẻ như đàn gà con cứ ríu ra ríu rít tiễn huynh trưởng đi hái thuốc trên núi.

"Huynh ơi, huynh đi cẩn thận nhé!"

"Huynh ơi, huynh về sớm nha!"

"Huynh ơi, chúng đệ đã ngâm dưa hấu trong giếng rồi, đợi huynh về cùng ăn!"

Cơn buồn ngủ dần dần ập đến.

Dường như ta đã quay về ngày hôm đó, ngày ta lên núi hái thuốc.

Cha đang sửa nông cụ, mẹ đang dệt vải trong nhà, huynh trưởng đang chẻ củi, muội muội ôm chân ta tiễn ta ra đến cửa.

Muội ấy chớp mắt bảo: "Tỷ tỷ đi sớm về sớm nhé, cha mẹ đã ngâm dưa hấu trong giếng rồi, đợi tỷ tỷ về cùng ăn."

Lúc đó ta đã nói gì nhỉ?

Ta nói được, đợi tỷ tỷ về.

Cha mẹ, huynh trưởng, muội muội, con đã về rồi.

HẾT
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện