Ngày hôm sau, Tương Hải Hoa phái người đến thông báo cho đám người Dữu

Khánh biết địa điểm mời tiệc.

Nhóm người Dữu Khánh không có kéo hết đi dự tiệc, để Mục Ngạo Thiết ở lại

phụ trách trông nhà, bởi vì bọn hắn đã quyết định ngày mai ra biển, một số đồ

vật trong phòng không thể bị mất.

Mấy người còn đang trên đường đi thì có người bám dai như đỉa đuổi theo,

Long Hành Vân dẫn theo Hoàng Tu Hùng và Phượng Quan Vân công khai đi

theo ở phía sau.

Trước đây vốn thích mặc đồ trắng, bây giờ Long thiếu lại chuyển sang mặc đồ

đen.

Dữu Khánh cũng không thể làm gì hơn ngoài việc âm thầm thăm hỏi tổ tông

nhà gã, hắn chỉ có thể coi như không nhìn thấy, để cho phía bên Tương Hải Hoa

tự xử lý.

Địa điểm tổ chức tiệc nằm ở tầng cao nhất, Bàng Vô Tranh là chủ tiệc nên đã

đến từ sớm, mang theo Thanh y phụ nhân đứng tại lối vào đón khách. Tương

Hải Hoa cũng có mặt, coi như đã cho khách khứa đầy đủ thể diện.

Bàng Vô Tranh cũng rất nhiệt tình đón tiếp khách.

Tuy nhiên, việc nhóm người Long Hành Vân đến có phần quá đột ngột, không

có gì bất ngờ, khi bọn họ định đi vào thì bị Tương Hải Hoa trực tiếp chặn lại,

“Long các chủ, thật xin lỗi, hôm nay nơi này đã được bao hết, không mở cửa

tiếp đãi người ngoài.”

Nhóm người Dữu Khánh đã đi vào trong, nghe tiếng quay đầu nhìn lại.

Long Hành Vân nhìn sang Bàng Vô Tranh, bình thản nói: “Bàng tiền bối, theo

như lời ta nghe được vừa rồi, ông là chủ bữa tiệc hôm nay phải không?”

“Ách…” Bàng Vô Tranh sắc mặt cứng ngắc, sau đó miễn cưỡng cười nói:

“Không sai, tại hạ chính là chủ tiệc.”

Long Hành Vân: “Ta không mời tự đến, không có quấy rầy chứ?”

Bàng Vô Tranh lập tức bối rối, có phần không biết phải trả lời như thế nào, lão

ta lén nhìn sắc mặt Tương Hải Hoa.

Việc này liên quan đến sự an toàn của Lâm Long, hơn nữa hành vi của Long

Hành Vân có vẻ kỳ quái, lần này Tương Hải Hoa không cho thể diện gì, quyết

đoán từ chối: “Ngươi hỏi ông ta chỉ vô ích. Long các chủ, ở đây ta mới là người

quyết định.”

Trên thực tế, bối cảnh của đối phương lấy ra hù dọa người khác còn được, đối

với cô ta mà nói, có chú hư vô, cô ta cũng có bối cảnh, huống chi, Xích Lan các

không có qua lại gì với bên này, đối với cô ta mà nói, mặt mũi vị này còn không

lớn bằng Thanh Nha.

Long Hành Vân bình tĩnh hỏi: “Bàng tiền bối, ta chỉ hỏi ông, bữa cơm hôm nay,

ông có mời ta hay không?”

“Việc này…” Bàng Vô Tranh rõ ràng rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan, biểu hiện

mặt ngoài, Bàng Thị thương hội của lão ta là không thể đắc tội Long Hành Vân,

cuối cùng lão ta chỉ có thể khuyên Tương Hải Hoa, “Tương các chủ, người tới

là khách, người tới đều là khách, ngươi xem có thể hay không…”

Thấy lão ta khó xử như thế, Tương Hải Hoa mím môi rồi cũng không khiến sự

việc căng quá mức, cuối cùng nhượng bộ, “Nếu Long các chủ cứ muốn vào thì

chỉ có thể một mình ngươi đi vào, những người khác thì miễn đi. Nếu không

mời về hết.”

Nếu là Long Hành Vân trước đây, gã đã sớm kêu gào phản đối, hiện tại thì

không có phản ứng gì, gã quay lại gật đầu ra hiệu với Hoàng Tu Hùng và

Phượng Quan Vân, sau đó đi vào một mình.

Một đám người tưởng rằng mọi việc đã kết thúc, nào ngờ lại có một giọng nói

chói tai truyền đến, “Ôi này, có tiệc gì linh đình thì tính cho ta một suất.”

Mọi người không cần nhìn cũng có thể đoán được người tới là ai, âm thanh

guốc gỗ lóc cóc như vậy là sẽ không có người thứ hai, Thanh Nha vừa bóc đậu

phộng ăn vừa lắc lư đi tới.

Đối với người này, Tương Hải Hoa đúng là phải cho chút mặt mũi, Bàng Thị

thương hội cũng không tiện đắc tội địa đầu xà Ảo Vọng này, vì vậy lại nhiều

thêm một người dự tiệc, về phần hai gã tùy tùng của Thanh Nha, tất nhiên cũng

bị chặn lại bên ngoài.

Dữu Khánh coi như đã phục người này, hắn biết người này chạy tới đây dự tiệc

là chuyện vô nghĩa, y hoàn toàn không có hứng thú với đồ ăn thức uống, có đậu

phộng ăn là đủ rồi, mục đích chẳng qua cũng giống như Long Hành Vân, đều

đến đây để theo dõi hắn.

Mà Thanh Nha vừa nhìn thấy Long Hành Vân cũng có mặt ở đây, thái độ không

coi ai ra gì lập tức giảm đi không ít, khẽ gật đầu chào hỏi.

Địa điểm tổ chức tiệc là tại sân thượng trên tòa nhà cao nhất trong Tri Hải các,

có tầm nhìn tuyệt đẹp ra biển xanh mây trắng.

Số người dự tiệc bất ngờ nhiều lên, chỗ ngồi phải nhanh chóng được điều chỉnh.

Khi mọi người lần lượt ngồi xuống, Bàng Vô Tranh đang ở ghế chủ tiệc thừa

dịp không có ai chú ý liền chạm vào bát đũa ở trước mặt, rồi khi mời mọi người

ngồi xuống thì đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, nhanh chóng rời vị trí, đến trước

mặt Lâm Long ân cần bắt chuyện, “Lâm thiếu, ngài phải ngồi ở vị trí chính này

mới phải.”

“Không không không.” Trùng Nhi nhanh chóng xua tay từ chối.

“Lâm thiếu, nếu như ngài không ngồi ở vị trí này, ở đây không còn ai có tư cách

ngồi vào đó.” Bàng Vô Tranh vừa nói vừa nhìn Tương Hải Hoa, “Tương các

chủ, ngài nói có đúng không?”

Tương Hải Hoa khó chịu với lão già nịnh bợ này, hành vi nịnh bợ quá lộ liễu,

nhưng cũng không tiện phủ nhận, mỉm cười gật đầu, thể hiện tán đồng.

Hay nha, mọi người đều đã nhận ra được, hóa ra bữa tiệc hôm nay chính là để

chiêu đãi vị Lâm thiếu này, còn những người khác chỉ để làm nền.

Dữu Khánh cũng có phần không nói nên lời, lúc ban đầu hắn còn tưởng rằng

chủ yếu là để mời hắn, bởi vì gần đây, những người cố ý tiếp xúc với hắn đều là

nhằm vào tiên phủ, lúc này mới nhận ra rằng mình đã suy nghĩ nhiều, thì ra hôm

nay mình đã trở thành người làm nền cho Trùng Nhi.

Nhìn thấy Bàng Vô Tranh quá nhiệt tình, có vẻ không bợ đỡ được thề không bỏ

qua, còn có nhiều người đang chờ đợi, Dữu Khánh không nhịn được nữa, đành

phải gật đầu đáp lại ánh mắt xin giúp đỡ ánh của Trùng Nhi, ra hiệu cho nàng

đồng ý.

Vì vậy, Trùng Nhi cuối cùng đành miễn cưỡng chấp nhận, cố gắng ngồi vào vị

trí chính của bàn tiệc.

Thanh y phụ nhân đứng ở bên cạnh cửa vào lặng lẽ nhìn cảnh này.

Đồ ăn và thức uống đều đã sẵn sàng, mọi người nâng chén mời nhau. Sau đó,

mọi người gần như trở thành khán giả ngồi xem kịch, nhìn Bàng Vô Tranh ra

sức nịnh nọt Trùng Nhi, cái gì mà anh tuấn tiêu sái, trẻ tuổi ưu tú vân vân, hết

lời này đến lời khác mãi không dứt.

Thôi được, cũng đã tới đây rồi, mọi người làm như không nghe thấy những lời

nói buồn nôn đó, coi như là tới đây hưởng thụ mỹ vị món ngon. Không thể

không nói, Tương Hải Hoa đã rất đầu tư công sức và vốn liếng vào bữa tiệc này,

rất đáng giá nếm thử.

Đang nhai ngon lành, Nam Trúc bị Bàng Vô Tranh làm cho buồn cười, gã phát

hiện có người nói nhảm còn nhiều hơn cả mình.

Cầm đôi đũa mấy lần, Trùng Nhi cảm thấy đôi đũa trên tay mình có vẻ không

thích hợp, hình như không ngừng rơi bột phấn, sau một lúc chú ý quan sát, nàng

phát hiện thấy trên một chiếc đũa tựa hồ có chữ viết, nhìn kỹ lại, quả nhiên trên

đó có khắc một hàng chữ: Tiểu cầu nhi, nhà vệ sinh.

Khi đã nhận rõ chữ viết, lòng Trùng Nhi như có sét đánh, nhanh chóng đè chiếc

đũa xuống, ngón cái xoay chuyển chiếc đũa, lật cạnh có chữ viết xuống, che đi

chữ viết, nàng giả vờ gắp thức ăn để che giấu sự kinh ngạc tột độ ở trong lòng.

Vốn một mực âm thầm lưu ý đến nhất cử nhất động của nàng, khóe miệng Bàng

Vô Tranh hơi nhếch lên, khẽ gật đầu ra hiệu cho Thanh y phụ nhân đứng tại cửa

vào đang nhìn chằm chằm nơi này, sau đó nâng ly rượu lên nói với Long Hành

Vân: “Long thiếu trẻ tuổi tài năng, bây giờ chấp chưởng Xích Lan các, thật

đáng mừng. Bàng mỗ kính ngài một chén.”

Nghe được lời này, Long Hành Vân dường như xúc động vì điều gì đó, ngón tay

đùa nghịch ly rượu trước mặt, khẽ thở dài u sầu, nói: “Yêu thể đa số trường thọ,

nhưng lại không ngần ngại thoát bỏ số mệnh, lựa chọn hao tổn tuổi thọ để hóa

thành hình người, cầu đi vào nhân đạo. Chúng ta bị giới hạn bởi nhân đạo, mà

thế nhân lại cầu trường sinh, các ngươi nói xem, Yêu tu chúng ta có phải đã bỏ

gốc lấy ngọn rồi hay không?”

Mọi người sửng sốt, không biết vì sao gã lại đột nhiên toát ra lời này, khiến

Bàng Vô Tranh nâng ly mời rượu phải bối rối.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện