Chương 213: Vụ án mới
Tần Hoan vừa về phủ đã đi đến chính viện, hiện tại đã sắp đến giờ Thân rồi, Tần Hoan nhớ là phải xem bệnh cho lão phu nhân của Vũ An Hầu nên cũng không về Tùng Phong viện nữa. Vừa vào chính viện, Hồ thị đã sớm chờ ở đó, thấy nàng trở về nên đương nhiên hỏi tình hình trong cung trước, biết được bệnh tình của Thái hậu càng lúc càng chuyển biến tốt đẹp thì mới yên tâm.
Tần Hoan nghỉ ngơi sơ sơ sau đó hỏi, "Đại bá mẫu, lần trước con nhớ người có nói là vốn có một tiểu thư nhà Tả thị lang Hộ bộ đến đây, nhưng hôm qua trong tộc nàng ta có trưởng bối qua đời?"
Tiền sảnh của chính viện đã chuẩn bị xong trà nóng và điểm tâm chờ sẵn, Hồ thị nghe thế liền gật đầu, "Phải, Tả thị lang Hộ bộ họ Mạnh, Mạnh gia tiểu thư mắc bệnh suyễn từ nhỏ, đã đến nhiều nơi để cầu y hỏi dược bao nhiêu lâu nay, ngự y cũng xem qua rồi nhưng vẫn chưa thể nào chữa được dứt điểm hoàn toàn. Năm nay lúc vào đông nghe nói bệnh tình còn nghiêm trọng hơn cho nên mới tìm đến chỗ này của chúng ta. Người chết hôm qua chính là Đường thúc trong chi thứ 2 Mạnh thị, theo quy củ thì hôm nay tổ chức lễ tang, đương nhiên sẽ không tiện tự mình ra ngoài."
Tần Hoan âm thầm xác định, ban nãy lúc ở ngoài cửa cung nghe được vụ án mạng quả nhiên là Đường thúc của vị Mạnh tiểu thư kia. Chuyện này có vẻ như quá trùng hợp, nghĩ đến đây Tần Hoan liền kể lại thông tin này cho Hồ thị nghe, bà lập tức kinh ngạc, "Cái gì? Công tử Mạnh phủ vậy mà cảm thấy phụ thân mình bị người ngoài hại chết?"
Tần Hoan gật đầu, "Vâng, con vừa gặp Trì Điện hạ ở trong cung, Điện hạ đã nhậm chứ Tả thị lang Hình bộ nên hôm nay phải đến nha môn. Con vừa đến cửa cung liền thấy quan viên Hình bộ đến tìm hắn, nói người Mạnh gia đã đến Lâm An phủ báo án, thế nhưng là vì liên quan đến Tả thị lang Hộ bộ cho nên vụ án này mới được chuyển sang cho Hình bộ."
Hồ thị sững sờ một lúc sau đó mới hồi phục lại tinh thần, bà còn chưa kịp nói gì thì Tần Diễm và Tần Thuật cùng nhau tiến vào.
Tần Thuật thấy Tần Hoan về thì nụ cười trên mặt càng tươi hơn, "Hoan nha đầu về rồi à, trong cung thế nào rồi?"
Tần Hoan lặp lại một lần những lời mình vừa nói với Hồ thị, Tần Thuật thở dài, "Mấy hôm nay Thái hậu đã khỏe lên rồi, coi như cửa ải này đã vượt qua được, đều là công lao của Hoan nha đầu. Hoan nha đầu, con làm tốt lắm!"
Tần Hoan vội đáp, "Không dám!" Còn bên này Hồ thị lại nói, "Hầu gia về rồi, Hầu gia có biết chuyện trong tộc của Tả thị lang Hộ bộ không?"
Tần Thuật và Tần Diễm là vừa từ bên ngoài về, nghe được lời này của Hồ thị thì nụ cười chợt cứng lại, "Biết chứ, sao lại không biết, chuyện này hiện tại đã lan truyền rộng khắp kinh thành rồi. Lúc tiểu công tử Mạnh phủ kia đi báo quan thì nói thẳng là Tứ thúc hắn động thủ, việc vừa xảy ra thì Mạn Đại nhân đúng thật là nôn nóng muốn chết rồi."
Tần Thuật đến ngồi lên chủ vị, sau đó tiếp tục nói, "Làm quan trong triều thì phải tự biết an phận thủ thường, nhưng nếu như trong tộc có tội nhân gì, nhẹ thì bãi quan còn nặng thì liên lụy. Mấy phòng của Mạnh gia từ đời trước cũng đã không tách ra ở riêng rồi, hiện tại đại trach của Mạnh gia cũng là người của mấy phòng cùng ở chung với nhau, cho nên chuyện lần này chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của Mạnh Đại nhân."
Hồ thị thở dài, "Hiện tại người chết là vị lão gia nào của Mạnh phủ?"
Tần Thuật nâng ly trà lên nhấp một ngụm, "Là Nhị lão gia, Đại phòng của Mạnh phủ làm quan trong triều, còn Nhị phòng chủ yếu quản lý buôn bán làm ăn trong tộc. Nhị lão gia kia là một người rất giỏi buôn bán, mười mấy năm qua đều là người giàu nhất nhì kinh thành. Nghe nói sáng hôm qua phát hiện ra thi thể của Nhị lão gia trong hồ của Mạnh phủ, lúc thi thể được vớt lên thì không phát hiện ra gì bất thường cả cho nên mọi người nghĩ rằng Nhị lão gia nghĩ quẩn trong lòng, hoặc là do hôm mùng 1 Nhị lão gia uống rượu cả đêm nên mới say rượu rồi trượt chân ngã vào trong hồ. Linh đường cũng đã bố trí xong rồi, thế nhưng công tử Nhị phòng lại đến báo quan, nói là phụ thân hắn không thể tự sát được, cũng sẽ không ngoài ý muốn, đây chắc chắn là bị người ta hại chết."
Tần Hoan nhớ rõ, ban nãy vị Từ Đại nhân trong Hình bộ kia cũng đã từng nhắc đến 2 chữ 'tự sát'. Tần Hoan chau mày nói, "Người đột nhiên chết đi, nếu như không phải ngoài ý muốn thì chính là bị người ta hại chết, sao lại nói là tự sát?"
Tần Thuật lắc đầu bất đắc dĩ, "Là việc làm ăn của Mạnh phủ xảy ra vấn đề, nghe nói năm ngoái Nhị lão gia đã bán lại hơn một nửa các cửa hàng và tửu lâu ban đầu của Mạnh phủ, nói là dồn tiền để đi phía Tây mua mỏ quặng. Ông ta nói là rất xem trọng chỗ đó, cực kỳ có lợi, nhưng không ngờ lại gặp phải kẻ lừa đảo hết mấy chục vạn lượng. Lần này Mạnh phủ không chỉ mất đi hơn nửa sản nghiệp mà ngay cả tiền bạc để quay vòng làm ăn cũng không có, thậm chí ngay cả tiền lương cho người làm trong các cửa hàng cũng không phát đủ. Hiện tại Nhị lão gia chính là tội nhân trong phủ, chính vì thế nên Tứ phòng náo loạn đòi ra ở riêng chứ không muốn trả nợ thay Nhị lão gia..."
Hồ thị nghe những chuyện phiền muộn này thì cũng chỉ biết thở dài, "Chuyện này thật đúng là... Đang yên đang lành làm ăn ổn định, sao lại có ý định đi khai thác mỏ chứ? Hiện tại ngay cả tính mạng cũng không còn nữa rồi, đúng thật là mỗi nhà mỗi cảnh."
Tần Diễm ngồi bên cạnh cũng gật đầu, "Mạnh gia này cũng coi như có chút gốc rễ, nhiều thế hệ trong tộc đều có chức quan, nhưng hiện tại lại lòng tham vô đáy. Bạc mất chỉ là chuyện nhỏ, mất mạng mới lớn chuyện."
Hồ thị gật đầu rồi nhìn Tần Thuật và Tần Diễm, "Vậy rốt cuộc cái chết của Nhị lão gia Mạnh phủ kia là thế nào?"
Tần Thuật lắc đầu, "Vụ án này liên quan đến Mạnh Đại nhân, hiện tại cả nha môn Lâm An phủ và Hình bộ đều cùng nhau đốc thúc, trước mắt vẫn còn chưa tra ra được cụ thể điều gì." Nói xong Tần Thuật thở dài, "Phủ chúng ta không giao tình quá sâu với Mạnh phủ nên không tiện đi hỏi thăm tình hình, đợi bao giờ có tin tức rồi lại nói sau. Nếu như ngoài ý muốn thì thôi, còn không phải thế thì có thể tính là vụ án mở đầu của năm mới rồi."
Nói đến đây thì Vũ ma ma đứng bên ngoài bẩm báo, "Phu nhân, tiểu thư và Lục tiểu thư, Ngũ tiểu thư đến rồi."
Hồ thị khẽ cười, "Bảo mấy đứa vào đi..."
Dứt lời đã thấy Tần Triều Vũ dẫn đầu vào cửa, sau lưng nàng ta là Tần Tương và Tần Sương.
Thấy Tần Thuật cũng ở đây, cả 3 người hành lễ, Tần Diễm mở lời, "Ba đứa bọn muội sao lại cùng nhau đến đây thế?"
Tần Triều Vũ nhìn Tần Hoan, "Nghe nói hôm nay Cửu muội muội xem bệnh cho lão phu nhân Vũ An Hầu, bọn ta tò mò Cửu muội muội chữa bệnh thế nào nên đều đến đây nhìn thử một cái..."
Hồ thị bật cười, "Mấy đứa ngốc các con đúng là thích để người ta chê cười! Lát nữa lão phu nhân đến rồi thì phải ngoan ngoãn thỉnh an mới hợp lễ biết chưa?"
Nói đến đây Tần Thuật liền đứng dậy, "Nếu phải xem bệnh cho lão phu nhân thì ta đây dẫn Diễm Nhi đi thư phòng, lát nữa cũng có mấy người Lại bộ đến bẩm báo tình hình, nàng nhớ cho người chuẩn bị sẵn trà bánh."
Hồ thị đồi với mấy chuyện này đều là cầu được ước thấy, nghe vậy liền lập tức đồng ý.
Tần Thuật vừa đi thì Tần Triều Vũ hỏi luôn, "Cửu muội muội, Thái hậu thế nào rồi?"
Tần Hoan đành phải nhắc lại bệnh tình của Thái hậu lần thứ 3, nghe xong Tần Triều Vũ có vẻ yên tâm, "Mấy hôm nay có lẽ Hoàng hậu sẽ triệu kiến, đến lúc đó không biết có cơ hội đến thăm Thái hậu nương nương hay không."
Thân phận của Tần Triều Vũ không như Tần Tương và Tần Sương, hai người bọn họ đối với những chuyện thế này dù nghĩ cũng chẳng dám nghĩ.
Tần Hoan lắc đầu, nàng ta lại tiếp tục hỏi, "Vậy có gặp Hoàng hậu nương nương không?"
Tần Hoan tiếp tục lắc đầu, "Chưa từng, bên trong Thọ Khang cung chỉ có Cửu Hoàng tử."
Tần Triều Vũ nghe thấy thế mới không hỏi nữa, mọi người trò chuyện thêm mấy câu thì Vũ ma ma liền nói, "Phu nhân, lão phu nhân Vũ An Hầu đến rồi, đi theo còn có cả Vũ An Hầu phu nhân nữa."
Hồ thị phấn khởi, "Được, mau mời..."
Nói xong bà liếc nhìn mấy người Tần Hoan một cái, thấy 4 tỷ muội đều ăn mặc cực kỳ gọn gàng thỏa đáng rồi thì mới bước ra cửa nghênh đón. Rất nhanh đã có một lão thái thái đầu tóc trắng xóa bước đến, trên người bà mặc hoa phục tím đậm, được một phụ nhân trung niên hơn 30 tuổi đỡ đi chậm rãi vào hướng cửa phòng.
Đằng sau 2 người có 2 nha hoàn áo xanh, một nhóm 4 người đều có dáng vẻ đàng hoàng và tướng mạo bất phàm. Hồ thị bước nhanh ra ngoài đón tiếp, "Bọn ta đang chờ lão phu nhân và muội muội đây, mọi người đến đúng giờ thật."
Lão phu nhân Tống thị của Vũ An Hầu phủ cười nói, "Hôm nay là mùng 3, đến sớm sợ làm phiền ngươi."
Nói đến đây bà liền ho khan 2 tiếng, còn Vũ An Hầu phu nhân Tề thị ở bên cạnh cũng cười nói, "Bên này của tỷ tỷ bận rộn hơn so với chỗ chúng ta rất nhiều, nếu không phải vì thân thể mẫu thân không tốt thì hôm nay sẽ tuyệt đối không dám đến quấy rầy."
Hồ thị đỡ lấy một tay lão phu nhân rồi cười nói, "Đừng nói vậy, lão phu nhân muốn đến hôm nào cũng được, chính là ta cầu còn không được đó." Nói xong bà nhìn sang mấy người Tần Hoan vẫn đứng ở cửa, "Mấy đứa các con, còn không tiến lên hành lễ."
Tần Triều Vũ dẫn đầu, Tần Hoan và mấy người còn lại đi theo sau, cùng tiến đến hành lễ.
Tống thị cười ha ha bảo 4 người cùng đứng dậy, quan sát mọi người giây lát sau đó mới vào phòng, đợi ngồi xuống ghế sau đó mới nhìn Tần Hoan nói, "Cung yến hôm đó, chúng ta đã từng gặp Cửu cô nương rồi, nhưng còn chưa thấy Lục cô nương và Ngũ cô nương. Không hổ là người của Tần phủ, quả nhiên người so với người đều trưởng thành hơn."
Tề thị cũng phụ họa, "Đương nhiên rồi, chúng ta trước giờ đều biết đến Triều Vũ, không ngờ mấy vị cô nương khác cũng không hề đơn thuần, đặc biệt là Cửu cô nương thanh danh Tiểu y tiên vang vọng kinh thành. Nếu không phải bọn ta ngày thường còn có chút giao tình với tỷ tỷ thì chỉ sợ sẽ không có cơ hội được Cửu cô nương xem bệnh cho thế này."
Hồ thị cười nói, "Lão phu nhân và muội muội khen ngợi mấy đứa quá mức rồi, chẳng qua muội muội không sinh được nữ nhi nên mới xem trọng mấy đứa hơn chút thôi. Tiểu Thế tử nhà các ngươi năm ngoái đã vào Công bộ, nghe nói mấy chuyện trị thủy đã làm cực kỳ tốt, ngay cả Hoàng thượng cũng khen không dứt miệng."
Hai bên khen ngợi đưa đẩy một hồi, Tống thị lại nhìn ra phía cửa rồi nói, "Ta nhớ rõ hôm đó tiểu thư của Mạnh phủ cũng muốn đến đây xem bệnh, hôm nay có lẽ là không đến được?"
Nói đi nói lại cuối cùng lại nhắc đến chuyện của Mạnh phủ, Hồ thị thở dài, "Chắc hẳn lão phu nhân đã biết đến Mạnh phụ xảy ra chuyện rồi, hôm qua Mạnh cô nương cũng phái người qua nói rằng hôm nay sẽ không đến được."
Tống thị và Tề thị liếc nhau, vẻ mặt cả hai người đều hơi nặng nề.
Tống thị liền thở dài nói, "Vừa mới Tết nhất mà Mạnh phủ đã xảy ra chuyện như vậy rồi, nghe nói đã báo quan thế nhưng rốt cuộc là thế nào thì vẫn còn chưa biết được. Có điều tiểu tử Mạnh gia kia nói là tứ thúc hắn làm càn, mặc kệ kết quả thế nào thì sau này cả gia đình cũng sẽ không còn yên ấm nữa. Cũng không biết bên phía Ngự sử đài sẽ ghi lại việc này thế nào."
Mặc dù đều là nữ nhân tuân thủ phép tắc, thế nhưng mọi người đều đương chức Hầu phủ nên chuyện trong triều đình cũng biết được ít nhiều.
Hồ thị cũng thở dài, "Phải đó, vừa rồi Hầu gia còn đang nói có lẽ Mạnh Đại nhân sẽ bị liên lụy, chúng ta và Mạnh phủ ít lui tới nhưng không biết lão phu nhân và muội muội có biết rốt cuộc Mạnh phủ xảy ra chuyện gì không?"
Nữ nhân tụ hội với nhau sẽ không tránh khỏi nghị luận những việc này, nếu Hồ thị đã hỏi thì Tống thị liền trả lời, "Ngay cả hiện tại người không chết thì Mạnh phủ cũng không yên ổn. Đại phòng làm quan đương nhiên không muốn việc xấu trong nhà truyền ra bên ngoài, những chuyện lén lút cả mấy vị huynh đệ đều nhắm mắt mở mắt cho qua, trừ phi náo loạn ra ngoài thì mới đi hòa giải. Mà Nhị phòng của Mạnh phủ làm ăn thì chỉ tôn trọng Đại phòng, cực kỳ khinh thường Tam phòng và Tứ phòng. Lão gia của Tam phòng đã mất rồi nên hiện tại chỉ còn 2 mẫu tử, nghe nói vị thiếu gia kia còn mắc bệnh cà lăm nên cũng chỉ là một kẻ vô tích sự. Bởi vậy chỉ còn lại mỗi Tứ phòng là bất hòa với Nhị phòng, Tứ phòng vẫn sống dưới sự uy hiếp của Nhị phòng, từ sớm đã không còn kiên nhẫn rồi. Năm ngoái trước khi việc làm ăn của Mạnh phủ xảy ra chuyện thì có vẻ như Tứ phòng cũng đã muốn tách ra ở riêng rồi."
Nói xong Tống thị lại lắc lắc đầu, "Mỗi nhà đều có mỗi hoàn cảnh riêng, Mạnh phủ đông người, chuyện làm ăn lại rộng lớn, nếu như huynh đệ đồng lòng thì không nói, còn một khi đã bất đồng thì rất dễ xảy ra sự cố."
Hồ thị cũng thở dài, trong đại gia đại tộc, vì chuyện chia tách ra đình mà náo loạn xoắn xuýt lấy nhau thì đúng là cực kỳ không ổn. Đừng nói hiện tại đã gây ra mạng người, nếu như thật sự là huynh để thủ túc tương tàn thì danh dự gia đình cũng xem như bị phá hủy.
Hồ thị nghe Tống thị nói xong cũng không hỏi nữa mà chỉ nói, "Cửu nha đầu vừa mới đi xem bệnh cho Thái hậu ra ngoài, hiện tại lão phu nhân muốn để Cửu nha đầu xem cho ngài luôn, hay là ngồi nói chuyện thêm lát nữa?"
Tống thị có nước da trắng như ngọc quý, càng lớn tuổi lại càng có vẻ hòa ái dễ gần, nghe vậy bà liền nhìn Tần Hoan rồi nói, "Mới đi xem bệnh cho Thái hậu nương nương à? Ta đây đúng là có phúc rồi, không đợi nữa, hiện tại xem luôn đi, tránh để làm phiền con."
Hồ thị liên tục cười nói, "Không phiền, không phiền." Sau đó nhìn sang Tần Hoan. Tần Hoan thấy thế cũng tiến lên, sau khi cúi người hành lễ rồi mới xem mạch cho Tống thị. Tống thị quan sát Tần Hoan giây lát sau đó lại nhìn Tần Tương và Tần Sương, "Ngũ cô nương và Lục cô nương là cùng tuổi?"
Tống thị vừa để Tần Hoan bắt mạch vừa hỏi Hồ thị, Hồ thị gật đầu, "Phải, hai đứa nó là cùng tuổi, Vũ Nhi và Hoan Nhi cùng tuổi. Bốn người trước sau cũng chỉ hơn kém nhau 1 tuổi mà thôi."
Tống thị nghe thế liền cười nói, "Vậy thì năm nay ngươi phải nhọc lòng rồi."
Hồ thị liền nhìn Tống thị và Tề thị nói, "Đúng vậy, hết Tết này ta cũng phải lên kế hoạch rồi, nói ra thì vẫn phải nhờ lão phu nhân cùng với muội muội hỗ trợ đó."
Mặc dù lời nói của 3 người vẫn không rõ ràng thế nhưng ý nghĩa thì ai nghe cũng đều hiểu được, Hồ thị là muốn Tống thị và Tề thị giúp nàng nhìn xem có nhà nào thích hợp với Tần Tương và Tần Sương hay không. Tần Hoan tập trung xem mạch, còn Tần Tương và Tần Sương lại hơi đỏ mặt.
Tống thị hăng hái bừng bừng nói, "Đương nhiên là được, mấy chuyện này cứ để ta giải quyết."
Hồ thị nghe thế tất nhiên là vui vẻ, vội vàng bảo hạ nhân đến rót thêm trà. Rất nhanh Tần Hoan đã bắt mạch xong.
"Lão phu nhân có hay cảm thấy đau tim cùng với tim đập nhanh, mà lúc thì ho khan, lúc thì nghẹn cổ họng nhưng lại không phải bệnh thương hàn?"
Tần Hoan hỏi chậm rãi, Tống thị lập tức gật đầu, "Phải, lúc ta bị ho khan cứ tưởng rằng trong phổi có bệnh nên đã uống thuốc một thời gian nhưng vẫn không thấy đỡ."
Tần Hoan gật đầu, "Đây là bệnh hàn nhập thân, đầu tiên là đau tim tức ngực, thứ hai sẽ ho khan nhẹ, nghiêm trọng thì còn có thể đau đến mức bị tiêu chảy. Thể theo mạch tượng thì ngũ tạng của lão phu nhân đều bị rối loạn ảnh hưởng đến tim cho nên mới đau đến ngất đi. Cơn đau tim còn kéo ra phía sau lưng, dễ nổi giận, dễ phát điên, giống như có cái gì đó đâm xuyên từ lưng lên ngực. Hiện giờ trời đã vào đông, cộng thêm bệnh hàn này nên lão phu nhân sẽ thấy cực kỳ khó chịu. Nếu như ban đêm phát bệnh thì chỉ hơi động đậy nhẹ cũng sẽ cảm thấy cơn đau mỗi lúc một nặng. Còn nếu như ban ngày sẽ còn có cảm giác hoa mắt chóng mặt."
Tần Hoan nói xong, Tống thị còn chưa trả lời thì Tề thị đã không ngừng gật đầu, "Cửu cô nương nói đúng quá, mỗi khi mẫu thân cảm thấy đau tim thì sẽ cảm thấy sau lưng cũng căng cứng đau nhức theo. Ban đêm nếu phát bệnh thì không dám nhúc nhích mà chỉ chờ cho cơn đau qua đi, mỗi lần như vậy đều khiến cho mẫu thân đau đớn toát mồ hôi toàn thân. Ho khan cũng có, đôi khi mẫu thân còn cảm thấy không thở nổi, lại còn té xỉu 1-2 lần. Lúc phát bệnh mẫu thân thật sự cũng có chút dễ nổi giận."
Thấy Tần Hoan toàn bộ đều nói trúng thì đáy mắt Hồ thị cũng sáng lên, đây là lần đầu tiên bà được chứng kiến Tần Hoan xem bệnh cho người ta, ngay lập tức cảm thấy quả nhiên Tần Hoan danh bất hư truyền. Tần Triều Vũ đứng bên cạnh cũng chau mày, trên mặt đầy vẻ tán thưởng.
Tần Hoan nghe Tề thị nói thế liền gật đầu, "Bệnh của lão phu nhân cũng không phải là loại nan y hỗn tạp nào. Bệnh phát vào tim thì sẽ khiến cho đau tim cùng với tim đập nhanh, hay có cảm giác bi thương và thường xuyên chóng mặt, nếu như lớn tuổi một chút có thể còn dễ bị ngã sấp xuống. Hiện tại Tần Hoan sẽ chiếu theo tình trạng của lão phu nhân mà khai một phương thuốc tạm thời và một phương thuốc bổ trợ. Bởi vì bệnh của lão phu nhân cũng không phải một sớm một chiều cho nên phương thuốc này chỉ điều trị nửa tháng trước, sau nửa tháng ta sẽ thi châm cho lão phu nhân một lần, đến lúc đó lại đổi phương thuốc khác."
Thấy Tần Hoan chỉ xem mạch thôi mà đã biết rõ được bệnh trạng của Tống thị, mà lời nói không nhanh không chậm, kỹ càng tận tâm thì Tống thị và Tề thị liền rất tín nhiệm nàng. Nghe thấy thế Tống thị nói luôn, "Vậy Cửu cô nương có thể dự liệu là bệnh này của ta phải bao nhiêu lâu mới có thể thấy hiệu quả không?"
Tần Hoan khẽ cười, "Một tháng, một tháng liền thấy hiệu quả rồi, thế nhưng nếu muốn tiếp tục ổn định thì ít nhất cũng phải điều trị gần nửa năm mới được. Dù sao lão phu nhân cũng đã lớn tuổi, cho nên thứ nhất, ta chỉ dùng những vị thuốc có tính ôn hòa để điều trị, thứ hai, càng về sau thì triệu chứng bệnh của lão phu nhân cũng sẽ nhiều lên một chút, vẫn xin lão phu nhân đừng gấp gáp."
Tống thị cười gật đầu, "Được được được, dự liệu của Cửu cô nương còn ngắn hơn nhiều so với tưởng tượng của ta. Được rồi, ta toàn bộ đều nghe theo Cửu cô nương."
Tần Hoan bảo Vũ ma ma mang giấy bút đến, "Hiện tại ta chỉ kê đơn thôi, thuốc thì vẫn xin lão phu nhân tự mình chuẩn bị, cách sắc thuốc và uống thế nào ta cũng sẽ viết đầy đủ." Ngừng lại một lúc, Tần Hoan vừa viết vừa nói, "Phương thuốc này chủ yếu là trị đau tim và đẩy lùi hàn khí, sang mùa xuân thời tiết ấm lên rồi thì tác dụng cũng không nhiều nữa. Đại hoàng, thược dược, sài hồ, mỗi loại 3 tiền. Thăng ma, hoàng cầm, cát cánh, chu sa mỗi loại 2 tiền. Vệ mâu, quế tâm, muối tiêu mỗi loại 1 tiền. Mỗi ngày uống 3 lần, dùng nước lạnh sắc thuốc, 3 bát cô lại thành một bát. Ba ngày sau xin lão phu nhân quay lại đây, nếu như không có gì đáng ngại thì không cần phải đổi thuốc, còn không thì đến lúc đó ta đổi phương thuốc khác."
Rất nhanh Tần Hoan đã viết xong một đơn thuốc, chờ nét mực hơi khô rồi mới cầm lên đưa cho Tề thị. Tề thị nhận lấy mang đến trước mặt Tống thị, cả hai đều cùng đọc sau đó nhìn Tần Hoan với vẻ khen ngợi.
Tống thị cực kỳ xúc động, "Cửu cô nương tuổi còn nhỏ mà y thuật đã lợi hại như vậy rồi, chưa kể dung mạo bất phàm, cũng không biết tương lai người nào có phúc khí lớn đến thế cưới được Cửu cô nương trở về?"
Tần Hoan khẽ cười gật đầu, Hồ thị cũng cười nói, "Con bé còn nhỏ, không gấp gáp, đến lúc đó chắc chắn sẽ lại làm phiền lão phu nhân rồi."
Tống thị lắc đầu, "Chuyện của Cửu cô nương, chỉ sợ đến lúc đó thì không đến phiên ta quan tâm đâu."