Đừng nói là cô ấy, ngay cả mấy cô con gái khác của nhà họ Tiêu cũng rất kinh ngạc, nghề công nhân quý giá cỡ nào cơ chứ! Làm công nhân, cả đời sau này sẽ không phải lo cơm ăn áo mặc.
Vậy mà chị hai lại muốn nhường công việc này cho chị ba.
“Không, em không thể lấy!” Giọng điệu Tiêu Tam Muội vô cùng kiên quyết. Chị hai đã giúp cô ấy rất nhiều, sao cô ấy có thể lấy công việc công nhân cao quý của chị hai chứ, nếu lấy thì rốt cuộc cô ấy là loại người gì?
Tiêu Hiểu biết Tiêu Tam Muội sẽ nói như vậy: “Trước hết nghe chị nói đã, sau khi nghe xong muốn lấy hay không là tùy em. Chị không chỉ đưa công việc này cho em mà là đưa cho mấy chị em các em.”
“Ý chị là gì?” Mấy cô gái nhà họ Tiêu không hiểu chuyện gì.
“Tính cách của cha mẹ chắc hẳn các em cũng biết rồi, hiện tại bọn họ nóng lòng muốn cho Tam Muội kết hôn. Chắc hẳn sẽ không phải gia đình tử tế gì đâu, nếu như em đi thị trấn, có việc công nhân trong tay thì ít nhất sẽ không phải chịu sự sắp xếp của họ. Tuy nhiên, công việc này không chỉ cho một mình em mà là cho mấy chị em các em. Tiền công em nhận được tuyệt đối không được đưa cho gia đình mà phải tìm lối thoát cho mấy chị em khác trong nhà. Có thể em sẽ phải vất vả một chút, nếu như vậy thì em có đồng ý không?”
“Đương nhiên là không có vấn đề gì, nhưng chị hai, chị đưa công việc này cho em thì chị phải làm sao?” Cho dù Tiêu Hiểu không nói ra thì Tiêu Tam Muội cũng sẽ làm như vậy.
Tiêu Hiểu nghe vậy thì bỗng nhiên cười: “Anh rể của em sợ chị làm việc ở nhà xưởng phải chịu khổ nên nói rằng chỉ cần có mình anh ấy là đủ rồi.” Tiêu Hiểu không chút áy náy, trực tiếp đẩy mọi chuyện lên người Vương Vệ.
"Chị hai, chuyện này sao chị có thể nghe lời anh rể, chị vào xưởng làm công nhân, điều này bao nhiêu người cầu còn không được. Sao anh ấy lại sợ chị khổ chứ! Không được, em không thể nhận công việc này, để em đi thuyết phục anh rể.” Tam Muội nghe xong thì dở khóc dở cười khuyên nhủ, anh rể này đúng là không giống ai, sao anh có thể nói như vậy chứ?
Nếu Vương Vệ có thể nghe được tiếng lòng của cô ấy thì nhất định sẽ trả lời một câu: Làm sao em biết anh nghĩ như thế nào?
Trong lòng Tiêu Hiểu quả thực có hơi ngượng ngùng: “Nếu em không cần công việc này thì chị cũng sẽ không đi, chị không thể làm những công việc đó, nghe nói công nhân xưởng xe đạp rất mệt, hơn nửa năm nay anh rể các em không cho chị làm bất cứ việc gì, có lẽ… Đại khái là… Chị đã bị anh ấy chiều hư rồi đúng không?” Ánh mắt cô khẽ d.a.o động rồi né tránh ánh mắt của mấy em gái, lời này nói ra chính cô còn cảm thấy ngại.
TBC
Đúng lúc Vương Vệ từ bên ngoài tiến vào, nghe được những lời này, anh không nhịn được cười thành tiếng, ngay sau đó anh điều chỉnh sắc mặt rồi lên tiếng: “Nghe lời chị hai của em đi, cho dù em không muốn công việc này thì anh cũng sẽ không cho chị hai em đi làm việc nặng như vậy.”
Mấy cô gái nhà họ Tiêu suýt nghẹn.
Nhìn thấy vẻ mặt khẳng định của Vương Vệ, biết tính anh không nói hai lời, Tiêu Tam Muội không còn lời nào để nói nữa, cô ấy nghiêm túc nhìn Tiêu Hiểu nói: “Chị hai, chị yên tâm, em nhất định sẽ nhớ lời chị nói.” Nếu làm công nhân thì ít nhất cô ấy cũng sẽ có tiếng nói về việc hôn nhân, nhận được tiền lương thì cũng có thể lên kế hoạch cho mấy đứa em gái.
Một công việc, nhưng có thể đem lại cuộc sống mới cho chị em bọn họ.
Lục Muội còn nhỏ nên không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng Tứ Muội và Ngũ Muội đều đã đỏ hốc mắt.
Mấy cô em gái ăn cơm tối ở nhà Tiêu Hiểu rồi mới trở về nhà họ Tiêu.
Tiêu Tam Muội dặn dò mấy đứa em không được nói cho cha mẹ Tiêu biết, tránh trường hợp ngoài ý muốn xảy ra trước khi cô ấy quyết định.
Tứ Muội và Ngũ Muội cũng hiểu được sự nặng nhẹ của vấn đề nên đã cảnh báo Lục Muội, sau khi trở về nhà, mấy cô gái không có biểu hiện gì lạ cả.
Nhưng mẹ Tiêu vẫn luôn truy hỏi các cô ấy: “Chị hai các con được không ít lợi lộc từ trong huyện rồi nhỉ, được những gì rồi?”
Tam Muội vội nói: “Mẹ, chuyện của anh rể, chúng con đâu có hỏi.”
Mẹ Tiêu im lặng, một lúc sau không nhịn được lảm nhảm: "Chị hai của con lần này coi như có phúc rồi, nghe nói đã trở thành công nhân trong một xưởng ở huyện, nó là chị ruột của Quốc Hưng, sao mà chẳng quan t@m đến Quốc Hưng một chút nào cả.” Bà ấy nhỏ giọng nói, tựa hồ như đang lầm bầm, nhưng lại giống đang ôm một loại kỳ vọng nào đó.