CHƯƠNG 1240: MỐI QUAN HỆ NÀY CẦN GIẤU KĨ ĐẾN VẬY À?
Kiều Kình đứng trước mặt Nghiên Thời Thất cười nói, "Em họ đã nói vậy thì anh cũng không dám phụ bạc cô ấy đâu!"
Nghiên Thời Thất ngẩn ra, một lát sau mới nhận ra mình và Kiều Kình đúng là anh em họ thật.
Kiều Mục ngứa mắt, thấy Doãn An Táp ngoan ngoãn cúi đầu đứng cạnh Kiều Kình thì tặc lưỡi, "Cái gì cần nói đều nói xong rồi, vào được chưa?"
Cô bạn thân này của em dâu không chỉ mắt nhìn người không tốt mà đầu óc cũng có vấn đề!
Kiều Kình thuận tay khoác lên hông Doãn An Táp, nhìn xung quanh một vòng: "Mọi người vào trước đi, anh dẫn cô ấy đi làm quen với mấy người bạn."
Kiều Mục nghe thế thì xoay người đi luôn.
Không biết từ khi nào, mối quan hệ thân thiết ruột thịt của hai người họ đã bắt đầu xa cách, khách sáo.
Không nhắc tới lợi ích, Kiều Kình là anh trai tốt của Kiều Mục. Nhưng khi dính tới lợi ích, anh ta lại là một thương nhân xuất sắc.
Kiều Mục quay người bước đi đầu tiên khiến ánh mắt Kiều Kình hơi dao động.
Hàn Vân Đình và Mặc Lương Vũ gật đầu với Kiều Kình rồi quay người đi theo Kiều Mục vào sảnh Diên Hạc.
Nghiên Thời Thất và Tần Bách Duật chưa đi ngay, cô quay sang nói với Doãn An Táp, "Tớ vào trước đây, lát nữa có thời gian nói chuyện tiếp nhé!"
Doãn An Táp gật đầu, "Ừ, mau vào đi, đừng để mọi người đợi lâu."
Nghiên Thời Thất cảm thấy có lẽ tối nay sẽ chẳng còn cơ hội nói chuyện với Táp Táp nữa đâu.
Hôm nay, trong lòng trong mắt cô nàng chỉ có mình Kiều Kình thôi.
Là bạn của nhau, Nghiên Thời Thất chỉ có thể đứng xa chúc mừng mà thôi.
Nghiên Thời Thất và Tần Bách Duật xoay người rời đi, nét mặt cô rất bình tĩnh, môi hơi mỉm cười, không có bất cứ điều gì khác thường.
Tần Bách Duật hơi nghiêng người ôm cô sát vào mình, vừa sóng vai đi vừa thì thầm, "Nếu đây là lựa chọn của cô ấy thì em chỉ cần chấp nhận là được rồi!"
Bước chân của Nghiên Thời Thất thoáng loạn nhịp, cô ngửa đầu nhìn ánh mắt dịu dàng của anh, khẽ cười, "Em biết, cho nên em không nói gì cả."
Thật ra, ở thời điểm này, không ai dám nói Doãn An Táp ở bên Kiều Kình là đúng hay sai.
Biết đâu bọn họ thật sự yêu nhau thì sao!
Không ai bắt buộc làm bạn thì phải có cùng sở thích hoặc cùng suy nghĩ với nhau cả.
Cô tuyệt đối tôn trọng sự lựa chọn của Táp Táp.
Tần Bách Duật nhìn gò má Nghiên Thời Thất, thấy cô thoải mái thì hơi yên tâm, "Em nghĩ được như thế là tốt nhất. Cô ấy và Kiều Kình đến với nhau có khi lại không phải chuyện xấu đâu!"
Tới gần cửa sảnh Diên Hạc, Nghiên Thời Thất cười khẽ, "Hi vọng như vậy. Táp Táp biết quan hệ giữa chúng ta và Kiều Kình nên mới lo lắng đề phòng như vậy. Em hiểu sự bối rối của cô ấy, đổi lại là em, có lẽ cũng sẽ làm tương tự. Cho nên... thuận theo tự nhiên đi!"
Mấy lời này của Nghiên Thời Thất như đang tự an ủi mình vậy.
Nhưng cô rất tỉnh táo mà giấu tâm sự trong lòng, mặc cho thời gian chứng minh mọi chuyện.
Vừa nói xong liền tới cửa, hai người bước vào sảnh Diên Hạc, bên trong được trang trí rất tinh xảo, đẹp đẽ.
Ngước mắt lên đã thấy anh cả Tần và chị dâu đang bước về phía bọn họ.
Một bên khác, Kiều Kình ôm Doãn An Táp xuống quán cà phê lộ thiên tầng dưới.
Kiều Kình vừa đi vừa cúi đầu hỏi Doãn An Táp: "Em nói gì với Thời Thất thế?"
Doãn An Táp thành thật trả lời, "Không nói gì cả, chỉ giải thích mối quan hệ của chúng ta cho cô ấy thôi."
Kiều Kình hơi nheo mắt lại, nở một nụ cười trêu chọc, "Mối quan hệ này của chúng ta cần giấu giếm kĩ đến vậy à? Còn cần giải thích nữa?"
"Không phải!" Doãn An Táp vội phản bác, "Vấn đề là... anh quá xuất sắc, em ở bên anh sẽ khiến người ta nghi ngờ em có động cơ không trong sáng!"
Kiều Kình nhíu chặt mày, "Ý em là Nghiên Thời Thất cảm thấy em ở bên anh vì động cơ không trong sáng à?"