Sở Nam Phong: “…”
Đây là “lời nói thật lòng” mà Sở Nam Phong hao tâm tổn trí dò hỏi được, nhưng lại không phải là điều hắn thật sự mong muốn.
Coi như là tự mình dưng lấy đá tự mình đập chân sao?
Nội tình như thế, nếu không phải Bạch Tử Ngọc tự nguyện mở miệng kể lại, e rằng Thanh Long có điều tra thêm ba năm năm nữa cũng khó mà moi móc ra được.
“Không ngờ Bạch đại phu lại có thể thâm tình đến vậy…” Sở Nam Phong cảm thán nói.
Sự thật không như ý muốn này, ngược lại có thể giải đáp được một số nghi hoặc trước đó trong lòng Sở Nam Phong.
Cũng là oan gia ngõ hẹp.
Bạch Tử Ngọc ngoài việc có tài năng hơn người về y thuật, đối với tình cảm cũng chân thành tha thiết, thật sự là một người hiếm có khó tìm.
Trong lòng Sở Nam Phong, đã tự mình thêm thắt đầy đủ cho toàn bộ câu chuyện.
Bạch Tử Ngọc vốn là một người ham mê tiền tài, nhưng hiện tại khiến hắn thay đổi hoàn toàn chính là người vợ đã khuất của hắn.
Vì để hoàn thành di nguyện của phu nhân, đi giúp đỡ thêm nhiều bá tánh, đi phát dương quang đại y thuật cao siêu của mình, hắn mới đối xử tốt với bá tánh nghèo khổ như vậy.
Có thêm câu chuyện bối cảnh, hình tượng của Bạch Tử Ngọc trong lòng Sở Nam Phong nhất thời lại cao lớn hơn không ít.
“Hoàng thượng?”
Mạnh Lâm Thanh thấy Sở Nam Phong dường như đang suy nghĩ điều gì đó, suy nghĩ rất lâu, thật sự không nhịn được lên tiếng cắt ngang.
Đối với câu chuyện mà mình vừa bịa ra, Mạnh Lâm Thanh còn coi như là hài lòng, chỉ là không biết Sở Nam Phong nghe xong có tin hay không…
“Ừm?” Sở Nam Phong hoàn hồn, ánh mắt nhìn Bạch Tử Ngọc biến đổi mấy lần: "Bạch đại phu thật sự là người có trách nhiệm, cho dù là đối với thê tử hài tử, hay là đối với bá tánh thiên hạ.”
Mạnh Lâm Thanh: “…”
Cái gì thế?
Nàng thật sự không biết Sở Nam Phong đã tưởng tượng ra những gì, nhưng nhìn phản ứng của hắn nàng luôn cảm thấy kỳ quái, giống như ánh mắt hắn nhìn nàng càng thêm phức tạp.
Chuyện chẳng lành rồi!
Mạnh Lâm Thanh vốn dĩ là hy vọng Sở Nam Phong có thể biết khó mà lui, lạc đường biết quay lại, nhưng hiện tại xem ra chẳng lẽ là nàng tự làm tự chịu sao?
Sở Nam Phong trông chẳng có chút nào muốn từ bỏ!
Dù sao cũng là Hoàng đế, muốn nam nhân nữ nhân như thế nào mà chẳng có, vì sao cứ phải nhất kiến chung tình với một “nam nhân đã qua một đời vợ” như nàng?
Lúc này Mạnh Lâm Thanh cảm thấy bản thân thật sự xui xẻo, nàng e là kiếp trước chọc phải hang ổ của Sở Nam Phong rồi.
“Hoàng thượng quá khen, thảo dân thật sự không dám nhận.” Mạnh Lâm Thanh liên tục xua tay, làm ra vẻ mặt khiêm tốn không dám nhận.
Nghe xong câu chuyện này, Sở Nam Phong quyết định không thể nóng vội.
Muốn đánh bại một người đã khuất nào phải chuyện đơn giản, thân là Hoàng đế như hắn, cũng sẽ không rảnh rỗi đến mức mỗi ngày đều đi quan tâm đến chuyện yêu đương nam nữ.
Vẫn là phải từ từ.
Đã Bạch Tử Ngọc nói muốn say mê y thuật, đổi cách nói khác, hắn sẽ không cùng bất kỳ ai nói chuyện yêu đương.
Cho nên điều này chẳng khác nào là Sở Nam Phong trực tiếp không còn tình địch, cũng khiến hắn yên tâm hơn nhiều.
Mạnh Lâm Thanh nhìn chằm chằm vào biểu cảm thay đổi của Sở Nam Phong, không hiểu sao lại cảm thấy hắn dường như có chút vui vẻ.
Sao lại vui vẻ? Không đúng lắm.
Hiện tại rốt cuộc là tình huống gì chính nàng cũng không hiểu nổi, Sở Nam Phong rốt cuộc là từ bỏ hay chưa từ bỏ, hắn cười cái gì chứ!
Mạnh Lâm Thanh lại phải giữ nụ cười bình tĩnh, nàng phải tìm cớ chuồn lẹ ngay.