Trong hành lang của phòng bệnh cao cấp đặc biệt, Tần Bách Ngạn và Tần Bách Duật đứng quay mặt ra ngoài cửa sổ.
Hai người đều im lặng nhìn ra xa.
Nghiên Thời Thất ở cạnh chị dâu, dù mắt nhòe đi cũng không ngừng an ủi chị.
Chuyện may mắn đời người, chính là mất đi rồi lại có được!
Nhưng chuyện bất hạnh là, có được rồi lại mất đi!
Dựa theo tình trạng sức khỏe hiện giờ của chú Cổ, thật ra trong lòng mỗi người đều biết rõ, thời gian của chú đã không còn nhiều.
"Chú Tư, anh muốn đưa chú Hai về nhà tổ chăm sóc, ý của chú thế nào?"
Yên lặng hồi lâu, anh cả Tần liếc mắt. Dưới vỏ bọc nhẫn nại, viền mắt anh đã hoe đỏ, giọng điệu cũng hơi khàn.
Yết hầu của anh tư Tần nhấp nhô, anh khẽ gật đầu, "Em không có ý kiến gì."
Tần Bách Ngạn nghiến răng, giả vờ bình tĩnh vỗ bả vai em trai, "Vậy thì cứ sắp xếp như thế, anh vào trong nói với chú Hai một tiếng."
"Bách Ngạn, em đi cùng anh!"
Chị dâu lau nước mắt, sau khi hít sâu vài lần mới vội vã đuổi theo.
Lúc này, Nghiên Thời Thất đứng lặng cách anh Tư không xa, thở dài rồi đi về phía anh. Nhìn tấm lưng rộng lớn, cô kéo tay anh lại, hơi dùng sức mới tách được ngón tay đang siết chặt của anh ra.
"Anh đừng lo lắng, chẳng phải vẫn còn Thương Lục hay sao? Lát nữa xem anh ta nói thế nào."
Anh tư Tần mặc cô kéo tay của mình, mím chặt khóe môi, nín nhịn tâm trạng tồi tệ.
Giờ phút này, cuối cùng anh cũng hiểu, vì sao bao năm qua, anh Hai không chịu nhận bọn họ.
Anh nhớ lại câu anh Hai từng nói khi ở trên xe cấp cứu: Tiểu Tứ, ông trời vẫn thương anh lắm, chí ít cũng cho anh chăm sóc em nhiều năm ở Parma. Lần này anh về, coi như đã hoàn thành nguyện vọng của mình, dẫu có chết, cũng chết có ý nghĩa!"
Anh Hai, anh biết mình không còn sống được lâu từ trước phải không?!
Đúng lúc này, cửa phòng bệnh sau lưng phát ra tiếng động, Thương Lục mặt mũi kì quái bước ra ngoài.
Anh ta ngước lên liền trông thấy hai người phía trước, mắt lóe sáng, nhưng vẫn kì kèo hỏi: "Chú Cổ là anh Hai của chú thật đấy à?"
"Ừ, kết quả của anh!"
Anh tư Tần lời ít ý nhiều, Thương Lục đã quen từ lâu.
Anh ta khoan thai tiến lên, dựa vào bệ cửa sổ, nghiêng đầu nhìn Tần Bách Duật, "Chắc hẳn chú biết, anh chỉ là bác sĩ Đông y nhỉ?"
Tần Bách Duật không đáp, Thương Lục ngừng chốc lát, rồi nói tiếp: "Đông y chú trọng nhìn nghe hỏi và tiếp xúc. Dù anh có là con trai của Hoa Đà, cũng không thể nào trái ý trời, thay đổi số mệnh."
"Ban nãy anh bắt mạch cho chú ấy, mạch yếu ớt hỗn loạn. Điều anh có thể làm, là kê vài đơn thuốc, giảm bớt nỗi đau hiện giờ của chú ấy."
"Tần Tứ, tình huống của chú ấy và vợ chú không giống nhau. Dù châm cứu, thoa thuốc ngoài da, hoặc uống thuốc, mức độ lớn nhất cũng chỉ là kéo dài mạng sống, anh không thể chữa khỏi cho chú ấy được..."
Câu nói của Thương Lục rất thẳng thừng!
Anh ta rất tự tin vào y thuật của mình, nhưng rốt cuộc cũng chẳng thể vượt qua trói buộc của lẽ đời để cứu bệnh nhân như chú Cổ.
Đông y có lợi hại hơn nữa, cũng không có cách nào biến cột sống cong thành thẳng.
Điều có thể làm, là dùng Đông y dốc hết khả năng kéo dài tính mạng cho đối phương.
Thật ra anh ta không nói, trước kia khi chữa trị cổ họng cho chú Cổ, anh ta thấy lưỡi của chú đã biến thành màu đen.
Đông y có câu, nhìn thấy lưỡi đen*, thập tử nhất sinh.
*Lưỡi đen dùng để chỉ bệnh tình trở nên nghiêm trọng. Ở thời cổ, khi triệu chứng này xuất
hiện thì đồng nghĩa với chuyện không thể cứu chữa nổi.
Điều này, không phải trò đùa!
Bấy giờ, Thương Lục nói xong, bèn nhấc tay vỗ bộp một cái lên bả vai anh tư Tần.
"Tần Tứ, sống chết có số, dù nhiều lúc anh đây tự xưng là thần y, cũng chẳng thể nào cướp người từ tay Diêm Vương."
"Nếu chú ấy thật sự là anh Hai của chú, anh có thể dùng liệu pháp Đông y kéo dài tính mạng cho chú ấy, cũng dốc toàn bộ năng lực của mình để cho chú ấy thể diện, chí ít sẽ không để chú ấy phải sống khổ sở trong những ngày cuối cùng này."