Ôn Tranh vuốt mái tóc ngắn của mình rồi ngồi dậy, lời thông báo có buổi đấu thầu của Hàn Mạt vẫn còn văng vẳng bên tai.
Đầu óc cô bỗng chốc tỉnh táo hơn nhiêu, đảo mắt hỏi: "Lôi Duệ Tu cũng qua đó à?"
Hàn Mạt thoáng im lặng, "Chắc là có!"
"Được, tôi biết rồi, cảm ơn."
Sau khi cúp máy, Ôn Tranh cầm di động ngồi ngẩn người.
Những bài học tài chính mà cô học được gần đây tuy có rất nhiều lí thuyết, nhưng... còn thiếu kinh nghiệm thực tế.
Buổi đấu thầu thế này, cô muốn được đến quan sát, nói không chừng còn có thể kiểm nghiệm thành quả học tập của mình!
Ôn Tranh nghĩ ngợi, ánh mắt chợt lóe lên, khẽ nhếch khóe môi.
Nếu là mấy tháng trước, cả đời này chắc cô cũng không ngờ mình lại có ngày cầu tiến đến vậy.
Nụ cười trên môi Ôn Tranh từ từ rộng mở, khi cô bình tĩnh lại liếc nhìn chiếc giường mới phát hiện Lôi Duệ Tu không ở đây.
Cô liếc nhìn đồng hồ, mới bảy rưỡi.
Ôn Tranh vuốt mặt, hất chăn ra, xỏ dép lê vào định đi tìm anh, nhưng vừa đi được hai bước liền nghe thấy trong phòng thay đồ có tiếng động.
Ôn Tranh dừng bước, đi qua đẩy cửa ra.
Sau đó... sững người trước cửa!
Trong phòng thay đồ, Lôi Duệ Tu đang cầm chiếc quần cộc mặc vào người.
Trên chiếc ghế thấp bên cạnh còn có một chiếc khăn tắm.
Ôn Tranh đứng ở cửa nhìn anh, mắt quét nhanh qua một lượt rồi hắng giọng, biết rõ còn cố hỏi: "Vừa tắm xong đấy à?"
Lôi Duệ Tu khựng lại, gật đầu, cười gian nói: "Em nghĩ sao?"
Ôn Tranh đưa tay lên gãi gãi thái dương, "Vậy anh mặc quần áo trước đi, xong ra ngoài em có chuyện muốn bàn bạc với anh."
"Có chuyện gì cứ vào đây nói đi!" Lôi Duệ Tu tươi cười vẫy tay với Ôn Tranh, "Vừa khéo, hôm nay anh phải ra ngoài, em chọn giúp anh một bộ âu phục đi."
Ôn Tranh nuốt khan, cố tránh nhìn vào cơ thể anh hết sức có thể.
Thế nhưng... tuy người đàn ông này đã sụt mất bảy kí rưỡi, đường nét cơ thể vẫn rất cân đối hoàn hảo, hai đường nhân ngư kia càng thêm rõ rệt!
Ôn Tranh bất giác liếm khóe môi, tiến đến liếc nhìn chiếc quần cộc trong tay anh, "Anh mặc vào trước đi rồi em nói!"
Lôi Duệ Tu nhếch cánh môi mỏng, ánh lửa nổi lên trong đáy mắt, anh bất ngờ cụp mắt thốt lên: "Không chào hỏi nó à?"
Liếc nhìn hành vi phóng đãng của anh, Ôn Tranh cúi xuống cầm khăn tắm ở bên cạnh lên ném vào người anh, "Em có chuyện đàng hoàng cần nói với anh, nghiêm chỉnh chút có được không!"
Nghe vậy, Lôi Duệ Tu phủ khăn tắm lên đùi mình, ngồi ngay ngắn, "Được, em nói đi!"
Ôn Tranh lườm nguýt anh, sau đó quan sát tủ quần áo xung quanh, "Hôm nay anh ra ngoài, có phải cũng đi tham gia buổi đấu thầu rất quan trọng kia không?"
Lôi Duệ Tu nhướng mày, "Chuẩn rồi!"
"Em đi cùng anh được không? Em có thể mặc trang phục nam, làm trợ lý của anh!"
Hiển nhiên Ôn Tranh đã nghĩ ra kế sách từ sớm nên nói thẳng ra suy nghĩ của mình.
Đối với yêu cầu của Ôn Tranh, xưa nay Lôi Duệ Tu đều dung túng không giới hạn!
Anh không nghĩ ngợi nhiều đã gật đầu, hất khăn tắm ra nói: "Được! Nhưng trước khi đi, có một chuyện quan trọng hơn cần em giúp!"
Ôn Tranh cảnh giác nhìn nhất cử nhất động của anh, "Chuyện gì?"
"Đi, qua phòng bên cạnh rồi anh nói cho em nghe!"
Ôn Tranh nhất thời chưa kịp phản ứng, mặc cho Lôi Duệ Tu kéo cô ra khỏi phòng thay đồ, đến khi nhìn thấy cửa phòng tắm ở bên cạnh mới hét lên, "Lôi Duệ Tu, anh có thấy ai bàn chuyện trong phòng tắm không hả?"