Đàm Hi ngồi trên ghế sofa, hai tay đặt lên đầu gối, lưng ngồi thẳng, giống hệt nàng dâu ngoan vậy...

Bà cụ từ nhà bếp bưng lên hai chén canh, một chén đưa cho Lục Chinh, một chén đưa đến trước mặt cô: “Nếm thử không?”

“Cảm ơn bà.” Đôi mắt như biết cười, nụ cười đẹp như hoa.

Bà cụ cười càng vui hơn, nếp nhăn trên mặt càng hằn sâu, trông ôn hòa và thân thiện, “Thích thì uống thêm vài chén, trong lồng vẫn còn đó!”

Đàm Hi húp vài ngụm là xong, vị gừng có chút gắt, nhưng uống xong chén canh thấy trong người ấm hẳn lên.

“Ngon lắm ạ!” Nhấm nháp vị canh vương vấn trên môi, cảm thấy vẫn thèm.

Trong lòng bà cụ cảm thấy thoải mái vô cùng, dù biết rằng tay nghề không giỏi lắm, nhưng được người khác khen không tiếc lời thì lại khác.

Đàm Hi không hề nói dối, chén canh của bà cụ dù xét về độ lửa hay mùi vị đều rất khá, ngon hơn nhiều so với quán ăn bên ngoài, cô chỉ nói thật lòng thôi, tuy có chút khoa trương một xíu.

“Đây là canh gì ạ?” Cô hỏi

“Canh ba ba.”

“...” Đàm Hi nhìn con rùa nào đấy đang lười nhác tựa bên cửa sổ tắm nắng, uhm, trong lòng có chút phức tạp, dù sao trông cũng giống đến thế...

Dưới ánh mắt chờ mong của bà cụ, Đàm Hi đã uống sạch hai chén, Lục Chinh cũng vậy.

Bà cụ đưa chén xuống nhà bếp, rửa sạch lồng đựng, sau đó ngồi đối diện với hai người rồi cười nói: “A Chinh, bà ra ngoài có hơi gấp, quên báo cho ông con biết rồi, hay con gọi điện cho ông báo một tiếng?”

“Dạ được.” Lục Chinh đứng dậy đi vào phòng đọc sách.

Đàm Hi cảm thấy người có chút lạnh, đây là tiết tấu sắp bị xử lý sao?

Thấy cửa phòng đọc sách khép lại, bà cũng không giả vờ nữa, nhấc người ngồi đến bên cạnh Đàm Hi, nắm lấy tay cô rất ân cần: “Cháu ngoan, để bà nhìn cháu rõ hơn nào, lúc trước cháu và Thiên Lâm... bà còn không kịp nhìn rõ nữa là.”

Sắc mặt Đàm Hi liền căng thẳng.

“Đừng căng thẳng,“ Bà cụ vỗ nhẹ lên tay cô tỏ vẻ an ủi, “Hôm qua lúc A Thảo gọi điện đến, bà đã biết hết chuyện rồi, nên hôm nay bà mới đến đây xem sao, không ngờ cả hai đang...” Giọng bà cụ khàn đặc, vừa có chút cảm thán, vừa ôn hòa.

Đàm Hi đột nhiên thở phào, dường như không đến nổi khó khăn như cô nghĩ, liền đáp lại nụ cười.

Đôi mắt của cô bé rất đen, trong đó phát ra tia sáng chân thành. Bà cụ vốn dĩ còn có chút do dự, nhưng lúc này đã cảm thấy yên tâm hơn, thở phào: cũng chỉ có cô gái đặc biệt như vậy mới khiến cháu trai ngoan của bà để mắt đến chăng?

“Cháu có biết tâm nguyện lớn nhất của bà là gì không?”

Cô lắc đầu.

“Bà chỉ mong có thể ôm chắt lúc khi còn sống. Các cháu phải cố gắng đấy!”

Nét mặt Đàm Hi có chút đờ đẫn, mối quan hệ còn chưa rõ ràng gì cả, sao đã nhắc đến chuyện sinh con rồi?! Vẻ mặt hiển nhiên bà cụ rốt cuộc là có ý gì?

Cô cảm thấy có chút khó chịu~~~

Huyên thuyên hồi lâu, bà cụ cũng đòi về. Đàm Hi tiễn bà ra cửa, vẫy tay cười, “Tạm biệt bà~”

“Khỏi tiễn nữa, vào nhà đi, bên ngoài lạnh lắm, cháu mà bị lạnh cóng thì phải làm sao?”

Đàm Hi tựa vào khung cửa, cười rất ngọt.

Cuối cùng không thấy bóng bà cụ nữa, cô mới quay vào nhà khóa cửa, đi thẳng vào phòng đọc sách. Lục Chinh đang cúi người ký giấy tờ.

“Không phải gọi điện thoại sao?”

Anh ngó lên nhìn cô: “Bà muốn xua anh ra chỗ khác, em không đoán ra sao?”

“Vì vậy, anh để em một mình ở phòng khách sao?”

“Có phải quăng em vào hang cọp đâu, sợ gì chứ?”

Đàm Hi ôm lấy cổ anh từ đằng sau, siết nhẹ, không chặt lắm, nhưng cũng không lỏng.

“ Đồ không có lương tâm!”

Lục Chinh cười, đưa tay kéo cô vào lòng. Đàm Hi ngồi trên đùi anh, mặt tựa vào lồng ngực ấm áp, chỉ cảm thấy vô cùng an tâm.

Ngày hôm sau, hai người dậy rất sớm.

Dù tối qua đã giày vò chiếc ghế sofa cả đêm, nhưng người ta thường nói vận động chút giúp giấc ngủ được tốt hơn, vì vậy hai người mây mưa xong, tinh thần phấn chấn ra cửa.

Đàm Hi ra sân bay đón Phạm Trung Dương, Lục Chinh lái xe về nhà cũ.

Hai người tách ra hai ngã ở khu dân cư nhỏ. Đàm Hi chọn một chiếu Maserati trong gara, màu đỏ rượu rất chất.

Lúc cô lấy chìa khóa xe, Lục Chinh còn ngắm nhìn cô.

“Sao vậy, tiếc rẻ chiếc xe xịn của anh hả?”

“Thích khoe ha.”

Đàm Hi bị nói chúng tim gan nhưng không hề gì, “Em khoe vậy đó thì sao? Có Maserati trong gara mà không dùng, anh tính để nó đóng bụi hả?” Thật là phí của quý mà!

Lục Chinh:...

Đúng vậy, đến hư vinh cũng phải thẳng thắn như vậy, đây mới chính là cách làm của Đàm Hi.

Đàm Hi đậu xe, mới đi đến sảnh thì tin nhắn đến, là lão Phạm.

Hỏi rõ địa chỉ xong, cô nhanh chóng tìm thấy người, vẫn là cặp kính vàng kim dễ khiến người người ta hiểu lằm là phần tử cặn bã, mái đầu được cắt ngắn hơn, mái vuốt ra sau, phía sau chải cụp xuống, mặc đồ đơn giản, rất thoải mái, nhìn là biết dân làm nghệ thuật.

“Bên này!” Đàm Hi vẫy tay gọi ông.

“Tôi đợi hơn nửa ngày rồi đấy...” Ai đó than phiền.

Đàm Hi trợn tròng trắng: “Lão Phạm, thầy mà không im miệng là em đi liền đó.”

Lão Phạm đành ngoan ngoãn im lặng.

Có lúc, Đàm Hi thấy troll lão già này cũng có vẻ vui.

“Không biết tôn sư trọng đạo gì hết...” Khẽ lẩm bẩm.

Cô xem như không nghe thấy, biểu hiện không thay đổi, ánh mắt nhìn thẳng.

Phạm Trung Dương huyên thuyên một hồi cảm thấy không có ý nghĩa gì, con quỷ này không dễ thương tí nào...

Đàm Hi để hành lý vào cốp xe. Hai người ngồi lên xe, Phạm Trung Dương tặc lưỡi, “Trùi ui, xe xịn đấy chứ!”

“Tất nhiên.” Mắt thẩm mỹ của Lục Chinh không tệ, ngoại hình xe này đẹp, thao tác dễ, đương nhiên giá cũng không rẻ rồi.

“Không ngờ em là con nhà giàu à nha?” Lão Phạm cười nhạo.

Đàm Hi cười cười: “Ai bảo con gái lái xe xịn thì phải là con nhà giàu chứ?”

“Hả?”

“Bám đại gia cũng được!” Cô bây giờ chẳng phải đang bám lấy cây đại thụ Lục Chinh sao? Nhưng, bản thân cô cũng không tệ, tiền kiếm được ở Casino cũng đã chia ra mua cổ phiếu, chơi lâu vậy rồi, mua đến hai chiếc Maserati cũng còn dư. Nhưng, Lục Chinh mua và cô mua là hai chuyện khác nhau.

Phạm Trung Dương bỗng thấy ngạc nhiên, “Khụ khụ... bám đại gia? Em ư?”

“Ừa.”

“Em đùa tôi hoài.” Hứ một tiếng, rõ ràng không tin.

Đàm Hi nhún vai, cô cũng bắt đắc dĩ lắm chứ, biết sao được? Thời buổi này, nói thật đâu ai tin.

Xe đậu ở trước cửa xoay của khách sạn Hilton. Đàm Hi tấm tắc: “Lão già, thầy cũng được lắm chứ, một đêm ở đây không rẻ tí nào đâu.”

“Tính tiền công ty mà, tôi sợ gì chứ? Hi hi...”

Đàm Hi cứng họng, cười có chút khinh.

Cô đợi trong xe, Phạm Trung Dương vào trong làm thủ tục check in, lên lầu để hành lý, sau đó lại xuống ngồi vào xe.

“Đi thôi, đến lúc em thể hiện là một chủ nhà rồi đấy.”

Đàm Hi cười khẩy, thầy cũng có mặt mũi ghê nhỉ.

Phạm Trung Dương huýt sáo, quay qua nhìn ra cửa sổ, tâm trạng khá là tốt.

Hai người đánh một vòng quanh đường bờ sông. Phạm Trung Dương tự nhiên hứng chí kêu dừng xe, sau đó ôm bảng vẽ hướng về phía sông.

Đàm Hi ôm đầu, hết cách, chỉ thể tấp xe vào lề rồi xuống xe chung.

Chân trời, mặt trời hoàng hôn đang lặn, ánh sáng màu đỏ cam phủ cả mặt sông. Gió nổi lên, vi vu từng cơn, tựa như chấm bút điểm thủy, theo màu sác lan ra, đẹp không sao tả xiết.

Phạm Trung Dương đứng bên bờ sông, đặt bút vẽ nhanh. Đàm Hi đứng phía sau chỉ có thể thấy bóng lưng hơi khom của ông.

Đây là lần đầu tiên cô được thấy giáo sư Phạm lừng danh cầm cọ vẽ tranh.

Nói ra cũng thú vị, Phạm Trung Dương dạy bọn họ một học kỳ “Mỹ thuật căn bản”, nhưng chưa bao giờ lộ tranh vẽ của mình, càng không vẽ trước mặt ai, thường chỉ giảng dạy kiến thức lý thuyết, sau đó mọi người tự lĩnh ngộ.

Đàm Hi nắm chặt áo khoác, gió sông thổi đến, lạnh thấu xương.

Không hổ danh là bậc thánh, động tác của Phạm Trung Dương rất nhanh, khoảng mười mấy phút thôi, một bức vẽ tả thực đã hoàn thiện.

Thấy ông đặt bút xuống, Đàm Hi mới đi đến bên cạnh, đây là quy tắc và cũng là sự tôn trọng.

“Xem thử xem.” Ông đưa bảng vẽ cho cô, kèm theo một tờ giấy tốc ký.

Đàm Hi vừa cúi đầu xem liền kinh ngạc, ánh mặt trời đỏ rực phía xa, làn nước dòng sông bên cạnh, rõ ràng chỉ là một tờ giấy trắng A4 mà mênh mông rộng lớn đến thế, rõ ràng chỉ là màu bút chì nhưng lại khiến người xem như thấy được ánh sáng đỏ cam.

“Thấy sao?”

“Lợi hại.” Ngoài hai từ này ra, Đàm Hi không thể nghĩ ra từ nào để diễn tả được nữa.

“Vậy có muốn bái sư học nghề không?”

Ánh mắt Đàm Hi lộ vẻ kinh ngạc, bởi vì cô biết Phạm Trung Dương không bao giờ nhận đệ tử nữ.

“Thật hay đùa đó?”

“Hứ! Em nói xem là thật hay giả?!”

Hơ, lão già này còn phách lối nữa.

“Hi hi... sư phụ tại thượng, xin nhận đồ nhi một lạy!” Nực cười, cơ hội hiếm hoi ngàn năm có một, cô đâu phải đồ ngốc, sao có thể bỏ qua dễ dàng vậy được chứ?

Phạm Trung Dương gật đầu, ánh mắt lộ vẻ hài lòng, ông không nhìn lầm, đây là con người đầy thiên phú và khí chất.

Một buổi triển lãm, tác thành mối tình sư đồ. Nhiều năm sau, khi hai người ngồi lại nhắc đến việc này, Đàm Hi còn giả vờ hỏi đùa ông: “Có phải thầy đã sớm dự đoán trược được em sẽ có tiền đồ rộng lớn, vì vậy mới viện cớ đầu cơ tích trữ mà thu nhận em không?”

“Xì, đã là mẹ người ta rồi còn ở đó tự luyến vậy?”

“Nếu không thì tại sao thầy lại chấm em chứ?”

“Hơ hơ... chẳng phải do tôi bị gió sông thổi đến ngu muội sao...”

“...” Quả là thánh mà!

Buổi trưa, Đàm Hi dẫn Phạm Trung Dương đến một quán ăn được đánh giá cao, còn phải nhờ mối quan hệ của Tống Tiểu Bạch mới đặt được phòng. Sư phụ mới nhận xong phải chiêu đãi cơm rượu ngon lành chứ, sau này cũng dễ làm việc hơn không phải sao?

Quả nhiên, Phạm Trung Dương khen bữa ăn nức lời, thấy học trò Đàm Hi càng ngày càng vừa mắt.

Lúc tính tiền, Đàm Hi hào sảng thanh toán, chưa đến bảy món mà đã mấy ngàn, phải tốn không ít tâm huyết rồi.

Buổi chiều, cô chạy xe thẳng lên khu triển lãm.

Địa điểm là sảnh triển lãm Hoàn Cầu trong thành phố, chỉ xem vẻ ngoài dát vàng nguy nga tráng lệ đã thấy sang cỡ nào. Triển lãm cá nhân thường chọn tổ chức ở đây, không phải vì chỗ này lớn, mà vì sự tinh tế khác người, rất hợp với mắt thẩm mỹ của dân nghệ sĩ.

Phòng triển lãm của Lê Diệp ở tầng thượng, mắc nhất. Bên ngoài cửa có mười anh bảo vệ cao to lực lưỡng, đến tầng thượng còn có vệ sĩ trông chừng, lúc vào còn phải qua một lần kiểm tra an ninh. Xem ra Phạm Trung Dương đã quá quen với việc này, mỗi bước đều rất thuần thục.

Nhưng với Đàm Hi lần đầu đến đây, thấy cảnh long trọng vậy, nói thật là cô rất không quen.

Nghệ sĩ mà, hay ra vẻ lắm.

Cô hiểu mà.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện