Huống chi cách làm của Ngô Húc chẳng khác gì tay không bắt sói, chẳng có gì bảo đảm.

- Không?

Ngô Húc mỉm cười, hắn cũng không nói thêm cái gì, ánh mắt của hắn lúc này lăng lệ ác liệt, trong người hắn phóng thích sát cơ đáng sợ bao phủ quanh người Diệp Huyền, thản nhiên nói:

- Ta tin tưởng ta biểu hiện đủ thành ý, các hạ không nói ra nữa chữ nào. Hơn nữa nơi này là phù quang bí cảnh bao la khôn cùng, nguy hiểm trùng trùng điệp điệp, với thiên phú các hạ mà xảy ra ngoài ý muốn, tin tưởng người nhà ngươi sẽ tiếc nuối không thôi.

Ngô Húc đưa ra yêu cầu không được liền uy hiếp trần trụi.

Diệp Huyền làm như không nghe theo ý của đối phương, không khỏi cười nói:

- Vậy thì đa tạ tiền bối quan tâm, Diệp Huyền cáo từ.

Vừa mới dứt lời, Diệp Huyền xoay người rời đi.

Sắc mặt Ngô Húc lúc này trầm xuống, hắn không nghĩ tới mình cho đối phương đủ mặt mũi, Diệp Huyền còn không lĩnh tình.

Hắn xem ra Diệp Huyền có là thiên tài cỡ nào cũng là một tên đệ tử của Lưu Vân quốc, mà hắn là hội trưởng hồn sư tháp Địa Thạch quốc.

Cho dù từ tên tuổi hay thân phận, Diệp Huyền còn kém hắn quá xa.

Nếu như Diệp Huyền ngoan ngoãn giao phương pháp cô đọng Lam Tinh thảo vũ hồn, song phương đều vui vẻ, hết lần này tới lần khác Diệp Huyền không biết phân biệt nên chọc giận Ngô Húc.

- Đã như thế vậy thì đừng trách Ngô Húc ta không khách khí.

Trong mắt hắn b ắn ra một tia lệ quang, Diệp Huyền quay người lại, đột nhiên Ngô đánh một chưởng vào vai Diệp Huyền, lực lượng Thiên Vũ Sư cường đại đánh thẳng lên người của Diệp Huyền.

Trong nội tâm Diệp Huyền đã sớm đề phòng Ngô Húc, vào lúc hắn ra tay thì Diệp Huyền cũng có phản ứng, trong nội tâm hắn cười lạnh, Ngô Húc này đúng là dối trá, nói nhảm thì nói nhảm đi, còn không phải là vì Lam Tinh thảo vũ hồn hay sao.

Trong nội tâm khẽ động, trường kiếm trong tay Diệp Huyền ngăn cản trơớc người hắn, hắn ngăn Ngô Húc công kích, lực lượng cường đại dọc theo Long Văn kiếm tiến vào thân thể Diệp Huyền, hắn không tự chủ lùi về phía sau một bước.

Lực lượng cường đại, nội tâm Diệp Huyền âm thầm giật mình, Ngô Húc nhìn như cả người lẫn vật vô hại, không nghĩ tới thực lực cũng không phải yếu, một kích vừa rồi cũng đạt tới cấp bậc Thiên Vũ Sư tam phẩm.

So sánh với Diệp Huyền giật mình, trong nội tâm Ngô Húc vô cùng khiếp sợ. Hắn lúc trước nhìn thấy Diệp Huyền đánh chết đệ tử Đông Thăng quốc tối đa cũng chỉ sánh ngang Vũ Sư tam trọng, đối với Thiên Vũ Sư tam trọng như hắn mà nói căn bản là chuyện dễ như trở bàn tay.

Hơn nữa Diệp Huyền thật sự còn quá trẻ tuổi, còn chưa tới hai mươi, trong nội tâm Ngô Húc cũng có ý khinh thị, hắn không thể ngờ một kích vừa rồi của hắn chỉ làm đối phương lui một bước.

Hảo tiểu tử, có thể trở thành quán quân phù quang đại hội đúng là có tài. Trong nội tâm Ngô Húc âm thầm sợ hãi thán phục, hắn nhanh chóng thu liễm tâm thần, song chưởng của hắn lập tức hóa thành vô số chưởng ảnh bao phủ Diệp Huyền vào bên trong.

Hắn không tin dưới công kích tiếp theo của hắn, Diệp Huyền còn có thể ngăn cản hắn tiến công.

Đối mặt chưởng ảnh đầy trời, ánh mắt Diệp Huyền sắc bén, Cửu Huyền vận dụng Ngạo Thế Quyết điều động huyền khí trong người, Long Văn kiếm kêu vang, ngàn vạn kiếm ảnh tầng tầng lớp lớp giống như tấm lưới bao phủ thân ảnh Diệp Huyền vào trong.

Lúc này tiếng nổ vang sinh ra, Diệp Huyền bổ ra ngàn vạn kiếm ảnh biến mất, mà Ngô Húc đánh ra chưởng ảnh cũng hóa thành hư vô.

Diệp Huyền âm thầm thở dài, dù sao Thiên Vũ Sư tứ giai cũng là Thiên Vũ Sư tứ giai, huyền khí trong cơ thể đã ngưng tụ thành huyền lực, nó đã cao cấp hơn xa huyền khí, nếu như không phải hắn tu luyện là Cửu Huyền Ngạo Thế Quyêt nghịch thiên, đổi lại Địa Vũ Sư tam giai nào đó đã sớm chết dưới công kích của Ngô Húc.

Trong nội tâm thở dài than thở, trên mặt Diệp Huyền không có bất cứ sợ hãi nào, với kinh nghiệm kiếp trước của hắn, chỉ là một Thiên Vũ Sư tam trọng không có khả năng giết hắn.

Nghĩ vậy động tác trên tay Diệp Huyền không ngừng lại, đầu óc không linh, một đạo kiếm ý tỏa ra trên người hắn, Long Văn kiếm kêu vang một tiếng, ánh sáng bao phủ không gian và hóa thành một tiếng gào thét chém thẳng vào Ngô Húc.

Trong nội tâm Ngô Húc kinh hãi, sắc mặt hắn vô cùng khó coi, Diệp Huyền cường đại vượt xa dự kiến của hắn, làm hắn khó mà tin được.

Thời điểm này hắn muốn nói gì đó nhưng đã muộn rồi, chỉ thấy trong tay hắn đột nhiên xuất hiện một khối cối xay màu đen thật lớn, nó tỏa ra hồn lực chấn động nồng đậm, cối xay màu đen biến lớn thành cái bàn nện thẳng vào Long Văn kiếm của Diệp Huyền đang đánh tới.

Oanh!

Tiếng kim thiết va chạm thanh thúy vang lên, Long Văn kiếm của Diệp Huyền phát ra một tiếng long ngâm nhưng không hề hấn gì.

Diệp Huyền lập tức hiểu rõ, cối xay có thể nện vào Long Văn kiếm huyền binh tứ phẩm của mình thành như vậy, cối xay màu đen trong tay Ngô Húc tuyệt đối là một kiện huyền bảo.

Có thể tơở thành hội trưởng hồn sư tháp một quốc gia quả nhiên không phải kẻ tầm thường, đám người này thân ở địa vị cao, có thể tùy ý dùng tài nguyên một quốc gia, nếu không có bảo bối gì, Diệp Huyền ngược lại cảm thấy có chút không chân thực.

Diệp Huyền cũng không có ý định một kiếm có thể kích thương hoặc là đánh lui Ngô Húc, thân hình hắn lui lại thật nhanh

Ngô Húc thấy mình chiếm thượng phong cho nên không cho phép Diệp Huyền chạy trốn, hắn khống chế cối xay màu đen không ngừng tấn công Diệp Huyền, thân thể cũng đuổi theo đối phương

Hắn còn chưa tiến lên hai bước, đột nhiên có âm thanh sưu sưu sưu xé gió từ dưới chân hắn bay lên, lông tơ toàn thân hắn dựng đứng, cảm giác uy hiếp bao phủ tâm thần, dường như hắn bị tử thần nhìn chằm chằm vào.

Hắn đã giật mình và vội vàng lui về phía sau, chỉ thấy ba đạo hào quang chói mắt từ dưới chân bắn lên, trong đó một đạo thất bại, hai đạo khác bắn thẳng vào huyền lực hộ thể của hắn, huyền lực hộ thể của hắn lập tức tựa tan vỡ như băng tuyết gặp nắng xuân, trên người hắn xuất hiện hai lỗ máu, máu tươi bắ n ra tung tóe.

Ngô Húc lúc này mới phát hiện ba đạo ám khí bắn trúng người mình chính là ba thanh phi đao.

Điều đó không có khả năng, nội tâm hắn âm thầm gào to, hắn chính là Thiên Vũ Sư tam trọng, huyền lực trên người hắn cực kỳ cường đại, cho dù một tên Thiên Vũ Sư nhất trọng dùng toàn lực công kích cũng không dễ dàng phá vỡ huyền lực hộ thể của hắn.

Diệp Huyền chẳng qua là thiếu niên hơn mười lăm tuổi một chút, cho dù có thiên phú luyện hồn học kinh người một chút nhưng làm sao có thể tùy ý điều khiển ba thanh phi đao tấn công và xuyên phá huyền lực của hắn chứ?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện