Bất quá dù cho không có Phệ Tâm Trùng đi nữa thì Diệp Huyền cũng vẫn có cách giết chết toàn bộ Thực Thi Trùng này, chỉ có điều sẽ phiền toái hơn mà thôi.

Diệp Huyền cũng lười phải nhiều lời với đám người Ngụy Hoành, hắn xách tên Ngụy Quang bị bắt làm tù binh ở một bên lên, sau khi đập gã tỉnh lại thì nhìn về phía hơn trăm con Thực Thi Trùng may mắn còn sống sót và đang bị nhốt lại kia, lạnh lùng nói:

- Ngụy Hoành tỉnh đốc, ta biết rõ ngươi đang ở gần đây, xét thấy những gì ngươi đã làm ở Thiên Húc hành tỉnh này, bây giờ ta cho ngươi một cơ hội cuối cùng, ngoan ngoãn ra đây đầu hàng thì ta sẽ cho ngươi một cơ hội được chết toàn thây, bằng không, ta sẽ ném đứa con trai cưng này của ngươi vào trong trận pháp kia, ta nghĩ, người đã được chứng kiến uy lực của đám Thực Thi Trùng này như ngươi chắc hẳn cũng biết tới lúc đó sẽ xảy ra chuyện gì đúng không?

- Ngươi dám.

Không đợi Diệp Huyền nói xong thì liền vang lên thanh âm tức giận gầm lớn của Ngụy Hoành tỉnh đốc.

- Ngươi nhìn xem ta có dám hay không.

Diệp Huyền cười lạnh, đẩy Ngụy Quang tới gần chỗ của đám Thực Thi Trùng kia.

Đối với Ngụy Quang và Ngụy Hoành, trong lòng Diệp Huyền không có nửa điểm nhân từ, những kẻ này, vì lợi ích của bản thân mình, chẳng những xem tính mạng con dân trong hành tỉnh như rơm rạ. hoành hành ngang ngược, lại còn trắng trợn tàn sát người hầu trong phủ đệ của mình chỉ để đạt được mục đích, dùng bọn họ làm chất dinh dưỡng nuôi dưỡng đám Thực Thi Trùng kia, đề thăng thực lực của bản thân để giết chết người bên phe Diệp Huyền.

Hành vi cỡ này đã hoàn toàn vượt khỏi cực hạn chấp nhận được của Diệp Huyền.

- Phụ thân, Lữ Hạo đại sư, cứu ta.

Ngụy Quang hoảng sợ kêu to, ánh mắt hốt hoảng nhìn chằm chằm vào Diệp Huyền:

- Ngươi không thể giết ta được, nếu ngươi giết ta thì Lữ Hạo đại sư sẽ không bỏ qua cho các ngươi đâu, Lữ Hạo đại sư tới từ tông môn cường đại bên ngoài liên minh thập tam quốc, đắc tội với ngài ấy thì các ngươi chắc chắn phải chết, đừng nói là các ngươi, Lưu Vân Quốc cũng sẽ bị tiêu diệt, mau thả ta ra.

- Mau thả Quang Nhi ra.

Thanh âm tức giận của Ngụy Hoành lại truyền tới, âm thanh xen lẫn vẻ lo lắng, lại không hề có bất kỳ ý tứ thỏa hiệp nào.

- Ta mặc kệ ngươi là Lữ Hạo đại sư hay là đại sư gì, nếu như muốn hắn không chết thảm thì ngoan ngoãn đi ra đầu hàng cho ta, ta đếm tới ba, nếu như không đi ra thì ta sẽ không khách khí đâu.

- Một!

- Hai!

Diệp Huyền chậm rãi đếm.

- Dừng tay!

Ngụy Hoành gầm lên.

- Xem ra ngươi không muốn để hắn được sống rồi.

Diệp Huyền lắc đầu, lạnh lùng ném Ngụy Quang vào trong trận pháp dùng để nhốt lũ Thực Thi Trùng còn lại, chỉ trong nháy mắt, hơn trăm con Thực Thi Trùng liền bao vây kín Ngụy Quang kín kẽ, bò vào trong cơ thể gã từ thất khiếu, Ngụy Quang kêu la thảm thiết, sau đó nhanh chóng biến thành một cái xác khô, trước khi chết, trong mắt tràn đầy hoảng sợ và oán độc, giống như lệ quỷ chết không thể nhắm mắt.

- Không!

Ngụy Hoành kêu lớn đầy thê lương, oán độc gầm lên:

- Tiểu tử, ngươi dám giết chết Quang Nhi! Ta muốn giết ngươi! Ta nhất định sẽ giết ngươi! Ta muốn tiêu diệt cả nhà ngươi, toàn bộ trên dưới của Diệp gia các ngươi, không sót một kẻ nào, tất cả đều phải chết, đều phải chết đi cho ta!

- Yên tâm đi, ngươi sẽ chết sớm hơn chúng ta thôi, những Thực Thi Trùng này, ta sẽ không phá hủy chúng, chờ giữ lại cho ngươi dùng.

Diệp Huyền hừ lạnh lên tiếng, trên mặt hoàn toàn không có chút thương hại nào, đối với loại người như Ngụy gia, phải làm như vậy thì mới được, nếu giết chúng nhẹ nhàng quá thì căn bản chính là tiện nghi cho bọn chúng.

- Nếu các ngươi đã không chịu vào thì ta sẽ qua đó tìm các ngươi vậy, tới lúc đó lại giết hết lũ bại hoại các ngươi một lần luôn.

Diệp Huyền cười lạnh, cất bước đi tới, đồng thời trong tay lại xuất hiện từng cây trận kỳ, những trận kỳ này bị hắn nhanh chóng ném vào trong màn sương trước mắt.

- Ha ha, muốn giết bọn ta à, ngươi cho rằng ngươi có thể phá vỡ Mê Không Trận này được sao?

Thanh âm dữ tợn của Lữ Hạo lại vang lên, nhưng lão còn chưa nói xong thì liền nín bặt, đôi mắt kinh hãi, toát ra vẻ khiếp sợ không thôi.

Chỉ thấy sau khi Diệp Huyền ném ra lượng lớn trận kỳ thì trong mặt gương, màn sương mù vốn đang bao phủ bốn phương dần dần phiêu tán, bốn phía lại khôi phục rõ ràng, đồng thời, Mê Không Trận trong cảm giác của lão, phần lớn trận điểm vốn đã bị lão khống chế dần dần biến mất, giống như thoát khỏi sự khống chế của lão, nhất thời khiến cho trong lòng lão cảm thấy quá đỗi sợ hãi, lập tức nỏi thầm không tốt, tạo nghệ của đối phương ở trận pháp cư nhiên lại cường đại tới mức này, ngay cả trận pháp lục cấp mà cũng có thể phá giải được.

Lão thật không thể nào ngờ tới, đối phương là một thiếu niên trẻ tuổi như vậy, tạo nghệ trận pháp cư nhiên lại cường đại tới mức này.

Chỉ nháy mắt, tất cả Mê Không Trận vốn đang bao trùm phủ thành chủ đều đã ngừng vận chuyển, cảnh vật xung quanh cư nhiên lại hiện ra trước mặt mấy người Diệp Huyền.

- Đi!

Diệp Huyền khẽ quát một tiếng, dẫn theo mọi người xông vào một tòa đình viện ở phía trước, cách đó không xa, hắn có thể cảm nhận được, ba động của đám Ngụy Hoành khi nãy chính là truyền tới từ chỗ đó.

Trong khoảng thời gian vừa rồi, Diệp Huyền cũng không hề lãng phí thời gian, mà là đang nghĩ cách tìm hiểu thiết trí của toàn Mê Không Trận này, tuy rằng trình độ của Mê Không Trận này cao tới lục cấp, thuộc về trận pháp tôn cấp, nhưng đối với bản thân mình mà nói thì không phải loại trận pháp gì khó có thể phá giải được, vừa rồi kéo dài thời gian như vậy, hắn đã sớm tìm hiểu rõ ràng cách bố trí và trận điểm của Mê Không Trận này, huy động trận kỳ một cái liền phá giải toàn bộ đại trận này ngay lập tức.

Nhìn thấy Diệp Huyền không chút do dự xông thẳng về phía mình, tên Ngụy Hoành lúc nãy hãy còn nổi điên la hét với Diệp Huyền thoáng cái liền trở nên kinh hoảng:

- Lữ Hạo đại sư, chúng ta phải làm gì bây giờ?

- Có thể làm gì được nữa? Đương nhiên là xông ra ngoài rồi, tuy rằng đối phương có nhiều cao thủ, nhưng người của chúng ta ở đây cũng không ít, lại có thêm lão phu, cho dù không có trận pháp đi nữa, chẳng lẽ còn sợ chúng hay sao, không phải ngươi muốn báo thù cho con trai của ngươi hay sao? Bây giờ không phải cơ hội tốt à.

Lữ Hạo hừ lạnh một tiếng, lời của lão làm cho tên Ngụy Hoành tỉnh đốc kia thoáng cái liền bình tĩnh lại, trong mắt bừng lên một ngọn lửa, gã quay sang những võ giả tinh anh của Ngụy gia nói gì đó, cổ động tinh thần của bọn họ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện