Trên một lầu các trong Kinh Hồng điện, Thanh Nha và Cổ Thanh Chiếu đang
ngồi đối diện nhau tắm mình trong ánh nắng ban mai. Hai người vừa thưởng
thức bữa ăn sáng tinh tế, vừa thưởng thức phong cảnh xung quanh từ trên cao,
vừa chậm rãi trò chuyện.
Chợt có tiếng bước chân thình thịch truyền đến, Bàng Thành Khâu đi lên trên, ở
bên cạnh hơi khom mình chào hai người, sau đó khoanh tay bẩm báo: “Thanh
gia, tình hình đêm qua đại khái không có biến hóa gì. Sau khi trở về, không bao
lâu sau, tên mập mạp và tên to con lại đi tìm hiểu xem Vương Tuyết Đường
đang ở trong khách sạn nào, duy chỉ có vị Thám Hoa lang kia là xuất quỷ nhập
thần, sau khi chui vào địa đạo thì biến mất, không biết đã đi nơi nào, cũng
không biết đi làm gì, đến khi trời sắp sáng lên mới trở về, đến nay vẫn còn chưa
điều tra rõ được hướng đi.”
Cổ Thanh Chiếu đặt chiếc muỗng xuống, vẻ mặt sửng sốt nhìn hai người, cảm
thấy dường như lại bắt đầu có hành động.
Thanh Nha nuốt muỗng súp trong miệng xuống, nghi hoặc hỏi: “Lại chui xuống
địa đạo, chẳng lẽ lại tiếp tục chắp nối với nội tuyến trong Trấn Hải ty sao?
Chuyện dùng độc giết người mới xảy ra được bao lâu, không sợ bại lộ nội tuyến
kia sao?” Quay đầu lại hỏi, “Tên Thám Hoa lang kia bây giờ ở đâu?”
Bàng Thành Khâu: “Theo tin tức mới nhất thì muốn đi Lang Hoàn cư. Tên mập
mạp kia thật xa xỉ, đã đặt một căn phòng giá năm vạn lượng một ngày tại Lang
Hoàn cư. Ngay khi trời còn sáng sớm vị Thám Hoa lang kia cũng đã đến đó, ba
người đều đi đến đó, không hiểu là có ý gì.”
Thanh Nha trố mắt, “Căn phòng năm vạn lượng một ngày? Xem ra mấy tên gia
hỏa này cũng không nghèo. Lang Hoàn cư… Đúng lúc, vừa vặn muốn tìm hắn.”
Dứt lời lại tiếp tục vùi đầu thưởng thức bữa ăn sáng.
Bàng Thành Khâu hơi khom người chào rồi lui xuống.
Đợi người đã đi xuống lầu, Cổ Thanh Chiếu hoài nghi hỏi: “Ngươi tìm vị Thám
Hoa lang kia làm gì vậy?”
Thanh Nha vừa ăn vừa trả lời: “Không phải là ta muốn tìm hắn, là phía bên
Vương Tuyết Đường tối hôm qua có người tìm tới ta, nhờ ta nghĩ biện pháp hù
dọa hắn, để đuổi hắn ra khỏi Ảo Vọng, ta chỉ đành nghe theo. Chỉ là tên kia đi
khắp nơi tìm hiểu nơi Vương Tuyết Đường ở, lại phí mấy vạn lượng một ngày
vào ở lại ngay phía dưới mí mắt của Vương Tuyết Đường, cũng không biết là có
ý gì. Cách hành động này thực sự khiến người ta không hiểu ra sao. Sau khi ăn
xong, ta thuận tiện đi tìm hiểu một chút tình huống của hắn.”
Cổ Thanh Chiếu: “Vương Tuyết Đường muốn đuổi người ra khỏi Ảo Vọng là
có ý gì?”
Thanh Nha: “Còn có thể là có ý gì, tìm Thám Hoa lang để gây phiền phức
khẳng định không phải chuyện gì tốt, ngoại trừ báo thù ra còn có thể có chuyện
gì. Đơn giản là tại đây có qua nhiều người nhìn chằm chằm vào vị Thám Hoa
lang kia, Vương Tuyết Đường không tiện động thủ ở tại đây, sợ bị người phát
hiện thoát thân không được.
Nghe nói, chuyện Trân Bảo trai bị đập phá lần trước, Chu Hiên nhưng là đẩy tới
trên đầu Vương Tuyết Đường, hình như là lừa gạt lấy đi năm sáu trăm triệu.
Bây giờ nếu như giết chết Thám Hoa lang danh dương thiên hạ ngay tại Ảo
Vọng mà bị bắt, đám người kia cho dù không khiến cho lão ta táng gia bại sản
thì cũng phải khiến cho lão ta bị lột một tầng da. Đều là sói ăn mãi không no,
ngửi được máu tanh liền sẽ nhào tới.”
Cổ Thanh Chiếu không khỏi bật cười, “Chu Hiên thực sự là tàn nhẫn, vừa yêu
cầu ngươi kích động con trai Vương Tuyết Đường gây chuyện, vừa mượn
chuyện để lừa bịp tống tiền Vương Tuyết Đường. Đám người này cứ mãi làm
chuyện buôn bán không cần vốn.”
Thanh Nha: “Không còn cách nào khác, trên tay người ta có quyền lực. Huống
hồ bối cảnh Địa mẫu của Vương Tuyết Đường ở tại nơi đây là không có tác
dụng gì, nếu quả thực phạm tội ri6ì để bị bắt thì Địa mẫu cũng không thể nói
được gì.”
Chính vào lúc này, lại có tiếng bước chân thình thịch vang lên, Bàng Thành
Khâu lại xuất hiện, hơi hành lễ, ngay lập tức cấp báo: “Thanh gia, vị Thám Hoa
lang kia tới rồi, nói là muốn gặp ngài, còn có cả tên mập mạp kia cũng đi theo.”
Thanh Nha ngẩng đầu, nhìn nhìn mặt trời ban ngày, rõ ràng có chút mờ mịt
không rõ, “Tại sao lại chạy tới nơi đây? Ta đang muốn tìm hắn, hắn lại chạy tới
đây trước rồi, chuyện gì vậy chứ, hắn có nói tời đây có chuyện gì hay không?”
Bàng Thành Khâu lắc đầu, “Không có, chỉ nói đến đây thăm ngài.”
Leng keng, Thanh Nha ném chiếc muỗng trong tay vào trong bát, đứng lên,
khoanh cánh tay trước ngực, đi lui đi tới, cau mày lẩm bẩm, “Có ý gì chứ, đến
thăm? Đang yên đang lành đến thăm làm gì? Ngày hôm qua rõ ràng là dáng vẻ
muốn rời đi, bỗng nhiên lại quay trở lại… Tại sao ta cảm thấy mỗi lần tên gia
hỏa này tới tìm ta thì đều không có chuyện gì tốt cơ chứ?”
Bàng Thành Khâu hỏi: “Vậy để ta từ chối giúp ngài?”
Thanh Nha nhấc tay ra hiệu ngừng lại, “Từ chối cái rắm, ta vốn là muốn đi tìm
hắn. Được rồi, đề cho hắn tới đây đi. Để ta xem lần này hắn còn có thể chơi đùa
ra thứ gì.”
“Vâng.” Bàng Thành Khâu đáp lại một tiếng rồi rời đi.
Cổ Thanh Chiếu nhanh chóng lấy khăn lau môi, đứng dậy đi tới dựa vào lan can
hướng phía dưới vẫy vẫy tay.
Rất nhanh liền có thị nữ đi lên trên, thu dọn bàn ăn đưa đi, cũng mang nước trà
tới.
Không bao lâu sau, Bàng Thành Khâu dẫn Dữu Khánh và Nam Trúc tới, không
thể tránh khỏi việc khách và chủ gặp mặt lại nhau, chào hỏi hàn huyên.
Sau khi đều đã ngồi xuống, Thanh Nha cũng không có dự định vòng vo, trực
tiếp nói thẳng ra, “Kinh Hồng điện này không có khách tới đây vui chơi vào lúc
còn sáng sớm như bây giờ, Thám Hoa lang sáng sớm đã chạy tới đây tìm ta, sẽ
không phải là tới tìm ta chơi đùa đi? Ta không có nhiều đầu óc như những
người đọc sách các ngươi, có chuyện gì nói thẳng đi.”
Dữu Khánh: “Thanh gia khen nhầm, ta đã bỏ văn theo võ từ lâu, rất lâu rồi
không có đụng tới sách vở, đã không phải là người đọc sách gì nữa.”
Thanh Nha cầm đậu phộng vào trong tay nhưng không có bóc vỏ, như có kích
động muốn trợn tròn mắt, “Được rồi, được rồi, ngươi muốn là người gì cũng
được, nói vào chuyện chính đi, tìm ta có chuyện gì?”
Thấy đối phương đã nôn nóng khó dằn nổi như thế, Dữu Khánh cũng không
vòng vo cùng y nữa, hỏi y: “Thanh gia quen biết Vương Tuyết Đường không?”
Thanh Nha tức thì lòng sinh cảnh giác, hỏi ngược lại: “Quen biết thì thế nào,
không quen biết thì thế nào?”
Dữu Khánh: “Cũng không có thế nào gì cả, chỉ là muốn biết rốt cuộc Thanh gia
là quen biết hay là không quen biết?”
Thanh Nha ngậm miệng, cân nhắc lời nói, rất sợ có hố, có chút sợ hãi vị này.
Nét mặt Cổ Thanh Chiếu có vẻ kiềm chế, nỗ lực nhịn cười, bà ta rất ít khi nhìn
thấy Thanh Nha có bộ dạng kiêng kỵ như thế.
ngồi đối diện nhau tắm mình trong ánh nắng ban mai. Hai người vừa thưởng
thức bữa ăn sáng tinh tế, vừa thưởng thức phong cảnh xung quanh từ trên cao,
vừa chậm rãi trò chuyện.
Chợt có tiếng bước chân thình thịch truyền đến, Bàng Thành Khâu đi lên trên, ở
bên cạnh hơi khom mình chào hai người, sau đó khoanh tay bẩm báo: “Thanh
gia, tình hình đêm qua đại khái không có biến hóa gì. Sau khi trở về, không bao
lâu sau, tên mập mạp và tên to con lại đi tìm hiểu xem Vương Tuyết Đường
đang ở trong khách sạn nào, duy chỉ có vị Thám Hoa lang kia là xuất quỷ nhập
thần, sau khi chui vào địa đạo thì biến mất, không biết đã đi nơi nào, cũng
không biết đi làm gì, đến khi trời sắp sáng lên mới trở về, đến nay vẫn còn chưa
điều tra rõ được hướng đi.”
Cổ Thanh Chiếu đặt chiếc muỗng xuống, vẻ mặt sửng sốt nhìn hai người, cảm
thấy dường như lại bắt đầu có hành động.
Thanh Nha nuốt muỗng súp trong miệng xuống, nghi hoặc hỏi: “Lại chui xuống
địa đạo, chẳng lẽ lại tiếp tục chắp nối với nội tuyến trong Trấn Hải ty sao?
Chuyện dùng độc giết người mới xảy ra được bao lâu, không sợ bại lộ nội tuyến
kia sao?” Quay đầu lại hỏi, “Tên Thám Hoa lang kia bây giờ ở đâu?”
Bàng Thành Khâu: “Theo tin tức mới nhất thì muốn đi Lang Hoàn cư. Tên mập
mạp kia thật xa xỉ, đã đặt một căn phòng giá năm vạn lượng một ngày tại Lang
Hoàn cư. Ngay khi trời còn sáng sớm vị Thám Hoa lang kia cũng đã đến đó, ba
người đều đi đến đó, không hiểu là có ý gì.”
Thanh Nha trố mắt, “Căn phòng năm vạn lượng một ngày? Xem ra mấy tên gia
hỏa này cũng không nghèo. Lang Hoàn cư… Đúng lúc, vừa vặn muốn tìm hắn.”
Dứt lời lại tiếp tục vùi đầu thưởng thức bữa ăn sáng.
Bàng Thành Khâu hơi khom người chào rồi lui xuống.
Đợi người đã đi xuống lầu, Cổ Thanh Chiếu hoài nghi hỏi: “Ngươi tìm vị Thám
Hoa lang kia làm gì vậy?”
Thanh Nha vừa ăn vừa trả lời: “Không phải là ta muốn tìm hắn, là phía bên
Vương Tuyết Đường tối hôm qua có người tìm tới ta, nhờ ta nghĩ biện pháp hù
dọa hắn, để đuổi hắn ra khỏi Ảo Vọng, ta chỉ đành nghe theo. Chỉ là tên kia đi
khắp nơi tìm hiểu nơi Vương Tuyết Đường ở, lại phí mấy vạn lượng một ngày
vào ở lại ngay phía dưới mí mắt của Vương Tuyết Đường, cũng không biết là có
ý gì. Cách hành động này thực sự khiến người ta không hiểu ra sao. Sau khi ăn
xong, ta thuận tiện đi tìm hiểu một chút tình huống của hắn.”
Cổ Thanh Chiếu: “Vương Tuyết Đường muốn đuổi người ra khỏi Ảo Vọng là
có ý gì?”
Thanh Nha: “Còn có thể là có ý gì, tìm Thám Hoa lang để gây phiền phức
khẳng định không phải chuyện gì tốt, ngoại trừ báo thù ra còn có thể có chuyện
gì. Đơn giản là tại đây có qua nhiều người nhìn chằm chằm vào vị Thám Hoa
lang kia, Vương Tuyết Đường không tiện động thủ ở tại đây, sợ bị người phát
hiện thoát thân không được.
Nghe nói, chuyện Trân Bảo trai bị đập phá lần trước, Chu Hiên nhưng là đẩy tới
trên đầu Vương Tuyết Đường, hình như là lừa gạt lấy đi năm sáu trăm triệu.
Bây giờ nếu như giết chết Thám Hoa lang danh dương thiên hạ ngay tại Ảo
Vọng mà bị bắt, đám người kia cho dù không khiến cho lão ta táng gia bại sản
thì cũng phải khiến cho lão ta bị lột một tầng da. Đều là sói ăn mãi không no,
ngửi được máu tanh liền sẽ nhào tới.”
Cổ Thanh Chiếu không khỏi bật cười, “Chu Hiên thực sự là tàn nhẫn, vừa yêu
cầu ngươi kích động con trai Vương Tuyết Đường gây chuyện, vừa mượn
chuyện để lừa bịp tống tiền Vương Tuyết Đường. Đám người này cứ mãi làm
chuyện buôn bán không cần vốn.”
Thanh Nha: “Không còn cách nào khác, trên tay người ta có quyền lực. Huống
hồ bối cảnh Địa mẫu của Vương Tuyết Đường ở tại nơi đây là không có tác
dụng gì, nếu quả thực phạm tội ri6ì để bị bắt thì Địa mẫu cũng không thể nói
được gì.”
Chính vào lúc này, lại có tiếng bước chân thình thịch vang lên, Bàng Thành
Khâu lại xuất hiện, hơi hành lễ, ngay lập tức cấp báo: “Thanh gia, vị Thám Hoa
lang kia tới rồi, nói là muốn gặp ngài, còn có cả tên mập mạp kia cũng đi theo.”
Thanh Nha ngẩng đầu, nhìn nhìn mặt trời ban ngày, rõ ràng có chút mờ mịt
không rõ, “Tại sao lại chạy tới nơi đây? Ta đang muốn tìm hắn, hắn lại chạy tới
đây trước rồi, chuyện gì vậy chứ, hắn có nói tời đây có chuyện gì hay không?”
Bàng Thành Khâu lắc đầu, “Không có, chỉ nói đến đây thăm ngài.”
Leng keng, Thanh Nha ném chiếc muỗng trong tay vào trong bát, đứng lên,
khoanh cánh tay trước ngực, đi lui đi tới, cau mày lẩm bẩm, “Có ý gì chứ, đến
thăm? Đang yên đang lành đến thăm làm gì? Ngày hôm qua rõ ràng là dáng vẻ
muốn rời đi, bỗng nhiên lại quay trở lại… Tại sao ta cảm thấy mỗi lần tên gia
hỏa này tới tìm ta thì đều không có chuyện gì tốt cơ chứ?”
Bàng Thành Khâu hỏi: “Vậy để ta từ chối giúp ngài?”
Thanh Nha nhấc tay ra hiệu ngừng lại, “Từ chối cái rắm, ta vốn là muốn đi tìm
hắn. Được rồi, đề cho hắn tới đây đi. Để ta xem lần này hắn còn có thể chơi đùa
ra thứ gì.”
“Vâng.” Bàng Thành Khâu đáp lại một tiếng rồi rời đi.
Cổ Thanh Chiếu nhanh chóng lấy khăn lau môi, đứng dậy đi tới dựa vào lan can
hướng phía dưới vẫy vẫy tay.
Rất nhanh liền có thị nữ đi lên trên, thu dọn bàn ăn đưa đi, cũng mang nước trà
tới.
Không bao lâu sau, Bàng Thành Khâu dẫn Dữu Khánh và Nam Trúc tới, không
thể tránh khỏi việc khách và chủ gặp mặt lại nhau, chào hỏi hàn huyên.
Sau khi đều đã ngồi xuống, Thanh Nha cũng không có dự định vòng vo, trực
tiếp nói thẳng ra, “Kinh Hồng điện này không có khách tới đây vui chơi vào lúc
còn sáng sớm như bây giờ, Thám Hoa lang sáng sớm đã chạy tới đây tìm ta, sẽ
không phải là tới tìm ta chơi đùa đi? Ta không có nhiều đầu óc như những
người đọc sách các ngươi, có chuyện gì nói thẳng đi.”
Dữu Khánh: “Thanh gia khen nhầm, ta đã bỏ văn theo võ từ lâu, rất lâu rồi
không có đụng tới sách vở, đã không phải là người đọc sách gì nữa.”
Thanh Nha cầm đậu phộng vào trong tay nhưng không có bóc vỏ, như có kích
động muốn trợn tròn mắt, “Được rồi, được rồi, ngươi muốn là người gì cũng
được, nói vào chuyện chính đi, tìm ta có chuyện gì?”
Thấy đối phương đã nôn nóng khó dằn nổi như thế, Dữu Khánh cũng không
vòng vo cùng y nữa, hỏi y: “Thanh gia quen biết Vương Tuyết Đường không?”
Thanh Nha tức thì lòng sinh cảnh giác, hỏi ngược lại: “Quen biết thì thế nào,
không quen biết thì thế nào?”
Dữu Khánh: “Cũng không có thế nào gì cả, chỉ là muốn biết rốt cuộc Thanh gia
là quen biết hay là không quen biết?”
Thanh Nha ngậm miệng, cân nhắc lời nói, rất sợ có hố, có chút sợ hãi vị này.
Nét mặt Cổ Thanh Chiếu có vẻ kiềm chế, nỗ lực nhịn cười, bà ta rất ít khi nhìn
thấy Thanh Nha có bộ dạng kiêng kỵ như thế.
Danh sách chương