Những người khác cơ bản không có chú ý tới phản ứng của sư huynh đệ ba

người, thật vất vả mới tiến vào được cấm địa của đại phái Linh thực đệ nhất

thiên hạ, khắp nơi đều là kỳ hoa dị thảo ngắm nhìn không hết, người khác có

nhìn cũng không nhìn tới đây, hầu như không người nào có tâm tư quan tâm tới

phản ứng của bọn hắn.

Hai cây này nhánh cây vươn cao cứng cáp, lá cây xanh biếc mơn mởn, tràn đầy

sức sống, từng đóa từng đóa hoa to bằng nắm tay nở xòe ra rung rinh, sống

động giữa đám cành lá, trông rất đẹp mắt. Không được hoàn mỹ chính là trên

những lá xanh và đóa hoa có những đường vân nhỏ màu đen, làm cho vẻ đẹp đó

có chút tà dị khác thường.

Đi tới dưới gốc cây, Lộc U Minh giải thích với mọi người: “Hai cây đào này rất

có lai lịch, là những cây Tiên đào đến từ ‘Tiểu Vân gian’, được Linh cốc thúc

đẩy phát triển, đã nở hoa, chỉ là thời kỳ nở hoa này khá dài, nở hoa đã sắp hai

năm rồi nhưng vẫn chỉ như vậy, mãi vẫn chưa kết quả, thật sự không biết thời

kỳ nở hoa là mấy năm, thời kỳ kết quả lại bao nhiêu năm.”

“Đây là Tiên đào thụ a!” Tiêu Trường Đạo kinh ngạc.

Thiện Thiếu Đình gật đầu nói: “Không sai, nhưng cây Tiên đào thụ mà ta từng

thấy thì chưa nở hoa.”

Những lời này vừa được nói ra, lập tức khiến cho sư huynh đệ ba người cảnh

giác nhìn tới, hoài nghi không biết có phải là y đã từng nhìn thấy tại Diệu Thanh

Đường hay không, có phải đã từng gặp được bọn hắn hay không, nhưng nghĩ lui

nghĩ tới lại cảm thấy không phải, dáng vẻ không giống như là nhận biết bọn

hắn.

Không biết rằng đây cũng là lí do bọn hắn hoảng sợ. Bọn hắn làm sao có thể

không nhận ra được đây là cây Tiên đào, cho dù là đang nở hoa cũng có thể

nhìn một cái liền nhận ra, lúc trước tại trong Tiểu Vân gian, bọn hắn sớm chiều

ở chung giữa rừng Tiên đào, làm bạn với Tiên đào thụ gần một năm, có thể nói

rằng quen thuộc Tiên đào thụ hơn hẳn mọi người.

Sư huynh đệ ba người vừa nhìn thấy Tiên đào thụ tại trong Linh cốc này, lập tức

nhận ra được chúng hẳn là được mua về từ Diệu Thanh Đường của bọn hắn,

bọn hắn vội vàng quan sát nhân viên của Côn Linh sơn ở xung quanh, chính là

vì sợ có người lúc trước đi mua cây ở tại nơi đây, bọn hắn sợ bị nhận ra.

Nam Trúc lập tức hỏi: “Lúc trước Thiện Thiếu trông thấy Tiên đào thụ ở đâu

vậy?”

Thiện Thiếu Đình nghe vậy, trong giọng nói không tự chủ mà bộc lộ ra sự kiêu

ngạo, “Khi cùng trưởng bối trong môn phái đi qua khu vườn thuộc quyền quản

lý của Ty Nam phủ thì đã nhìn thấy một ít cây.”

Lời này quả thực đã khiến cho một số người đổ dồn tới nhìn y với ánh mắt ước

ao, phát hiện thấy xuất thân tốt chính là không như bình thường, có thể nhìn

thấy được những thứ mà người bình thường có khả năng cả đời cũng không

nhìn thấy được.

Sau khi xác nhận được người này chưa từng tới Diệu Thanh Đường, sư huynh

đệ ba người lập tức thở phào nhẹ nhõm.

Nam Trúc quay đầu lại hỏi Lộc U Minh, “Lộc tiên sinh, nơi đây tại sao lại có

Tiên đào thụ?”

Lộc U Minh mỉm cười, “Mua về từ U Giác Phụ.”

Tiêu Trường Đạo cũng hỗ trợ giải thích một câu, “Chu huynh, U Giác Phụ đã

từng buôn bán với số lượng lớn. Nghe nói về sau cửa hàng đó đắc tội với người

không nên đắc tội, nên không bán ra được nữa.”

Nam Trúc a mộ tiếng, tiếp tục hỏi, “Nhất định chính là Lộc tiên sinh đi mua nó

về?”

Những người khác hơi ngạc nhiên mà đưa mắt nhìn gã nhiều một chút, phát

hiện thấy vấn đề tên mập mạp này quan tâm hình như có chút quái lạ.

Lộc U Minh lắc đầu: “Ta rất ít rời núi, trong môn phái có nhân viên và bộ phận

chuyên lo việc mua bán, không có liên quan tới bọn ta.”

Nghe đến đó, sư huynh đệ ba người mới xem như triệt để yên tâm, đã có sự

phân chia như vậy, vậy thì chỉ cần bọn hắn không lộ diện dự thi, đại khái là sẽ

không bị nhân viên chuyên mua bán của Côn Linh sơn từng gặp bọn hắn nhận

ra.

Dữu Khánh sau đó cũng hỏi một câu, “Nghe nói cây Tiên đào này đã bị tà khí

xâm nhiễm rồi phải không? Những đường vân màu đen trong cành lá này chính

là tà khí, đúng không nhỉ?”

Lộc U Minh đằng hắng đáp: “Đúng vậy.”

Dữu Khánh: “Phương pháp Linh thực của Côn Linh sơn cũng không có cách

nào loại bỏ tà khí trong Tiên đào thụ hay sao?”

Lộc U Minh: “Đây không phải là bị tà khí xâm nhiễm bình thường, tà khí đã

cộng sinh cùng Tiên đào thụ rồi, chưa tìm được phương pháp thích hợp, không

thể mạo muội động thủ, nếu cưỡng ép loại bỏ tà khí, Tiên đào thụ cũng sẽ chết.”

Dữu Khánh a một tiếng, ra vẻ đã được chỉ rõ, trong lòng ít nhiều có chút khinh

thường, cái gì mà đệ nhất môn phái, còn không bằng nước do Đầu To đun nấu.

Mọi người vây quanh Tiên đào thụ quan sát một hồi, sau đó lại tiếp tục đi tới

trước, tiếp sau đó nhìn thấy được một loạt các hình thái của Linh Mễ từ cây non

đến trưởng thành.

Bên trong Linh cốc cũng không phải toàn bộ là một vùng đất bằng, có sườn núi

cũng có đồi nhỏ, còn có một số đình đài lầu các.

Mọi người một đường đi đi dừng dừng xem xét, dọc đường đi Lộc U Minh còn

để cho khách tham quan tự mình hái một số loại Linh quả bên đường để nếm

thử, linh khí ẩn chứa trong đó mặc dù còn xa mới có thể so sánh được với Tiên

đào, thậm chí còn không bằng Linh Mễ, nhưng cũng là thứ hiếm lạ, cường thân

kiện thể, tẩm bổ tinh khí thần là không thành vấn đề, cũng là thứ tốt mà không

phải người bình thường tùy tiện có thể ăn được.

Đi tản bộ dưới những đám cây ăn quả, Dữu Khánh thuận tay hái mấy trái Linh

quả trông giống trái mận gặm ăn, đang cảm thấy mùi vị không tệ, bên tai đột

nhiên truyền đến giọng nói thì thầm nhắc nhở nho nhỏ của Bách Lý Tâm, “Lão

già lôi thôi luộm thuộm kia hình như đang đứng trên núi theo dõi chúng ta.”

Có thể cảm thấy được Bách Lý Tâm đang dán rất sát phía sau mình, hầu như có

thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của nàng ta.

Dữu Khánh vô thức liếc nhìn sang Nam Trúc một cái, quả nhiên phát hiện thấy

Nam Trúc đang nhìn chằm chằm, có vẻ gặm ăn Linh quả rất khó khăn, đức hạnh

này khiến cho hắn không nói nên lời, cũng rất bất đắc dĩ, dứt khoát làm như

không nhìn thấy, quay đầu xác định phương hướng Bách Lý Tâm đang nhìn, rồi

thuận thế nhìn theo.

Hắn vừa nhìn tới, liền phát hiện thấy thị lực của Bách Lý Tâm quả nhiên không

thể coi thường, bởi vì khoảng cách quá xa, nếu không được nhắc nhở và quan

sát kỹ càng, hắn thật sự không nhìn thấy được ai, dù cho bây giờ đã nhìn thấy

được, nhưng cũng chỉ là một bóng người nho nhỏ, đúng là không phân biệt

được đó là người nào, không khỏi khiến cho hắn âm thầm kinh ngạc.

Không giống với cách hắn dùng Quan Tự quyết để nhận ra đồ vật, người ta đây

là thị lực thuần túy, là trực tiếp phân biệt rõ ràng hình ảnh bằng thị giác.

Nam Trúc cưỡng ép áp sát tới đây, tìm hiểu một chút xem chuyện gì xảy ra, sau

đó gã thở phào nhẹ nhõm, trong lòng tự mình an ủi, người ta sở dĩ nhắc nhở lão

Thập Ngũ đầu tiên, là bởi vì đúng lúc ở gần lão Thập Ngũ nhất.

Nói chung, một nhóm người cứ như vậy vòng vòng du lãm đến cuối cùng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện