“Đi theo Thanh Nha?” Sô Vũ rất ngạc nhiên, cầm lấy thư tín nhìn xem, nhưng

có phần xem không hiểu, hỏi: “Là có ý gì?”

Thủ hạ đáp: “Chắc là theo nghĩa đen, người bên dưới chắc cũng không rõ có

chuyện gì xảy ra, đành phải báo cáo theo thực tế.”

Sô Vũ suy nghĩ một hồi, lẩm bẩm: “Thanh Nha đột nhiên chủ động muốn tới

gặp ta, lão Khâu kia lập tức cũng có hành động, chẳng lẽ là có liên quan với

việc Thanh Nha tới gặp ta?”

Gã thủ hạ suy nghĩ một chút, gật đầu nói: “Quả thực có khả năng đó.”

Người kéo xe trên đường phố cũng giống như trâu cày vậy, vắt sợi dây kéo xe

trên bờ vai, họ không hổ là tu sĩ, điều khiển xe rất dễ dàng.

Bên trong xe, Thanh Nha nhìn tách trà trong tay, y vốn tưởng rằng con côn

trùng ở bên trong giày vò lâu như vậy đã rất mệt mỏi, nhưng không biết lí do vì

sao, nó đột nhiên lại làm ầm ĩ lên, hơn nữa phản ứng có vẻ rất kịch liệt.

Tuy nhiên, sự nỗ lực đó hoàn toàn vô ích, rơi vào trong tay tu sĩ Thượng Huyền,

bị pháp lực trấn áp, một con côn trùng như thế căn bản không thể thoát được.

Xe đi thẳng đến bờ biển, sau khi tránh khỏi khu vực đông người, xe dừng lại,

Thanh Nha và một nam tử lần lượt xuống xe. Dưới sự dẫn dắt của nam tử đó,

hai người cùng nhau phi thân hạ xuống mặt biển, đạp sóng lướt đi.

Lão Khâu giấu mình trong chiếc áo choàng không có đến gần khu vực xe đỗ,

mà thuận theo dòng xe cộ, lão ta dừng lại bên con đường ven biển đông người

qua lại, nhìn theo Thanh Nha rời đi.

Khi theo đuôi phía sau chiếc xe, lão ta có thể cảm ứng được linh trùng đang ở

trong xe, lúc đó lão ta đã có ý muốn ra tay, nhưng khi nhìn xem xung quanh, lo

lắng có cạm bẫy, cuối cùng lão ta lại không dám.

Lúc này, lão ta lại muốn đi theo nhìn xem tình hình, động thủ ở trên biển sẽ dễ

dàng thoát thân, nhưng rồi lão ta vẫn không dám.

Tuy nhiên, lão ta vẫn nhấc đầu ngón tay lên, nhỏ giọng thì thầm với một con bọ

nhỏ kim sắc bám trên đó, “Đi theo nhìn xem tình hình như thế nào. Nhớ kỹ,

nhất định không thể đến gần, đi đi.”

Đầu ngón tay nhẹ nhàng hất ra, con côn trùng kim sắc bay vọt ra ngoài, dưới sự

cố ý che giấu của lão ta, không có bất kỳ kẻ nào phát hiện được, kể cả người bí

mật theo dõi lão.

Trong một chiếc xe đang dừng lại, xuyên qua khe hở rèm che, Mông Phá nhìn

chằm chằm lão Khâu trên con đường bên bờ biển.

Chưởng quỹ tửu lâu ở bên cạnh nói: “Cùng đi với Thanh Nha là mật thám của

Thiên Lưu sơn, không biết họ muốn đi đâu, làm gì.”

Mông Phá nhàn nhạt nói, “Chắc hẳn là đi gặp Sô Vũ. Thuyền của Sô Vũ đang

dừng ở hướng đó.”

Chưởng quỹ tửu lâu kinh ngạc hỏi: “Vị Tứ động chủ đó cũng tới đây?”

Mông Phá không nói thêm gì nữa, chỉ nhìn chằm chằm từng động tác của lão

Khâu bên bờ biển.

Tại Hổ Phách hải này, Hướng Lan Huyên muốn làm gì rõ ràng cũng thoải mái

hơn bọn họ rất nhiều, với sự hợp tác của cha con Tương thị, nàng gần như có

thể trưng dụng bất kỳ cửa hàng nào trên đảo vào mọi lúc, chẳng hạn như lúc

này, nàng xuất hiện phía sau cửa sổ trên lầu của một cửa hàng ngay bên bờ biển,

nhìn chằm chằm vào lão Khâu.

Bất kể là nàng hay là Mông Phá, đều chỉ nhìn chằm chằm vào lão Khâu, đều

muốn biết lão ta muốn làm gì, nhưng mà lão Khâu chỉ đứng ở đó, không biết

đang suy nghĩ điều gì, không có hành động nào, thỉnh thoảng đảo mắt nhìn xung

quanh, thỉnh thoảng lại đi tới đi lui mấy bước, tựa như đang ngắm phong cảnh.

Trên biển, Thanh Nha đi theo người dẫn đường phi thân lên tàu.

Người dẫn đường bị giữ lại tại đầu thuyền, người tiếp đón ra hiệu cho Thanh

Nha đi cùng gã, dẫn thẳng lên tầng trên con thuyền, đưa vào trong phòng của Sô

Vũ.

“Tứ động chủ.” Thanh Nha gặp được chủ nhân liền cung cung kính kính hành

lễ, tách trà trong tay rất dễ thấy.

Sô Vũ ngồi ở sau bàn tự nhiên chú ý tới tách trà gã mang theo, y không có mời

Thanh Nha ngồi, hỏi thẳng: “Gặp ta làm gì?”

Thanh Nha đáp: “Bẩm Tứ động chủ, cách đây không lâu, ta mới đến chỗ Thám

Hoa lang một chuyến, chất vấn hắn vì sao bí mật điều tra lão Khâu trông coi

kho hàng bến tàu của Tĩnh Viễn thuyền hành. Kết quả là ta biết được một tin tức

đáng sợ, ta không dám chậm trễ, nhanh chóng đến đây báo cho Tứ động chủ

biết.”

“Tin tức đáng sợ? Đáng sợ như thế nào?” Sô Vũ giọng điệu nhàn nhạt, có chút

không đặt nặng, y đã quá nhiều lần nghe báo cáo mạnh miệng, nhưng thực tế lại

không chấn động bao nhiêu.

“Dưới sự ép hỏi của ta, Thám Hoa lang nói cho ta biết rằng, hắn sở dĩ điều tra

lão Khâu là bởi vì tình cờ phát hiện thấy một con côn trùng kim sắc quái lạ ở

trong phòng mình. Mặc dù lúc đó hắn cảm thấy con côn trùng đó có vẻ quái lạ

không bình thường, nhưng cũng không đặt nặng, suy cho cùng, trên thế giới này

có rất nhiều loại côn trùng kỳ lạ. Nào ngờ sau đó có người nhét một tờ giấy vào

trong phòng hắn, nói cho hắn biết con bọ đó là do lão Khâu nuôi dưỡng, nói

rằng con côn trùng đó có thể nghe hiểu tiếng người, có thể đọc được chữ viết,

xem trộm tin tức…” Thanh Nha kể lại đại khái một lần những gì Dữu Khánh đã

cho biết.

Mặc dù không nhìn thấy rõ sắc mặt của Sô Vũ, nhưng đã có thể thấy được ánh

mắt của Sô Vũ trở nên nghiêm túc.

Sau khi nói xong tình huống của lão Khâu, Thanh Nha lại dùng lực lắc lư tách

trà trong tay, theo đó, trong tách trà vang lên tiếng va chạm lách cách, “Năng

lực của loại côn trùng đó khiến ta rợn cả tóc gáy, khi trở về phòng mình, ta lập

tức tổ chức tìm kiếm kỹ lưỡng. Kết quả sợ cái gì tới cái đó, đúng là có một con

côn trùng kim sắc ẩn nấp trong căn phòng của ta, bị ta bắt ngay tại chỗ, giam nó

ở trong tách trà này.”

Sô Vũ lập tức nói: “Mở ra nhìn xem.”

Thanh Nha lập tức ổn định tách trà, một tay nhấc nắp lên, chậm rãi mở ra.

Khi khe hở vừa lớn cỡ đầu ngón tay, liền nhìn thấy kim quang lóe lên, con côn

trùng kim sắc nhân cơ hội này phóng vọt ra, lao về phía cửa sổ, ý đồ chạy trốn.

Ai ngờ nó còn chưa có bay đến cửa sổ thì đã phải bay ngược trở về. Nó đã bị

một luồng sức lực vô hình mạnh mẽ kéo trở lại, kéo đến trước bàn, trôi đến

trước mắt Sô Vũ.

Con bọ kim sắc liều mạng giãy giụa trên không, Sô Vũ nhìn chằm chằm quan

sát tỉ mỉ, một lúc lâu sau, hình như y có chút hoài nghi, “Một con côn trùng nhỏ

như thế, lại có thể dò xét bí mật ư?”

Thanh Nha đáp: “Ta dẫn nhân thủ vào trong phòng, khi vừa phát ra mệnh lệnh

lục soát, con côn trùng này lập tức bay ra khỏi chỗ ẩn nấp tìm cách chạy trốn.

Rõ ràng là nó có thể nghe hiểu được tiếng người. Nếu như là một con côn trùng

làm việc vô ích, vậy thì ẩn nấp bên cạnh người khác có tác dụng gì?”

Sô Vũ: “Nếu đúng như những gì ngươi nói, vậy con côn trùng này đã mở linh

trí, côn trùng mở linh trí gần như chỉ có trong truyền thuyết, lại còn có thể một

lúc xuất hiện hai con hay sao?”

Thanh Nha: “Chưa chắc chỉ có hai con.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện