Ta vội vàng chạy về phía cửa từ đường.

Nhưng chiếc áo cà sa trắng đã chắn ngang cửa, chắn hết ánh sáng của ánh trăng.

Hắn, người đã bị bệnh đến sắp chết, môi dính máu, lại nói bằng giọng đầy mê hoặc:

"Công chúa, ta không ngại cùng ca ca hầu hạ nàng."

Giọng nói khàn khàn, đầy quyến rũ vang vọng trong từ đường tăm tối:

"Công chúa, ta không cầu danh phận. Nàng đã có ca ca ta, tại sao không nhận ta làm nam sủng?"

Đường đường là công tử đích tôn của phủ Thừa tướng, thiếu gia ăn chơi khét tiếng nhất kinh thành, lại có ngày cầu xin ta để được làm nam sủng.

Ta bật cười, nếu mẹ chồng nghe được, chắc sẽ tức giận đến thổ huyết.

"Ca ca được, còn ta thì không sao?"

"Ta và ca ca vốn dĩ giống hệt nhau mà."

Ta lắc đầu, giọng chắc nịch:

"Phong Triệt không giống ngươi."

Hắn trầm ngâm một lúc, rồi cười nhạt:

"Ca ca ta xấu hơn ta, mặt còn có một vết sẹo."

Chưa để ta kịp phản ứng, Phong Dật đã rút cây trâm trên tóc ta, rạch một đường lên mặt mình, đúng vị trí của vết sẹo trên mặt Phong Triệt.

Hắn cười, giọng đầy hân hoan:

"Bây giờ thì giống rồi!"

"Tẩu tẩu, giờ ta chính là ca ca!"

"Đồ điên!" Ta khẽ run rẩy, giọng nói lạnh lẽo, "Phong Dật, tránh ra."

Đêm nay, lẽ ra ta không nên mềm lòng mà đồng ý đến thăm hắn theo lời cầu xin của mẹ chồng.

Hắn nắm chặt cổ tay ta, tay còn lại nhẹ nhàng lướt qua lớp lụa trắng che mắt.

Ta sững người trong giây lát, toàn thân run rẩy mạnh hơn.

Những ký ức hiện về, hắn từng cười nhạo, khinh thường ta là "kẻ mù," còn xúi giục bè bạn cầu thân với ta, chỉ để trút bỏ gánh nặng.

"Đừng chạm vào ta!" Đôi mắt ta đỏ hoe, giọng nói mang theo sự oán hận.

Phong Dật giật mình, hoảng hốt rụt tay lại:

"Ta sai rồi, công chúa, đừng khóc."

Hắn lắp bắp, vẻ mặt đầy áy náy:

"Ta biết sai rồi, nàng khóc nhiều sẽ không tốt cho mắt. Trước đây ta thật khốn nạn!"

"Nếu ngày đó, người nhảy xuống vực cứu nàng là ta, công chúa có thích ta như thích ca ca không?"

Ta bật cười thành tiếng:

"Ngươi sẽ không làm vậy! Một Phong Nhị công tử ích kỷ, chỉ biết hưởng lạc như ngươi, làm sao có thể hy sinh mạng sống để cứu một người chẳng liên quan?"



"Cho dù gương mặt ngươi có giống ca ca ngươi, ngươi cũng không thể thay thế được chàng!"

Cánh cửa từ đường bỗng bị một kiếm c.h.é.m vỡ toang.

Phong Triệt bước vào, vẻ mặt lạnh như băng, khí thế sát phạt nơi chiến trường bùng lên mạnh mẽ.

Hắn lập tức chắn trước mặt ta, ngăn Phong Dật lại.

"Lần trước một kiếm, vẫn chưa đủ làm ngươi nhớ sao?"

"Ta là phò mã, có được phép nạp nam sủng hay không, sao phải hỏi nàng? Đệ đệ, ngươi có thể đến hỏi ta!"

Áp lực từ hắn đè nặng khắp phòng, khiến ta cũng cảm thấy bất an.

Ta chưa từng thấy Phong Triệt tức giận đến vậy.

Nhưng Phong Dật chỉ cười nhạt, lau m.á.u trên mặt, dáng vẻ ngông nghênh:

"Ca ca, ta muốn cùng ngươi…"

Lời chưa kịp nói hết, Phong Triệt đã không nể tình mà đ.â.m kiếm tới.

"Phong Dật, từ nhỏ đến lớn, ta luôn nhường ngươi mọi thứ."

"Nhưng nàng thì không!"

"Không muốn mẫu thân rơi nước mắt, từ nay về sau, không được phép gặp riêng nàng nữa!"

Ánh mắt Phong Triệt lạnh lẽo như băng, giọng nói cương quyết, từng lời từng chữ như lưỡi d.a.o khắc sâu vào không khí.

Phong Triệt nắm lấy tay ta, dẫn ta ra khỏi Phong phủ.

Ta bước đi loạng choạng, suýt nữa va vào lưng hắn.

Cơn giận của hắn lập tức tan biến, ánh mắt lo lắng và đầy đau lòng nhìn vào đôi mắt ta:

"Nàng có bị đụng vào đâu không?"

Giấu hắn chuyện ta lén đi thăm Phong Dật là lỗi của ta.

Phong Triệt cúi xuống, cõng ta lên lưng:

"Sau này lời mẫu thân nói, nàng có thể không cần nghe. Nếu bà không hài lòng, cứ để bà đến tìm ta."

Một bên là mẫu thân của hắn, một bên là đệ đệ, ta biết Phong Triệt chắc chắn rất khó xử.

"Triệt ca ca, ta không muốn ở lại hoàng thành nữa."

"Ta muốn cùng chàng đến biên ải."

Hắn lập tức bác bỏ:

"Không được. Biên ải khắc nghiệt, gió cát lớn, công chúa là cành vàng lá ngọc, vừa thanh thân xong, ta không muốn nàng chịu khổ cùng ta."

Ta hiểu tính cách Phong Triệt, những gì hắn đã quyết định thì khó mà thay đổi, trừ phi—

Nhát kiếm ấy, Phong Triệt ra tay có chừng mực.

Chưa đến vài tháng, Phong Dật đã lành hẳn vết thương.



Thỉnh thoảng hắn gửi thư đến phủ công chúa, hoặc mặc áo cà sa, dáng vẻ thoát tục nhưng lại trêu ngươi, đứng trước cổng phủ ta, khiến bao người để ý.

Hắn dường như không có ý định hoàn tục để cưới vợ, khiến mẹ chồng ta lo lắng đến phát sốt.

Trong chiếc áo cà sa trắng, Phong Dật như bước ra từ tranh, vẻ đẹp vừa thoát tục vừa quyến rũ kỳ lạ.

Hắn còn khơi lên trào lưu trong đám công tử thế gia ở kinh thành, ai nấy đều bắt chước phong cách làm "Phật tử" của hắn.

Khi Phong Triệt trở về, hắn bắt gặp xe ngựa của Phong Dật trên đường, sắc mặt lập tức trở nên khó coi.

Nhưng Phong Dật chỉ quanh quẩn bên ngoài, xe ngựa không hề tiến gần phủ công chúa, chỉ loanh quanh cách một con phố.

Đến tối, sau vài lần cần lấy nước, ta nằm tựa vào lồng n.g.ự.c rắn chắc của Phong Triệt, lắng nghe nhịp tim mạnh mẽ như tiếng sấm của hắn.

Đột nhiên, bên ngoài phủ công chúa vang lên tiếng đàn không đúng lúc.

Phong Triệt nhíu mày:

"Là hắn đang gảy đàn sao? Đang gảy khúc gì vậy?"

Ta ngáp một cái, lười biếng đáp:

"Chắc là Phượng Cầu Hoàng thôi."

Phong Triệt lập tức ngồi dậy, xuống giường, rút kiếm đi ra ngoài.

Một lát sau, hắn trở lại, vòng tay ôm eo ta, trầm mặc hồi lâu rồi nói:

"Công chúa điện hạ, hay là thu dọn đồ đạc, cùng ta đến biên ải đi."

"Để một mình nàng ở lại trong kinh thành, ta không yên tâm."

Trong lúc Phong Triệt không nhìn thấy, khóe môi ta khẽ nhếch lên, lộ ra một nụ cười nhẹ nhàng.



Trên con đường dài dẫn đến biên ải, ta ngồi trong xe ngựa, cảm nhận hơi ấm từ tay Phong Triệt nắm chặt lấy tay mình.

Ngoài cửa sổ, gió thổi qua từng cồn cát, mang theo hơi lạnh của vùng đất khắc nghiệt, nhưng trong lòng ta lại ngập tràn cảm giác ấm áp.

"Triệt ca ca, chàng không hối hận khi đưa ta đến nơi này chứ?"

Phong Triệt quay đầu, ánh mắt tràn đầy sự dịu dàng, như có thể xua tan mọi gió cát:

"Chỉ cần có nàng bên cạnh, dù là biên ải khổ sở hay chiến trường đầy m.á.u lửa, ta đều không sợ."

Chúng ta đến biên ải vào một buổi chiều vàng rực, ánh nắng chiếu lên những tường thành cao lớn, như phủ lên đó một lớp ánh sáng ấm áp.

Phong Triệt cõng ta bước lên thành lũy, nắm c.h.ặ.t t.a.y ta, chỉ tay về phía chân trời xa xôi:

"Trường Ương, nàng nhìn xem, nơi này không chỉ có gió cát mà còn có bầu trời rộng lớn, nơi mà chúng ta có thể cùng nhau xây dựng một cuộc sống bình yên."

Ta khẽ mỉm cười, tựa đầu vào vai hắn:

"Chỉ cần có chàng, bất cứ nơi nào cũng là nhà."

Phía xa xa, ánh hoàng hôn nhuộm đỏ cả bầu trời, bao trùm lấy hai bóng người dựa sát vào nhau trên tường thành.

Trong lòng ta, cuối cùng cũng hiểu rõ, hạnh phúc thật sự không phải là nơi ta ở, mà là người luôn ở bên cạnh ta, bất kể gió cát hay bão giông.

Hết.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện