Tẩu Không kiếm! Thứ đầu tiên Dữu Khánh nghĩ đến chính là bảo vật trấn phái

của Linh Lung quan. Cùng một loại sao? Hắn cảm thấy không thể như vậy.

Tẩu Không kiếm tại trên người tiểu bạch kiểm bên cạnh Tương Hải Hoa?

Tiểu bạch kiểm đó lại xuất hiện tại hiện trường Bàng Vô Tranh bị giết, sau đó

Trùng Nhi khẩn cấp nói với mình hãy báo cho Hướng Lan Huyên biết Bàng Vô

Tranh là Đông Liên Ngọc.

Theo lời A Lang đại cô nói, tại trong mật đạo dưới tiệm quần áo, đáng lẽ mình

phải chạm mặt với Bàng Vô Tranh, nhưng không biết vì nguyên nhân gì, Bàng

Vô Tranh lại đột nhiên rời khỏi, sau đó chết ở một nơi khác.

Bàng Vô Tranh là Đông Liên Ngọc, nói cách khác, lúc đó mình tiến vào mật

đạo sẽ đụng phải một cao thủ cảnh giới Cao Huyền.

Cho dù A Lang đại cô kiên quyết không đồng ý Bàng Vô Tranh có vấn đề,

nhưng căn cứ vào phán đoán của hắn, lão già Bàng Vô Tranh đó có vấn đề, rất

có thể là nhằm vào tiên phủ. Nếu như chạm mặt lão ta tại trong mật đạo, hắn có

phần không dám tưởng tượng đến hậu quả.

Nghĩ đến lời truyền âm nhắc nhở của tiểu sư thúc trước khi tiến vào tiên phủ,

hắn chợt hiểu ra, thì ra tiểu sư thúc cũng đến Hổ Phách hải.

Và cuối cùng hắn đã biết được vì sao Trùng Nhi thường xuyên chỉ nhớ ra từng

điểm từng điểm một, đồng thời liên tục lấy cớ là lời tiểu sư thúc căn dặn để giải

thích mọi việc.

Điên rồi sao? Hai đệ tử chân truyền còn lại cuối cùng của Linh Lung quan đồng

thời xuất hiện tại Hổ Phách hải, còn là nơi tụ tập các thế lực lớn, nguy hiểm cỡ

nào chứ, lỡ như cùng xảy ra chuyện thì sao bây giờ?

Hiện tại hắn đã phần nào hiểu được sự nghi ngờ của A Lang đại cô, Bàng Vô

Tranh đã xuống đại đạo vì sao lại đột nhiên rời đi, và chết ở một nơi khác, hắn

đoán rằng chính là tiểu sư thúc xuất thủ.

Hắn biết tiểu sư thúc rất lợi hại, đệ tử Âm Tự quyết vốn là chịu trách nhiệm đối

ngoại cho Linh Lung quan, mạnh nhất về vũ lực, tuy nhiên hắn chưa từng đích

thân trải nghiệm, không nghĩ tới tiểu sư thúc lại có thể tiêu diệt tu sĩ Cao huyền.

Thực sự là tiểu sư thúc đã làm việc đó sao?

Hướng Lan Huyên nói trên Tẩu Không kiếm có huyết khí của Bàng Vô Tranh,

vậy chắc hẳn không sai rồi.

Vừa đến Tri Hải các liền nghe nói Các chủ Tri Hải các nuôi một tên tiểu bạch

kiểm, nói cách khác, tiểu sư thúc đã đến Hổ Phách hải trước đó.

Tiểu sư thúc chính là tên tiểu bạch kiểm ăn cơm nhuyễn đó ư?

Hắn im lặng một lúc lâu rồi mới lên tiếng hỏi: “Tên tiểu bạch kiểm bên cạnh

Tương Hải Hoa tên là Bạch Thương Thủy phải không?”

Hướng Lan Huyên: “Ừ, một tên quen ăn cơm nhuyễn, thật sự không biết Tương

Hải Hoa nghĩ như thế nào, đã biết rõ tính cách người này, vậy mà vẫn có thể anh

anh em em với hắn. Hoặc là Tương Hải Hoa ngu ngốc, hoặc tên tiểu bạch kiểm

đó rất biết cách đối phó nữ nhân. Bây giờ xem ra, người này ẩn giấu rất sâu,

không đơn giản như tưởng tượng. Giết chết Đông Liên Ngọc ngay lập tức, há là

việc người thường có thể làm được sao? Ngay cả là Cao Huyền bình thường

cũng không làm được! Ta rất muốn biết rốt cuộc thì người này là ai?”

Tiểu sư thúc chính là Bạch Thương Thủy? Suy nghĩ của Dữu Khánh trôi về quá

khứ trước đó, hắn đang nghĩ tới một vấn đề, trước đây tiểu sư thúc lấy từ đâu ra

tài nguyên tu luyện để cung cấp cho Linh Lung quan? Nghĩ đến việc lúc trước

mình thường tìm tiểu sư thúc xin tiền tiêu, càng nghĩ kỹ càng kinh khủng, hắn

có phần không dám nghĩ tiếp nữa.

Suy nghĩ quay trở lại hiện thực trước mắt, hắn khẽ lắc đầu nói: “Đại hành tẩu, ta

thật sự không muốn lừa ngươi. Ta có thể biết người này là ai, nhưng trước khi

thực sự xác nhận, ta không thể nói được. Ta cũng không biết chắc có phải hắn

đã giết Đông Liên Ngọc hay không. Ta cam đoan với ngươi, trước khi nói đến

việc này, ta thật sự không biết hắn đang làm gì ở Hổ Phách hải. Nếu có thể sống

sót trở về, chờ ta tìm hiểu rõ ràng, ta sẽ nói cho ngươi biết, được chứ?”

Câu trả lời này khiến Hướng Lan Huyên trầm mặc, nếu là người khác, để giải

quyết đúng sai rất đơn giản, nàng có rất nhiều cách khiến đối phương phải nói

ra, nhưng quan hệ giữa hai người rắc rối phức tạp, phương thức thông thường

không giải quyết được vấn đề giữa bọn họ.

Sau đó, nàng đột nhiên thay đổi đề tài, “Tiếp theo, nữ nhân có cải trang, luôn đi

theo bên cạnh ngươi là ai?”

Dữu Khánh tức thì có chút đau đầu, hắn đã nghe ra được, nếu như không chịu

nói thật cho vị này biết, sợ rằng vị này thực sự sẽ không hỗ trợ trong việc Nam

Trúc. Sau một lúc do dự, trước ánh mắt khôn khéo nhìn kỹ của đối phương, hắn

nhỏ giọng trả lời: “Là Diệp A Lang của Hổ Phách tộc, ngươi hẳn là có quen

biết.”

Hướng Lan Huyên sửng sốt, đây là một đáp án mà nàng thực sự không hề nghĩ

tới, nàng vô cùng kinh hỏi: “Không phải bà ta đã bị Lý Trừng Hổ giết chết rồi

sao?”

Nàng quả thực quen biết A Lang đại cô, hồi đó còn thường xuyên có qua lại.

Dữu Khánh: “Ta cũng không biết rõ chi tiết cụ thể. Chỉ biết rằng, lúc đó khi bà

ta bị Lý Trừng Hổ truy sát thì có người dùng thủ pháp thay mận đổi đào để giúp

bà ta tránh thoát một kiếp.”

Hướng Lan Huyên: “Bà ta đi theo ngươi để làm gì?”

Dữu Khánh: “Tiến vào tiên phủ còn có thể làm gì khác, chính là vì vẫn còn nhớ

đến ân oán giữa Hổ Phách tộc và Lý Trừng Hổ.”

Hướng Lan Huyên bừng tỉnh, hiểu ra, muốn tìm tiên duyên, gia tăng thực lực để

báo thù…

Phía chân trời chỉ còn lại một vệt đỏ ửng sáng, mặt đất đã chìm vào bóng tối,

nhóm người Nam Trúc vẫn đang lướt nhanh giữa núi non trùng điệp.

Chỉ là, bởi vì vấn đề ánh sáng, nên bọn họ phải đi đi dừng dừng để tìm kiếm dấu

hiệu chỉ đường, sợ đi nhầm phương hướng, nhưng lại không dám thắp sáng ánh

đèn.

Đột nhiên, con đường phía trước bị chặn lại, xuất hiện một con sông chảy xiết

giữa hai vách núi, nước sông ầm ầm gào thét lao nhanh giữa khe sâu, hơi nước

tung lên dày đặc.

Nam Trúc đang định dẫn mọi người trực tiếp bay qua, đột nhiên có người hét

lên: “Tiểu mập mạp, dừng một chút.”

Mọi người nghe tiếng gọi, dồn dập dừng lại quay đầu nhìn, người gọi to chính

là Văn lão.

Ông ta nhấc tay lau mồ hôi trên mặt, Nam Trúc quay lại đi đến hỏi: “Văn lão, có

chuyện gì chờ gặp được đám người lão Thập Ngũ rồi từ từ nói chuyện được

không. Bây giờ trời còn có chút ánh sáng mờ mờ, mở pháp nhãn còn có thể đi

đường, nhưng nếu tiếp tục lề mề, trời sẽ hoàn toàn tối đen đó.”

Văn lão vẫn rất cẩn thận, đưa tay lau mồ hôi trên trán, rồi lại lau trên vai dưới

vai, “Sao ta cảm thấy con đường chúng ta đuổi theo này có gì đó không thích

hợp?”

Vừa nghe nói như vậy, Ô y nhân đứng ở phía sau lập tức cảnh giác nhìn đến.

Nam Trúc không hiểu, hỏi: “Ý của tiền bối là?”

Văn lão: “Chúng ta gấp gáp đuổi theo phải đến mấy trăm dặm đường, Thám

Hoa lang lưu lại dấu hiệu chỉ đường xa như vậy mà không có lời dặn dò gì, cứ

để chúng ta cắm đầu đi tới như vậy, hắn không lo lắng gì ư? Chúng ta vội vã

đuổi theo một quãng đường dài như vậy mà vẫn không đuổi kịp, có bình thường

không?”

Nghe những lời này, rất nhiều người bắt đầu suy nghĩ lại.

Nam Trúc có chút do dự, nói: “Chúng ta một mực đi theo dấu hiệu chỉ đường

của lão Thập Ngũ thì có gì không đúng? Có thể là bọn hắn gặp chuyện gì đó,

cũng đang vội vã lên đường.”

Văn lão: “Trời đã tối đen, lại không thể soi sáng, không tiện tìm kiếm dấu hiệu

chỉ đường. Trong hoàn cảnh tối đen như vậy chúng ta cũng không đuổi theo

được bao nhiêu. Nếu nhóm người Thám Hoa lang gặp chuyện gì đó cần liên tục

đi đường, chúng ta chậm rãi tìm kiếm dấu hiệu chỉ đường trong đêm tối cũng sẽ

không đuổi kịp. Không bằng tạm thời nghỉ ngơi ở đây đi. Nếu bọn hắn cũng

dừng lại nghỉ ngơi, chờ lâu không thấy chúng ta đuổi tới tụ tập, nhất định sẽ

phái người quay lại theo đường cũ để liên lạc với chúng ta. Có người dẫn

đường, chúng ta sẽ thuận lợi hơn nhiều.”

Nam Trúc có chút do dự, nhìn về phía những người khác.

An Di gật đầu đồng ý nói: “Nam huynh, Văn lão nói có lý.”

Tô Thu Tử cũng nói: “Với tình hình hiện tại, quả thực cũng không cần gấp gáp

nhất thời.”

Với tình hình thực tế như vậy, Nam Trúc đành nghe theo lời khuyên, để cho mọi

người nghỉ ngơi tại chỗ, chờ trời sáng sẽ tiếp tục lên đường.

Kỳ thực gã cũng có phần bối rối và nghi ngờ, quãng đường xa như vậy, tại sao

lão Thập Ngũ không phái Tiểu Thanh quay lại liên hệ với gã chứ?

Một nhóm người bắt đầu dừng lại nghỉ ngơi tại chỗ, có người kiểm tra xung

quanh, có người xuống bờ sông rửa ráy, ví dụ như Nam Trúc người đầy mồ hôi,

cũng có người thay phiên canh gác.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện