"Đinh——"
“Chúc mừng ký chủ! Hệ thống đã nâng cấp!”
“Hiện tại ký chủ có thể mang theo tối đa hai người vào thế giới của đối tượng được phục vụ!”
“Chúc mừng ký chủ, bạn đã nhận được Thuốc Làm Chậm Dòng Thời Gian!”
“Sau khi sử dụng, thời gian sẽ chậm lại, tốc độ có thể tự điều chỉnh.”
- --
Sau Tết, thời tiết dần trở nên ấm áp.
Trên các con phố của Nam triều, người qua lại tấp nập, tiếng rao hàng vang lên không ngớt.
Đường Khê và Cố Hành Chu đi trên phố, nét mặt đầy bất lực khi nhìn người bạn đồng hành ồn ào bên cạnh.
“Này, tôi hỏi thật, Quách Miểu Miểu, rốt cuộc cậu đến đây làm gì?”
“Tôi đến xem lễ đăng quang của anh Cố chứ còn gì nữa! Sao thế? Tôi phá hỏng thế giới riêng của hai người à?”
Quách Miểu Miểu tay trái cầm bánh hạt óc chó, tay phải ôm túi mứt hoa quả, miệng nhét đầy ba viên kẹo hồ lô chưa ăn hết.
“Hành Chu, Khê Khê!”
Cố Tuyết Trúc bước xuống từ một cỗ xe ngựa, nét mặt rạng rỡ đi về phía họ.
“Cha bảo hôm nay nhà có khách, ta ra ngoài mua sắm thì tình cờ gặp hai người.”
Đường Khê liền khoác tay Cố Tuyết Trúc cười tươi.
“Đúng lúc, đây là bạn em, Quách…”
Vừa quay lại, Đường Khê nhìn thoáng qua Quách Miểu Miểu và giật mình.
“Quách Miểu Miểu? Quách Miểu Miểu!”
Anh ta ngẩn người, nhìn chằm chằm không chớp mắt.
Đây là lần đầu tiên Đường Khê thấy anh như vậy. Dù từng có nhiều bạn gái, nhưng chưa lần nào Quách Miểu Miểu có biểu cảm này.
Cô thoáng lo lắng, chẳng lẽ ăn quá nhiều rồi sinh bệnh?
“Tôi… chào cô… tôi là… Quách Miểu Miểu.”
Anh ta nói năng ấp úng, khiến Đường Khê càng thêm lo lắng.
Ăn quá nhiều đến mức nói cũng không nổi nữa sao?
Cố Hành Chu bật cười khẽ, chào hỏi Cố Tuyết Trúc rồi kéo Đường Khê rời đi.
“Này—anh kéo em đi đâu thế? Hình như Quách Miểu Miểu ăn nhiều quá, lỡ xảy ra chuyện thì sao?”
“Ta thấy không phải cậu ta ăn nhiều quá đâu, mà là trúng mũi tên của thần Cupid rồi.”
“Cupid? Anh biết cả Cupid sao?! Anh đúng là thời thượng quá rồi đấy. Có vẻ như anh học được kha khá thứ từ thời đại của em rồi nhỉ…”
Tiếng họ trò chuyện nhỏ dần, hòa vào âm thanh náo nhiệt của khu chợ sầm uất.
- --
Buổi tối, Đường Khê nằm dài trong sân nhà mình, vừa xem phim truyền hình vừa thư giãn.
Từ khi dẫn Quách Miểu Miểu đến Nam triều, anh ta gần như muốn chuyển hẳn đến nhà cô, ngày nào cũng đòi đi cùng cô sang đó.
Giờ cuối cùng cũng tống được anh ta ở lại Nam triều, Đường Khê hiếm hoi có được chút thời gian yên tĩnh.
“Khê nhi.”
Trong lúc Đường Khê đang nằm trên ghế xích đu, nửa tỉnh nửa mơ thì giọng nói dịu dàng của Cố Hành Chu vang lên phía sau cô.
Cô không mở mắt, bởi chỉ cần nghe đã biết là hắn.
“Sao thế…”
Đường Khê lẩm bẩm. Gần đây cô mải mê xem phim, ngày nào cũng nằm dài trên ghế, xem đến khi ngủ quên. Cố Hành Chu liền bế cô lên phòng để ngủ tiếp.
“Khê nhi, gả cho ta nhé.”
Cố Hành Chu ngồi xổm xuống bên cạnh cô. Bên tai vang lên tiếng mở một thứ gì đó.
Đường Khê giật mình tỉnh táo, ánh mắt chạm phải ánh nhìn nghiêm túc của hắn.
“Anh cầu hôn kiểu này thì không đủ chân thành đâu. Làm gì có ai cầu hôn như thế chứ.”
Ngay sau đó, chiếc hộp trên tay Cố Hành Chu mở ra, bên trong lộ ra một vật khiến cô kinh ngạc.
“Ngọc tỷ?!”
Đường Khê nhìn vật đó mà sững sờ.
Đó chính là ngọc tỷ mà Cố Hành Chu nhận được trong lễ đăng cơ. Trước đây, cô thường mượn để nghịch, còn vô cùng yêu thích.
“Anh…”
“Đường Khê, lấy thiên hạ làm sính lễ, ta muốn nàng làm thê tử của ta. Nàng có đồng ý không?”
Đôi mắt Đường Khê ngân ngấn nước, cô nhìn gương mặt đầy căng thẳng của hắn hồi lâu.
Rồi cô hất cằm, quay đi, giọng đầy kiêu kỳ:
“Nhưng em chỉ muốn làm một phú bà giàu có, mỗi tối vào hộp đêm gọi trai đẹp...”
“Ưm—anh làm gì…”
Lời còn chưa dứt thì Cố Hành Chu đã cúi xuống, đặt một nụ hôn cuồng nhiệt lên môi cô. Nụ hôn như cuốn cô vào một cơn bão không thể cưỡng lại.
Đường Khê giãy giụa một chút, rồi dần buông xuôi, bật cười, vòng tay ôm lấy cổ hắn.
“Em đùa thôi. Em đồng ý…”
HẾT
“Chúc mừng ký chủ! Hệ thống đã nâng cấp!”
“Hiện tại ký chủ có thể mang theo tối đa hai người vào thế giới của đối tượng được phục vụ!”
“Chúc mừng ký chủ, bạn đã nhận được Thuốc Làm Chậm Dòng Thời Gian!”
“Sau khi sử dụng, thời gian sẽ chậm lại, tốc độ có thể tự điều chỉnh.”
- --
Sau Tết, thời tiết dần trở nên ấm áp.
Trên các con phố của Nam triều, người qua lại tấp nập, tiếng rao hàng vang lên không ngớt.
Đường Khê và Cố Hành Chu đi trên phố, nét mặt đầy bất lực khi nhìn người bạn đồng hành ồn ào bên cạnh.
“Này, tôi hỏi thật, Quách Miểu Miểu, rốt cuộc cậu đến đây làm gì?”
“Tôi đến xem lễ đăng quang của anh Cố chứ còn gì nữa! Sao thế? Tôi phá hỏng thế giới riêng của hai người à?”
Quách Miểu Miểu tay trái cầm bánh hạt óc chó, tay phải ôm túi mứt hoa quả, miệng nhét đầy ba viên kẹo hồ lô chưa ăn hết.
“Hành Chu, Khê Khê!”
Cố Tuyết Trúc bước xuống từ một cỗ xe ngựa, nét mặt rạng rỡ đi về phía họ.
“Cha bảo hôm nay nhà có khách, ta ra ngoài mua sắm thì tình cờ gặp hai người.”
Đường Khê liền khoác tay Cố Tuyết Trúc cười tươi.
“Đúng lúc, đây là bạn em, Quách…”
Vừa quay lại, Đường Khê nhìn thoáng qua Quách Miểu Miểu và giật mình.
“Quách Miểu Miểu? Quách Miểu Miểu!”
Anh ta ngẩn người, nhìn chằm chằm không chớp mắt.
Đây là lần đầu tiên Đường Khê thấy anh như vậy. Dù từng có nhiều bạn gái, nhưng chưa lần nào Quách Miểu Miểu có biểu cảm này.
Cô thoáng lo lắng, chẳng lẽ ăn quá nhiều rồi sinh bệnh?
“Tôi… chào cô… tôi là… Quách Miểu Miểu.”
Anh ta nói năng ấp úng, khiến Đường Khê càng thêm lo lắng.
Ăn quá nhiều đến mức nói cũng không nổi nữa sao?
Cố Hành Chu bật cười khẽ, chào hỏi Cố Tuyết Trúc rồi kéo Đường Khê rời đi.
“Này—anh kéo em đi đâu thế? Hình như Quách Miểu Miểu ăn nhiều quá, lỡ xảy ra chuyện thì sao?”
“Ta thấy không phải cậu ta ăn nhiều quá đâu, mà là trúng mũi tên của thần Cupid rồi.”
“Cupid? Anh biết cả Cupid sao?! Anh đúng là thời thượng quá rồi đấy. Có vẻ như anh học được kha khá thứ từ thời đại của em rồi nhỉ…”
Tiếng họ trò chuyện nhỏ dần, hòa vào âm thanh náo nhiệt của khu chợ sầm uất.
- --
Buổi tối, Đường Khê nằm dài trong sân nhà mình, vừa xem phim truyền hình vừa thư giãn.
Từ khi dẫn Quách Miểu Miểu đến Nam triều, anh ta gần như muốn chuyển hẳn đến nhà cô, ngày nào cũng đòi đi cùng cô sang đó.
Giờ cuối cùng cũng tống được anh ta ở lại Nam triều, Đường Khê hiếm hoi có được chút thời gian yên tĩnh.
“Khê nhi.”
Trong lúc Đường Khê đang nằm trên ghế xích đu, nửa tỉnh nửa mơ thì giọng nói dịu dàng của Cố Hành Chu vang lên phía sau cô.
Cô không mở mắt, bởi chỉ cần nghe đã biết là hắn.
“Sao thế…”
Đường Khê lẩm bẩm. Gần đây cô mải mê xem phim, ngày nào cũng nằm dài trên ghế, xem đến khi ngủ quên. Cố Hành Chu liền bế cô lên phòng để ngủ tiếp.
“Khê nhi, gả cho ta nhé.”
Cố Hành Chu ngồi xổm xuống bên cạnh cô. Bên tai vang lên tiếng mở một thứ gì đó.
Đường Khê giật mình tỉnh táo, ánh mắt chạm phải ánh nhìn nghiêm túc của hắn.
“Anh cầu hôn kiểu này thì không đủ chân thành đâu. Làm gì có ai cầu hôn như thế chứ.”
Ngay sau đó, chiếc hộp trên tay Cố Hành Chu mở ra, bên trong lộ ra một vật khiến cô kinh ngạc.
“Ngọc tỷ?!”
Đường Khê nhìn vật đó mà sững sờ.
Đó chính là ngọc tỷ mà Cố Hành Chu nhận được trong lễ đăng cơ. Trước đây, cô thường mượn để nghịch, còn vô cùng yêu thích.
“Anh…”
“Đường Khê, lấy thiên hạ làm sính lễ, ta muốn nàng làm thê tử của ta. Nàng có đồng ý không?”
Đôi mắt Đường Khê ngân ngấn nước, cô nhìn gương mặt đầy căng thẳng của hắn hồi lâu.
Rồi cô hất cằm, quay đi, giọng đầy kiêu kỳ:
“Nhưng em chỉ muốn làm một phú bà giàu có, mỗi tối vào hộp đêm gọi trai đẹp...”
“Ưm—anh làm gì…”
Lời còn chưa dứt thì Cố Hành Chu đã cúi xuống, đặt một nụ hôn cuồng nhiệt lên môi cô. Nụ hôn như cuốn cô vào một cơn bão không thể cưỡng lại.
Đường Khê giãy giụa một chút, rồi dần buông xuôi, bật cười, vòng tay ôm lấy cổ hắn.
“Em đùa thôi. Em đồng ý…”
HẾT
Danh sách chương