58.

Ninh Ngộ vỗ vỗ đầu ta: "Lần sau cậu ta còn làm vậy với nhóc, nhóc liền nói cho ta."

Ninh Ngộ và Tuỳ sư huynh hoàn toàn khác nhau.

Nhưng lúc hắn nói lời này ngữ khí ôn hoà, mang theo chút giọng trấn an, ta đem đầu vùi vào trong chăn, trong nháy mắt như vậy ta cứ ngỡ hắn là Tuỳ sư huynh.

"Nhóc đang khóc sao?" hắn thở dài, "Rất khó chịu?"

Ta gật đầu và nói: "Đuôi, khó chịu."

Nghe ta nói vậy, hắn để ta nằm sấp xuống, hắn ngồi bên giường, ngón tay lành lạnh: "Là ta quản Ninh Dục quá lỏng mới để đệ ấy tuỳ tâm sở dục như vậy." Ninh Ngộ một mặt tức giận nói, một mặt đem ngón tay dọc theo ngọc trụ dò xét đi vào, cẩn thận mà chậm rãi rút nó ra, "Đệ đệ ta là tiểu hỗn đản, nếu nhóc bị hắn khi dễ, đánh ngược lại là được."

Ta nắm lấy chăn, lúc rút ngọc trụ còn mang theo tiếng nước dính dính, ta cũng không biết tại sao phía sau ta lại chảy ra những thứ kia, chờ sau khi được rút ra ta chỉ hy vọng nó được đút vào lại.

Ninh Ngộ nói: "Ngồi dậy mặc quần, ta có chút chuyện muốn nói với nhóc."

Ta cảm thấy cả người vô lực, ngồi không dậy nổi, chỉ có thể nằm sấp trên giường nhìn Ninh Ngộ, nói: "Khó chịu..." Ninh Ngộ hỏi ta: "Chỗ nào khó chịu?"

Ta nói: "Không có đuôi...khó chịu."

Hắn hơi sững sờ, như muốn nói gì nhưng khoé môi chỉ giật giật, cũng không lên tiếng.

Một lát sau, hắn từ trong linh giới lấy ra một viên đan dược, đút vào miệng ta.

"Độc Tình Hoa qua một thời gian mới hết, Linh Minh đan có thể giúp nhóc bảo trì thanh tỉnh." Thanh âm Ninh Ngộ cách ta càng ngày càng xa, ta cho rằng hắn muốn rời đi nơi này, liền đưa tay bắt lấy tay của hắn.

"Đại sư huynh..." Ta khép mắt lại, nhẹ giọng nói.

"Nhóc muốn trở về sao?"

"Còn phải quét dọn trong viện của sư phụ, bằng không trong viện toàn lá cây..." Ta cảm thấy mình như chìm vào nước nóng, bị ngâm đến mềm nhũn cả người, không có khí lực nhúc nhích.

Ai đó nắm lấy tay ta. Ta dùng mặt cọ cọ mu bàn tay hắn, lạnh lạnh, thật thoải mái.

59.

Ninh Ngộ đắp chăn cho Tuần Chi, nhẹ nhàng thở dài.

Nếu Tuần Chi không phải đệ tử Phúc Lộc sơn, hắn có lẽ cũng sẽ bị trêu chọc chứ không phải như Liễu Hạ Huệ thấy sắc đẹp trước mắt mà chả làm gì.

"Nếu người có kết huyết khế với đại hung mà nói mình bình thường không có gì lạ, vậy người trên đời đều là những cọng cỏ ven đường thôi."

Ninh Ngộ lẩm bẩm nói một câu, lại cúi đầu nhìn ngón út mình bị Tuần Chi nắm. Tuần Chi dường như có ác mộng, lông mày hơi cau lại.

"Các sư huynh đều rất xem trọng nhóc." Ninh Ngộ xoa dịu nếp gấp giữa lông mày thiếu niên, nói.

"Sư huynh..." Ninh Ngộ nhẹ giọng nói: "Chờ ta tìm ra phương pháp giải khế, liền đưa nhóc về Phúc Lộc sơn. Đừng buồn nữa."

1

60.

Khi thì ta mơ thấy mình một mình rụt trong bể nước, khi thì mơ thấy nương viết thư cho cha trên bàn, khi thì mơ thấy các sư huynh vây quanh chơi cờ. Còn mơ thấy một con mèo đen to bằng bàn tay, nó xoay quanh chân ta, dường như rất thân mật với ta nhưng khi ta muốn ôm nó nó liền cắn một cái vào cổ tay ta, rất nhanh liền chạy xa.

Ta ngồi xổm gục đầu lên đầu gối khóc.

Nó không phải tiểu hắc miêu, nó là đồ hư hỏng.

Giang sư huynh nói, làm cho ta khổ sở thì đều là đồ xấu xa.

*tác giả có điều muốn nhắn:

bởi vì hành động của tiểu cẩu bỉ đệ đệ Ninh Dục kéo rất nhiều thù hận

ta...

Đọc trong bình luận toàn ý thượng liền sẽ lạnh/

nên Ninh ca ca vẫn lựa chọn làm Liễu Hạ Huệ.

|:::::::::::::::::>~~~~~~0==[]:|

Trong lúc edit tui mò được bài này hay quá nên muốn chia sẻ cho mọi người một chút. (//▽//) Cảm ơn đã chờ đợi, chúc mọi người đọc truyện vui vẻ.

hôm nay là ngày cuối cùng trong năm 2021 rồi nha~ khuyến mãi mọi người 1 chương nhé o(>ω<)o đừng quên tự cảm ơn bản thân đã chăm chỉ một năm qua nha (¯▿¯)
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện