Còn hắn, vì không muốn ông cụ Hoắc gây thêm phiền phức cho tôi, nên đã đồng ý với bố mình về việc đảm nhận vị trí chủ tịch tập đoàn.

 

 

Đôi khi tôi tự hỏi, ngày đó ông cụ Hoắc cố tình gây khó dễ cho tôi, chẳng qua là để ép con trai ông ấy tiếp quản công ty.

 

Nhưng thôi kệ, bây giờ tôi và Hoắc Yến Thâm hợp tác rất vui vẻ.

 

Tôi rời khỏi Hoắc thị, bộ phận tôi phụ trách liên tục tăng trưởng lợi nhuận ba quý, cũng coi như đã hoàn thành nhiệm vụ khá tốt.

 

Sau đó, tôi dồn hết sức lực và tâm tư vào công ty của mình.

 

Công ty từ ban đầu đã phát triển theo Hoắc thị, thành tích không tệ.

 

Đương nhiên, sau khi tôi tiếp quản toàn diện, cũng bắt đầu mở rộng sang các lĩnh vực khác.

 

Dù sao, dựa dẫm hoàn toàn vào người khác chẳng khác nào tự đặt mình vào hoàn cảnh nguy hiểm.

 

Những hạng mục kinh doanh mà Cố thị bán tháo, đều do công ty tôi mua lại.

 

Đó là điều tôi vẫn canh cánh trong lòng.

 

Trong nguyên tác, hạng mục kinh doanh đó vốn là sự trùng lặp giữa Cố thị và Hoắc thị, Hoắc Yến Thâm vì tôi mà chủ động nhường lại.

 

Bây giờ tôi mua lại, trả lại cho hắn.

 

“Cố thị bây giờ khó khăn như vậy, nói là mua, Cố Hoài gần như là tặng không cho cô rồi.”

 

“Không biết nếu cậu ta biết cô mua chỉ để sang tên cho tôi, có tức chết không?”

 

Hoắc Yến Thâm trêu chọc.

 

Tôi không phủ nhận.

 

Hiện tại xem ra, lúc trước không vạch mặt nhau, quả thật đã tạo không ít thuận lợi cho tôi.

 

20

 

Lần gặp lại Lục Bạch Nguyệt tiếp theo, là ở một triển lãm ngành nghề tại thành phố A.

 

Cô ta đang trao đổi với một khách hàng.

 

Khi khách hàng đồng ý ký đơn hàng, cô ta khó kìm nén được, nhỏ giọng vui mừng kêu lên.

 

Nếu như nói, Lục Bạch Nguyệt trước đây nhu nhược, dịu dàng.

 

Thì bây giờ, cô ta lại kiên cường và mạnh mẽ.

 

Cách ăn mặc của cô ta không còn tinh tế như trước, nhưng lại toát lên sức sống tươi trẻ.

 

Lúc ra khỏi triển lãm, bên ngoài trời đã đổ mưa như trút nước.

 

Sau khi đưa tôi đến, trợ lý đã đi đến một hướng khác của thành phố A để làm việc, giờ đợi cậu ta quay lại thì sẽ rất lâu.

 

Mà ứng dụng gọi xe trên điện thoại hiển thị đang có hàng dài chờ đợi phía trước, có lẽ phải mất cả tiếng đồng hồ.

 

Lục Bạch Nguyệt xuất hiện đúng lúc này.

 

“Lúc ở triển lãm, tôi còn tưởng mình nhận nhầm người, không ngờ lại thật sự là cô.”

 

“Với thời tiết này, rất khó bắt xe vào bây giờ.”

 

“Nếu cô không ngại, tôi có thể cho cô đi nhờ một đoạn.”

 

Tôi nhìn Lục Bạch Nguyệt, cô ta lại đột ngột ngẩng đầu, tránh ánh mắt của tôi.

 

“Đương nhiên, nếu cô thích dầm mưa chờ cả tiếng đồng hồ thì tôi không có gì để nói.”

 

“Biệt thự Hồ Dữ.”

 

“Cái gì?”

 

“Địa chỉ của tôi.”

21

 

 

Tôi và Lục Bạch Nguyệt im lặng suốt đường đi.

 

Tôi nghĩ, Lục Bạch Nguyệt vẫn rất ghét tôi.

 

Giống như tôi cũng chẳng ưa gì cô ta.

 

Gần đến nơi, cô ta vẫn không ngừng mỉa mai.

 

“Đi đôi guốc cao lênh khênh thế kia, chạy ngoài đường suốt ngày, cô không sợ trẹo chân à.”

 

“Ngày thường đi đâu chẳng có tài xế đưa đón, có mấy khi phải đi bộ đâu.”

 

“Đương nhiên, hôm nay là ngoại lệ.”

 

Tôi đáp trả.

 

“Lê Nhiễm, cô đúng là khó ưa.”

 

Một tiếng còi chói tai xé toạc màn đêm mưa.

 

Chiếc xe tải lớn lao sang làn đường bên cạnh như mất lái.

 

Nhưng chính người phụ nữ vừa nói ghét tôi lại cố giữ vững tay lái, lấy thân mình chống đỡ chiếc xe tải.

 

Một tiếng va chạm kinh hoàng, trời đất đảo lộn.

 

Tôi không biết đã qua bao lâu, có lẽ là một giờ, cũng có thể chỉ một giây.

 

“Lê Nhiễm… Lê Nhiễm, ra ngoài đi.”

 

Giọng nói yếu ớt vọng đến từ ghế lái.

 

Từ góc của tôi, thậm chí Lục Bạch Nguyệt còn thấy được cả máu thịt lẫn lộn.

 

“Câm miệng.”

 

Tôi mò mẫm, cố gắng cởi dây an toàn của mình trước, nhưng xe bị lật nghiêng khiến dây an toàn của tôi bị kẹt cứng.

 

Tôi lại cố gắng cởi dây an toàn cho Lục Bạch Nguyệt.

 

“Lê Nhiễm, cô đừng lo cho tôi.”

 

Chất lỏng chảy xuống từ đầu làm nhòe tầm nhìn của tôi, thế giới biến thành một màu đỏ mơ hồ.

 

“Lục Bạch Nguyệt, im miệng!”

 

“Lê Nhiễm, tôi vẫn luôn rất ghét cô.”

 

“Nếu được làm lại lần nữa, có lẽ tôi vẫn không nhịn được mà ghen tị với cô, làm điều xấu với cô.”

 

“Nhưng mà, tôi lại rất thích dáng vẻ tỏa sáng của cô.”

 

“Tôi ghét cô, nhưng cũng cảm ơn cô, Lê Nhiễm.”

 

“Cô khiến tôi cũng muốn thử một con đường đời khác.”

 

“Thì ra cuộc đời do mình toàn quyền nắm giữ, thật sự rất sảng khoái.”

 

“Lục Bạch Nguyệt, có lẽ chúng ta sẽ chết ở đây mất.”

 

“Đúng vậy, huhu…”

 

“Xin lỗi, Lê Nhiễm, tôi không nên chở cô.”

 

“Huhu, tôi cũng không ngờ lần duy nhất tôi tốt bụng đưa tay ra với cô, lại có thể hại chết cô.”

 

“Kiếp sau, tôi sẽ đối tốt với cô để trả lại nhé!”

 

“... Ngốc ạ.”

Lục Bạch Nguyệt vừa cố gắng nói, vừa giãy giụa muốn giúp tôi tháo dây an toàn.

 

 

Như thể đã dùng hết sức lực cuối cùng.

 

Nhưng không kịp nữa rồi.

 

Chiếc xe tải va chạm với chúng tôi là một xe bồn chở xăng.

 

Tôi nghe thấy tiếng chất lỏng rỉ ra, có lẽ nhiên liệu đã tràn khắp mặt đất.

 

Cuối cùng, ánh sáng chói lòa nuốt chửng tôi và Lục Bạch Nguyệt.

 

Thế giới chìm vào tĩnh lặng.

 

22

 

Tôi tỉnh lại từ trong giấc mộng.

 

Thế giới dường như tĩnh lặng.

 

Một cuốn tiểu thuyết ngược luyến truy thê hỏa táng tràng bày ngay đầu giường.

 

Tôi mở cuốn tiểu thuyết ra.

 

Nguyên tác không hề bị sửa đổi.

 

Hóa ra, chỉ là một giấc mơ?

 

Nữ chính trong truyện ngược làm gì có chuyện đắc ý?

 

Vẫn là vì tình mà khổ sở, giày vò nửa đời, u uất mà chết.

 

Hóa ra, đó chỉ là một giấc mơ.

 

Đúng vậy, nếu đặt vào thực tế, sao kẻ hưởng lợi có thể dễ dàng buông bỏ quyền lực?

 

Sao đàn ông ở địa vị cao, có danh lợi trong tay có thể chỉ yêu một người?

 

Càng không thể sau khi mất đi một người phụ nữ lại hối hận khôn nguôi, đau thấu tim gan.

 

Nếu đàn ông có thể chọn chim trong lồng, sao cam tâm tình nguyện làm bàn đạp cho người phụ nữ, giúp họ lên đỉnh cao?

 

Dù là nguyên tác hay giấc mộng của tôi, đều đã tô vẽ quá nhiều cho đàn ông.

 

Cũng đánh giá nữ chính quá thấp.

 

Tôi bước vào phòng tắm với đôi chân trần, dùng bật lửa đốt cuốn tiểu thuyết này.

 

Nhìn nó cháy bùng lên, ngọn lửa dữ dội, rồi hóa thành tro bụi.

 

Thế giới này bị tôi thiêu rụi, tro tàn cuốn trôi xuống cống trong bồn cầu.

 

Cơn giận trong lồng ngực vẫn chưa nguôi ngoai.

 

Tôi nghĩ, không nên viết tiểu thuyết như vậy.

 

Tôi mở máy tính, chậm rãi gõ chữ.

 

Cũng vì Lê Nhiễm của tôi mà mở ra một chương mới của cuộc đời.

 

Lê Nhiễm của tôi rất ưu tú, kiên cường và mạnh mẽ.

 

Cô thu hút những người khác phái ưu tú, trải qua vài mối tình.

 

Nhưng những thăng trầm trong tình cảm chỉ là chút gia vị cho cuộc đời thú vị của cô.

 

Trên đời không thiếu những người đàn ông như Cố Hoài hay Hoắc Yến Thâm.

 

Nhưng sự thật là, những người đàn ông này chỉ có sự tự tin thái quá của Cố Hoài và sự trăng hoa của Hoắc Yến Thâm.

 

Đàn ông nắm quyền lực sẽ không vì tình cảm mà nhường nhịn dù chỉ một chút quyền lực.

 

Lê Nhiễm hiểu rõ quy tắc của thế giới này, nên cô sẽ không bao giờ sa vào cạm bẫy ngọt ngào của đàn ông.

 

Thế gian vạn vật đều do cô sử dụng.

 

Dù trèo cao rất vất vả, thậm chí còn khó hơn cả tiểu thuyết và giấc mộng của tôi, nhưng cô không bao giờ bỏ cuộc.

 

Cô yêu bản thân nhất, luôn đặt mình làm trung tâm.

 

Cô lợi dụng mọi tài nguyên xung quanh để tiến lên, từ chân núi lên đỉnh núi, vượt qua bao chông gai, vết sẹo biến thành áo giáp, là huy chương của sự trưởng thành.

 

Có kẻ cười nhạo cô là đàn bà thô kệch, nói cô thủ đoạn, bảo cô dã tâm bừng bừng.

 

Cô xem tất cả những lời đó như một lời khen tặng.

 

Chim ưng cái sải cánh trên bầu trời cao, nào bận tâm những lời đàm tiếu dưới mặt đất.

 

Trong tầm mắt cô, chỉ có những vùng đất rộng lớn hơn và những đỉnh núi cao hơn.

 

[Hết]

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện