Ngoại truyện - Trình Chính

Chuyện anh bị gãy chân lan truyền nhanh chóng, tất cả như anh dự đoán.

Trình Cái đắc ý đến sắp không giấu nổi đuôi, không ít người bên cạnh cũng lật mặt ngay tại chỗ.

Trình Chính thầm cười lạnh. Vậy cũng tốt, đến lúc đó xử lý luôn một lượt, đừng ai mong thoát.

Ngoài dự đoán của anh là “cô vợ” từ trên trời giáng xuống.

Anh vốn tưởng rằng đây là nội gián do Trình Cái hoặc là mẹ của anh đưa tới, nhưng sau khi quan sát vài ngày, anh kết luận.

Hẳn không phải người của Trình Cái.

Đó là một người yêu tiền.

Một tháng mười triệu tệ! Mẹ anh đúng là hào phóng.

Nhưng mà đều là nước mắt cá sấu, nếu không bà sẽ không đ è xuống việc điều tra sự cố, một lòng giữ con trai cả.

Vì thế anh cố ý thông báo cho quản gia, để quản gia biến mười triệu tệ thành chi phí của cả hai người, còn đưa giấy tờ đồ hiệu giá trên trời cho cô ấy.

Quả nhiên, cô ấy biết được tin tức này thì gấp đến độ giậm chân, lén cắt một khoản lớn chi phí của biệt thự.

Chỉ là một cô gái keo kiệt, ái mộ hư vinh thôi.

Vậy mà anh lại hơi động lòng.

Đặc biệt mỗi lần cô ấy che chở trước người anh.

Nhìn quen lá mặt lá trái của nhà giàu, lời nói giấu dao nhọn, kiểu thẳng thắn này thật sự rất...

“Phê.”

Lúc nói ra câu này, đến chính anh cũng kinh ngạc.

Rõ ràng biết cô ấy là dạng người gì, vậy mà lại dần dần bị cô ấy đồng hóa, rung động.

Ở cùng với cô ấy là một loại vui sướng rất thuần túy.

Với tiền đề là không cần cố tình giả vờ đáng thương.

Ở trong mắt anh, người đồng tình và thương hại kẻ yếu thế là hạng lương thiện vô dụng và ngu xuẩn.

Nhưng mà anh vẫn lần nữa lợi dụng sự đồng tình và thương cảm của cô ấy.

Dường như chỉ có dùng cách này, anh mới có thể thu hút được càng nhiều ánh mắt của cô ấy.

Sau này anh ngẫm lại, có lẽ từ lúc anh giả đáng thương, đoạn tình cảm này đã được định trước rằng anh không chiếm được cửa trên rồi.

Mặt ngoài là cô ấy vẫn nhào về phía anh, nhưng trên thực tế anh phải hao hết tâm tư, mới có thể đạt được nhiều quan tâm hơn, đạt được nhiều tình yêu hơn từ phía cô ấy.

Mãi tới khi vở kịch phá sản xảy ra, cuối cùng thú dữ khát máu đã có thể đánh chén một bữa no nê, anh vẫn còn chút tiếc nuối và bất an.

Cô vợ vì tiền mà đến, có bỏ anh không?

Vậy thật là tiếc.

Không phải tiếc nuối vì giả vờ làm hi vọng của vợ tan vỡ, mà là tiếc nuối vì bản thân không cách nào tiếp tục giả làm vợ chồng ân ái với cô ấy.

Ồ, cũng không cần tiếc nuối.

Nếu cô ấy yêu tiền, chờ anh xong việc, lại tìm cô ấy về là được.

Vừa đe dọa vừa dụ dỗ, chỉ là cô ấy vứt bỏ anh một lần, thủ đoạn của anh sẽ không khiến cô ấy quá thoải mái được.

Anh ấy miên man suy nghĩ, vậy mà có chút chờ mong.

Nhưng mà sự thật lại lần nữa ngoài dự đoán của anh.

Cô vợ mà anh tưởng chỉ yêu tiền kia, lúc này lại kiên định lựa chọn anh.

Thậm chí chi phí sinh hoạt mà anh cho rằng cô ấy đã từng động tay chân, cuối cùng cũng chỉ để trù tính chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào.

Người tâm tư âm u, sợ nhất gặp được người tâm tư trong sáng.

Bởi vì cô ấy giống như cái gương, soi ra tất cả âm u và kinh khủng của anh.

Rõ ràng đã nắm chắc thắng lợi, anh lại kéo dài thời gian thu lưới.

Anh đột nhiên không dám nói, không dám cho cô ấy biết tất cả.

Cô ấy có thể chấp nhận âm u và tâm cơ của anh không?

Hóa ra đây là cảm giác “Gần quê thì lo sợ”.

Cô ấy vui vẻ chấp nhận ngoài dự đoán, anh lại không quá vui.

Có phải cô ấy không để ý anh không? Sao cô ấy không mắng anh?

Trình Chính dùng bản thân để làm mồi mà vẫn có thể ngủ ngon, đột nhiên mất ngủ.

Anh cố ý dùng vị hôn thê cũ để thử cô ấy, nhưng cô ấy vẫn không quan tâm.

Nghe cô ấy nói xong, cuối cùng anh đã hiểu. Từ lúc bắt đầu, Nguyễn Diệu là người có tâm tư sáng như gương.

Cô ấy ấm áp, thẳng thắn, thành khẩn, nồng nhiệt, vĩnh viễn sống cho hiện tại.

Cô ấy sẽ đối mặt với mỗi người bằng thiện ý, sẽ đồng tình, sẽ thương hại, không thèm để ý, không rối rắm.

Cô ấy vĩnh viễn như vầng mặt trời loá mắt xán lạn, mà anh nguyện đi theo mặt trời, xua tan khói mù.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện