Đến hoàng hôn, ánh nắng tà tà chiếu vào phòng của Nhu An, hắt lên tường những màu sắc quái dị.
Mai Lộ ngồi xổm xuống trước mặt cậu, bảo cậu nhắm mắt lại. Nàng thổi một hơi lên mí mắt của Nhu An, đợi đến khi cậu mở mắt ra một lần nữa, trong ánh mắt đã không còn vẻ rạng rỡ như ngày nào. Nàng ra lệnh cho cậu men theo gió đi vào sâu trong rừng.
Nàng một mình đi vòng ra phía sau nhà, đến chỗ nhốt đàn cừu. Nàng cần máu tươi của gia súc để hoàn thành nghi lễ.
Nàng đưa tay túm lấy con cừu non tên là Ô Lợi đang co rúm ở cuối chuồng. Thực ra nàng có thể chọn bất kỳ con cừu nào, nhưng nàng lại cố tình chọn con cừu mà Nhu An yêu quý nhất, để không chừa đường lui cho mình.
Sau đó Mai Lộ đi theo phía sau Nhu An lên núi, dọc theo đường đi, nàng xóa đi những dấu chân nhỏ bé còn lưu lại trên đất bùn. Nàng cảm thấy ý thức có chút mơ hồ, không biết giờ phút này rốt cuộc ai mới là người bị mê hoặc, cậu bé hay là nàng?
Nàng đi đến một bãi đất bằng phẳng trong rừng. Ánh trăng lên cao soi sáng một người, một ma nữ và một con cừu.
Con cừu non Ô Lợi không ngừng giãy giụa trong tay nàng, kêu be be loạn xạ. Nàng đâm móng tay dài đen nhánh vào khí quản của cừu, kiên nhẫn chờ đợi tiếng kêu của nó yếu dần, tiếng nức nở bị gió đêm cuốn đi không nghe thấy nữa.
Sau đó Mai Lộ dùng sức ấn xuống, từng chút từng chút xé toạc cổ nó đến ngực và tim. Trái tim vùng vẫy vô ích rồi dần dần ngừng đập, máu đỏ sẫm nhớp nháp chảy dọc theo vết cắt, cũng dính vào lòng bàn tay nàng.
Mai Lộ ném nó sang một bên, ngón tay dính một chút máu tươi, nửa quỳ trên mặt đất vẽ ra pháp trận: một vòng tròn lớn, một vòng tròn nhỏ, một đường ngang, một đường thẳng đứng, hai nét phẩy đối xứng trái phải, tạo thành hình người.
Nhu An nằm ngửa theo chỉ dẫn của nàng vào vị trí tương ứng.
Ánh trăng lại leo cao hơn trên bầu trời.
Bàn tay Mai Lộ dừng lại giữa không trung, nhưng mãi vẫn không vung xuống nhát dao cuối cùng. Cậu bé mà nàng mới quen biết, hiền lành đến ngốc nghếch, khiến trái tim đã lâu không rung động của nàng âm ỉ đau.
Mai Lộ cảm thấy một trận chóng mặt, nàng nghĩ rằng, chỉ cần nhắm mắt lại, giọng nói của Tây Tây Lỵ sẽ vang vọng bên nàng. Chỉ cần có thể nhìn thấy những hình ảnh rõ ràng, nàng sẽ không còn cảm thấy sợ hãi nữa.
Bước đầu tiên là - giết.
Hai giọng nói đồng thời vang lên, của nàng và của Tây Tây Lỵ, gi3t chết con người với nội tâm hèn nhát kia. Cậu là vật tế cần thiết để nàng trở thành một người mạnh mẽ.
Ý thức, suy nghĩ và ước muốn của bọn họ bắt đầu chồng chất lên nhau. Nàng sẽ thấy máu. Biểu cảm cứng đờ trên mặt. Mùi tanh nồng của máu xộc vào mũi. Đôi mắt mở to đầy hoang mang. Một nhúm tóc xoăn. Bàn tay nhỏ bé nắm chặt nhưng thường buông lơi. Hơi ấm dần mất đi...
Đột nhiên, Nhu An mở mắt, Mai Lộ giật mình lùi về phía sau. Nàng quan sát đôi mắt vẫn còn mơ màng của cậu bé, may mắn là cậu vẫn chưa tỉnh lại, chỉ là ánh mắt cậu quá trong trẻo, khiến Mai Lộ tưởng rằng đó là sự tố cáo dành cho nàng.
Mai Lộ cảm thấy đủ loại cảm xúc đan xen đã gần như xé nát nàng thành từng mảnh. Ngay cả khi không moi trái tim ra, trái tim chân thành của cậu bé đã được dâng hiến trước mặt nàng.
"Tôi không làm được! Thật sự không làm được!" Mai Lộ khóc thét.
Nàng chụm hai ngón tay lại, đặt ấn giải chú lên trán Nhu An. "Tỉnh lại đi! Hãy để những bông hoa trắng bay xa, hãy để chú cừu lạc đường trở về nhà."
Cậu bé từ từ đứng dậy, lảo đảo bước về phía thôn trang.
"Xin lỗi. Khi ngươi trở về, ngươi sẽ nghĩ rằng mình chỉ vừa trải qua một giấc mơ rất dài." Nàng nhìn về phía bóng lưng cậu nh ỏ giọng nói.
Mai Lộ hít sâu một hơi. Nàng nghĩ thầm, kẻ trái lệnh thử thách như nàng, sẽ bị các ma nữ truy đuổi đến tận cùng thế giới. Tây Tây Lỵ chắc chắn sẽ không tha thứ cho sự yếu đuối của nàng mà tự mình ra tay.
Lúc này, như để đáp lại suy nghĩ của nàng, nàng cảm nhận được mặt đất truyền đến những rung động nhẹ từ đầu ngón tay, những sợi mưa nhẹ nhàng hóa thành những giọt mưa dính nhớp từ trên trời rơi xuống.
"Là tiếng sấm." Nàng che miệng lẩm bẩm. Nàng ngẩng đầu lên ngước nhìn về phía xa, ánh chớp không nghe thấy tiếng chiếu lên giữa các tầng mây, những bóng hình lúc sáng lúc tối như đang chơi trốn tìm trong đó.
Thứ không có hình thể mới là đáng sợ nhất, đó là một trong những bài học mà Tây Tây Lỵ đã dạy cho nàng.
Nàng dùng ý chí khống chế sự run rẩy của cơ thể, một lúc lâu sau mới dần bình tĩnh lại. Nàng lại chọc giận Tây Tây Lỵ rồi, nàng rất đau đầu, nở một nụ cười gần như bi thương.
Tiếp theo phải làm thế nào đây?
Mai Lộ đứng dậy từ tư thế nửa quỳ, đôi mắt phản chiếu ánh trăng dịu dàng. Nhưng nàng vẫn sẽ nói với nàng ấy, nàng muốn cảm nhận những cảm xúc đó, để sống như một con người.
Lúc đầu, Mai Lộ chạy chậm, nhẹ nhàng giẫm lên lá rụng trên mặt đất, sau đó càng chạy càng nhanh, càng chạy càng nhanh. Gió lốc thổi tung mái tóc của nàng, để lại một vệt ửng hồng nhàn nhạt. Cứ như vậy một mình, lao về phía rừng sâu.
The End