Chỉ trong khoảnh khắc đó, hai người đối diện đã mua đao 200 lần, tốc độ đao của bọn họ đã chậm hơn, không bằng tám phần lúc mạnh nhất.

Sở Hi Thanh không chậm trễ chút nào mà nghiêng người, tốc độ cũng nhanh đần, Bách luyện Khinh cương đao chém thẳng về phía trước giống như một cơn gió.

Hai người đối diện thì lại phát ra tiếng gào thét, một người cố hết sức đón đỡ, một người thì chém thẳng về phía cổ Sở Hi Thanh.

Đao của Sở Hi Thanh lại nhanh như cuồng phong, quét qua cổ của một người trong đó, đồng thời thu đao lại, vừa hay đỡ được thanh trọng đao đang chém xuống kia.

Đối mặt với sức đao mạnh mẽ như vậy, khiến cho Sở Hi Thanh phải lùi lại ba bước.

Chờ đến khi Sở Hi Thanh đứng vững, thì giáp sĩ may mãn sống sót ở đối diện đã phát lực để bỏ chạy.

Sở Hi Thanh không khỏi cười nhẹ, người này học được một ít Khinh Thân Thuật, nhưng hẳn mặc trọng giáp, có thể chạy được sao?

Sở Hi Thanh cấp tốc đuổi theo, hẳn chỉ dùng vẻn vẹn hai mươi bảy bước là đã có thể đuổi theo người này. Bách luyện Khinh cương đao của hẳn chọc thẳng vào gáy của đối phương, dễ như trở bàn tay là đã chém đầu đối phương xuống.

Lúc này, tầm mắt của hắn lại có pháo hoa nổ tung, điểm võ đạo đã lên đến 10.

Cuối cùng, Thiết Tiếu Sinh ở phía sau không nhịn được mà than thở: “Hay lầm! Đao chuẩn, tay nhanh, hiếm thấy nhất là trí dũng song toàn.”

Sức chiến đấu của mười mấy người này có thể sánh ngang với một phân đàn của Thiết Kỳ Bang bọn họ, thế mà lại bị người này dùng chiến thuật và khoá đao để phá tan.

Sở Hi Thanh vẫn rất ung dung, nội tâm đang căng thẳng cũng thả lỏng xuống.

Hắn cười liếc mắt nhìn Thiết Tiếu Sinh: “Đại thúc, theo ta thì ngươi tạm thời không nên nói chuyện, vết thương sắp rách ra rồi kìa.”

Thiết Tiếu Sinh lại thấy buồn cười, tình hình của hắn bây giờ đúng là không tốt lắm, mỗi một câu nói đều động đến vết thương trên người.

Khi nghe thấy hai chữ 'đại thúc' ở trong miệng đối phương, hắn lại càng thưởng thức thiếu niên này hơn, cũng nảy sinh ý nghĩ thân cận.

Sở Hi Thanh thanh lý Bách luyện Khinh cương đao sạch sẽ rồi nhét vào vỏ. Hẳn xé vài miếng vải vụn sạch sẽ ở trên thi thể, sau đó bắt đầu cố định xương quai xanh trên vai trái của mình.

Vừa rồi, hẳn tập trung chiến đấu, cho nên cảm giác đau đớn không có mãnh liệt.

Nhưng sau khi thư giãn xuống, hán liền cảm thấy đau đến nhe răng nhếch miệng.

Sau khi xử lý vết thương xong, Sở Hi Thanh lại bắt đầu cướp đoạt đám thi thể trên mặt đất này.

Hắn tràn đầy chờ mong, cuối cùng lại chỉ lấy được ba mươi hai lượng bạc.

Sở Hi Thanh không khỏi thầm mắng một tiếng quỷ nghèo, lương bổng của Long gia phải rất phong phú, kết quả mười mấy người mà chỉ có chút tiền như vậy.

Thật ra thì bình khí của những người này rất đáng tiền, đặc biệt là ba thanh trọng đao và trọng giáp của ba tên giáp sĩ, giá trị của ít nhất phải 150 lượng bạc.

Tiếc là những thứ này thật sự quá nặng, quá trói buộc, Sở Hi Thanh không thể mang đi được.

Hắn chỉ cầm một thanh Bách luyện Khinh cương đao khác ở trên đất lên, đồng thời ném thanh cương đao dự bị của mình đi.

Sở Hi Thanh lại cống Thiết Tiếu Sinh đi về phía suối nước nóng kia.

Lục Loạn Ly là thuật võ song tu thất phẩm, Sở Hi Thanh tin tưởng dù nàng không địch lại vị thất phẩm của Long gia kia, thì cũng có thể toàn thân trở ra.

Nhưng hẳn vẫn thấy hơi lo lẳng, muốn đi về xem.

Kết quả là Sở Hi Thanh vừa mới đi được nửa đường thì đã nhìn thấy Lục Loạn Ly.

Sắc mặt của nàng không tốt lầm, dáng vẻ như đang chán chường sa sút.

Có điều, sau khi nàng nhìn thấy Sở Hi Thanh thì vẫn mừng rỡ không thôi, đôi mắt khẽ cong lên: "Sao người lại đi về rồi? Đám người của Long gia đâu? Bọn họ không đuổi theo ngươi?"

Bởi vì tâm mắt của nàng bị che khuất, cho nên nàng không nhìn thấy đám thi thể kia.

Có điều, từ hai thanh Bách luyện Khinh cương đao và vết máu tươi ở trên người Sở Hi Thanh, Lục Loạn Ly cũng mơ hồ đoán ra đáp án.

Chẳng lẽ đám tộc binh của Long gia kia đều bị tên này làm thịt rồi?

Lục Loạn Ly phát hiện, hình như mình hơi coi thường Sở Hi Thanh rồi.

Sở Hi Thanh thì lại chỉ chỉ vết thương trên vai mình, cười khổ một tiếng: “Không phải là vừa đột phá cửu phẩm hạ sao? Đúng lúc này thức tỉnh một loại thiên phú, may mắn giết được mấy người kia, nhưng mà cũng phải trả giá không nhỏ.”

Ngay khi hắn nói xong, tầm mắt của hắn lại có pháo hoa nổ tung, tăng thêm hai điểm võ đạo.

Sở Hi Thanh thầm nói, hóa ra thứ này còn có tính kéo dài.

Lục Loạn Ly là cao thủ thất phẩm thượng, bây giờ nàng mới biết tình hình, nên bây giờ điểm võ đạo mới tăng lên.

Hắn đồng thời đánh giá Lục Loạn Ly từ trên xuống dưới, phát hiện vị này không bị thương chỗ nào cả, lông tóc đều không tổn hại.

Nhưng vì sao nàng lại ủ rũ như vậy? Lẽ nào nàng bị nội thương?

Đúng là mắt thường không thể nhìn thấy loại vết thương này.

Sở Hi Thanh hời nghỉ ngờ, hỏi: "Người của Long gia đâu? Ngươi thẳng hay bại?”

“Còn phải hỏi thẳng bại? Một con ưng không bay được thì sao có thể là đối thủ của ta?”

Lục Loạn Ly xem thường mà cười nhạo một tiếng, nhưng sau đó nàng lại thở dài một tiếng: “Có điều, hẳn chạy trốn rồi, tên kia có ngọc phù ngũ phẩm cường hóa thân pháp, trốn rất nhanh, ta không đuổi được."

Ngọc phù là một loại phù lục được chế tác từ bạch ngọc.

Võ tu cũng có thể sử dụng loại phủ lục này, nhưng thành phẩm cực kỳ đắt giá, phải gấp ba mươi lần phù lục cùng cấp.

Lúc này Sở Hi Thanh cũng hiểu, nếu đã có người sống sót, vậy thân phận nằm vùng của Lục Loạn Ly sẽ xong đời.

Sau đó, hẳn thấy Lục Loạn Ly đưa tay về phía hẳn: “Đưa đây!"

Sở Hi Thanh không khỏi trợn tròn mắt lên, rất là khó hiểu: "Đưa cái gì?"

“Đương nhiên là tiền đặt cọc! Ta dự chỉ cho ngươi mười lăm lượng, để ngươi giấu diếm một tháng.” Đôi mất trắng đen rõ ràng của Lục Loạn Ly hơi trừng lên, thở phì phò nhìn Sở Hi Thanh: “Nhưng bây giờ, thân phận của ta đã không giấu được nữa, ta không đòi ngươi phí bao tiêu thì thôi, ngươi còn không muốn trả ta tiền?”

Sở Hi Thanh tỏ vẻ ngượng ngùng, đúng là hẳn không muốn trả thật.

Nhưng Lục Loạn Ly nói rất có đạo lý, khiến cho hắn không biết nói dì hơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện