Rạng sáng, ánh nẵng sớm tràn vào phòng qua khung cửa sổ.

Sở Hi Thanh cảm thấy da thịt mình như bị bỏng, ý thức đột nhiên thức tỉnh từ trong giấc mộng.

Sau đó, hẳn liền cảm thấy một cơn đau đớn kịch liệt kéo đến, giống như có vô số con kiến đang cần xé toàn thân hắn, tất cả các bắp thịt đều đau đớn đến cực hạn, còn xen lẫn một loại giác đau đớn như bị xé rách.

Sở Hi Thanh đau đến chết đi sống lại, không nhịn được mà lăn lộn ở trên giường, rất lâu sau mới đỡ hơn.

Chờ đến khi cơn đau hoàn toàn rời khỏi, Sở Hi Thanh mới thở phì phò, vừa nghỉ ngờ lại rơi vào trầm tư.

Biểu hiện của Lục âm Hoàn Hồn Chú là đau quặn ở tim, tứ chỉ tê dại, và sợ ánh sáng, trước kia chưa bao giờ xảy ra chuyện như ngày hôm nay cả.

Sở Hi Thanh chợt ngộ ra, hắn cầm đao của mình đi ra sân, bắt đầu thử nghiệm sử dụng đao thức Không Huyệt Lai Phong.

Theo một đạo ánh đao sáng như tuyết, ba mảnh lá cây ở phía trước hắn đã chia ra làm hai trong vô thanh vô tức.

Sở Hi Thanh bình tĩnh nhìn tay phải của mình, trong mắt lại hiện lên vẻ kinh dị.

Hắn cảm nhận được rất rõ ràng, đao của hẳn đã nhanh hơn rồi!

Lại cực kỳ thành tạo, giống như đã trải qua hàng ngàn hàng vạn lần luyện tập vậy.

Sở Hi Thanh cũng bắt đầu hiểu ra, những đau đớn hắn vừa trải qua kia, là thành quả luyện tập từ trong Huấn luyện giả lập, vì hệ thống rót thành quả vào trong cơ thể của hắn, nên đã tạo thành hậu quả như vậy.

Nhưng để người ta kinh ngạc chính là, sau khi Sở Hi Thanh trải qua cơn đau nhức đó, hẳn lại cảm thấy thần khí no đủ, không có một chút cảm giác mệt mỏi nào.

Quả nhiên như chú thích đã nói, không tiêu hao thể lực, không tiêu hao thể lực.

Khóe môi Sở Hi Thanh không phải cong lên, chỉ cảm thấy một con đường cực kỳ rộng rãi đang đặt ở dưới chân của hắn.

Hắn không cần dựa vào hệ thống thêm điểm, thậm chí còn không cần thiên phú.

Hắn chỉ cần hệ thống có thể để hẳn luyện tập võ đạo như người bình thường, thì hắn có lòng tin, mình nhất định có thể đi đến điểm cuối của võ đạo.

Sở Hi Thanh thử vài thức đao pháp, cảm thụ hiệu quả của Huấn luyện giả lập mang lại, lúc này hắn mới phát hiện ra mình dậy muộn.

Hắn quá mê muội với Huấn luyện giả lập, cho nên không khống chế được thời gian tỉnh dậy.

Sở Hi Thanh vội vàng lấy khăn mặt lau mặt, rồi dùng cành dương liễu đánh răng, vừa bước chân vội vã đi về phía cổng Tạp Vật Viện.

Ngay khi hắn kéo cổng lớn ra, cọt kẹt một tiếng, lại nhìn

thấy một thiếu nữ mỹ lệ mặc áo xanh đang đứng ở trước cửa.

Nàng khoanh tay trước ngực, dựa vào ở bên phải cửa, tựa như là đang chờ ai đó, nhưng có vẻ như hơi mất kiên nhẫn.

Sở Hi Thanh nhìn nàng một chút, lại có lòng tốt nhắc nhở: “Vị sư muội này, sắp đến giờ thế dục buổi sáng rồi, ngươi, hít....."

Hắn nhận ra đây là ai, còn không phải thiếu nữ bách hợp ngày hôm qua sao?

Đối phương chỉ đổi một bộ quần áo, mái tóc đen kia được búi lên, cắm một cây trâm cài tóc hình hoa hồng, bảo thạch hoa bách hợp ở trán cũng được đổi thành hoa hồng, ngay cả hoa văn ở vạt áo cũng biến thành hoa hồng và hoa sen.

Tuy rằng vẫn là cái ngũ quan kia, nhưng lại làm cho Sở Hi Thanh có cảm giác không giống chút nào.

Hay lắm, giờ đã biến thành thiếu nữ hoa hồng rồi.

"Lục sư muội? " Sở Hi Thanh hơi vui mừng, cuối cùng hắn cũng tìm thấy chính chủ rồi.

Sở Hi Thanh vô thức muốn đưa tay bắt lấy cổ tay của thiếu nữ: “Sư muội, ta tìm ngươi thật khổ. Đi, ta dẫn ngươi đi tìm Diệp giáo đầu của chúng ta..

Không thể cõng cái nồi ngày hôm qua được, sẽ mất đầu đấy.

Cái gọi là oan có đầu nợ có chủ, vẫn để cô bé này đi gánh họa của Huyết Phong Đạo thì tốt hơn.

Sở Hi Thanh vừa mới đưa tay ra, thì đã ý thức được không thích hợp.

Đây là xã hội cổ đại, chú ý nam nữ thụ thụ bất thân, sao có thể tùy tiện chạm vào tay con gái nhà người ta được?

Sở Hi Thanh đang muốn thu lực, đã thấy cô bé kia đưa tay ra, dùng bàn tay nhỏ “nhuyễn ngọc ôn hương' để che miệng của hắn.

“Xuỵt!"

Thiếu nữ hoa hồng đặt ngón tay trở ở trước miệng, ra hiệu cho Sở Hi Thanh im lặng, sau đó mạnh mẽ đẩy hắn vào trong cửa.

Nàng lại liếc mắt nhìn bốn phía, phát hiện bốn bề vắng lặng thì mới đi vào bên trong sân, rồi đóng cổng lớn lại.

“Ngươi chớ nói nhảm.” Thiếu nữ hoa hồng dùng đôi mắt trắng đen rõ ràng để trừng Sở Hi Thanh: “Ngày hôm qua, chính là ngươi đã giết thuật sư kia, nào có quan hệ gì với ta? Ngươi không thể bịa đặt nữa, nghe rõ chưa?”

Sở Hi Thanh vốn đang ôm ngực mình, lo lắng cho trinh tiết của mình.

Dù sao thì sau khi xuyên qua đến đây, cái túi da này thật sự có thể so sánh với Phan An ở cổ đại.

Con trai đi ra ngoài, không thể không cẩn thận được.

Chờ đến khi Thiếu nữ hoa hồng nói xong, Sở Hi Thanh không khỏi cau mày một cái: “Sư muội nói như vậy là có ý gì?”

Thiếu nữ hoa hồng hơi đỏ mặt, hình như có hơi chột dạ mà nhìn Sở Hi Thanh một cái, sau đó ấp úng nói: “Chính là chuyện thuật sư ngày hôm qua, không cho phép ngươi nói chuyện này cho bất cứ ai. Chuyện này không có quan hệ gì với ta, ta chưa từng đi đến hiện trường, cũng không từng đến Tàng Kinh Lâu.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện