12.
Lão Hoàng đế bệnh nặng, không còn sức lực để xử lý triều chính, đành thoái vị.
Thái tử đăng cơ trở thành tân đế, quyết liệt chặn đứng quyền lực của các thế gia như Lưu thị.
Nhà ngoại của Hoàng hậu lập công đầu, được thăng quan tiến chức đủ đường.
Hoàng hậu nương nương mỉm cười bảo: “Nhờ có ngươi trợ giúp bản cung, nay triều đình và hậu cung mới được thanh bình như thế này.”
Ta khéo léo hé lộ một ít động thái mà kiếp trước ta biết, dù chỉ là một vài động thái nhỏ nhưng giúp hoàng hậu và tân đế giảm bớt không ít phiền toái.
Công lao này, ta không muốn nhận, cũng chẳng muốn mình bị phụ thân thao túng, càng không muốn nhà họ Dư biến thành một nhà họ Lưu thứ hai.
Dù Hoàng đế không g i ế t Lưu trắc phi, chỉ g i a m ả ở trong cung cấm suốt đời, không được phép ra ngoài, nhưng ta từng thấy, ả đã hóa điên dại, tranh giành thức ăn với mèo c h ó.
Vài tháng sau.
Hoàng hậu cười bảo ta: “Hoàng thượng dường như vẫn rất sủng ái ngươi, gần đây muốn thăng vị cho ngươi.”
“Nghe nói, phụ thân ngươi đã nâng di nương của ngươi lên làm bình thê, có một người con gái như ngươi lo toan vì bà ấy, bà ấy cũng coi như đã đến ngày nở mày nở mặt rồi.”
Mọi thứ đều giống hệt như kiếp trước.
Con trai trưởng của Hoàng hậu vừa sinh ra đã được lập làm Thái tử.
Lương thị thiếp vì sinh hạ nhị hoàng tử, được phong làm phi, dưới đó là ta cùng đích tỷ, đều ở bậc tần.
Những thị thiếp khác chỉ được phong mỹ nhân, tài nhân.
Tân đế vẫn như xưa, biết cách đối xử công bằng và chẳng mấy mặn mà với hậu cung.
Như lời hoàng hậu từng nói: “Hậu cung mỹ nhân nhiều như cá diếc qua sông, ai mà không khuynh quốc khuynh thành? Kỳ tài nhan sắc hắn thấy nhiều rồi, tự nhiên chẳng thấy gì đặc biệt nữa.”
“Chẳng ai có thể trở thành độc nhất vô nhị trong mắt hắn cả.”
“Hơn nữa, những tú nữ trong kỳ đại tuyển cũng sắp vào cung rồi…”
Hoàng hậu hơi nheo mắt, thoạt nhìn như không quan tâm, nhưng cũng lộ chút bất đắc dĩ.
Ta mỉm cười đáp lại: “Nếu thực sự phải tranh sủng ái từ bệ hạ, khiến đích tỷ hàng ngày phải cúi đầu hành lễ trước một người từng là thị thiếp như ta, e cũng khá thú vị đấy.”
Đích tỷ nay đã được giải trừ cấm túc.
Đáng tiếc, nàng ta làm bệ hạ chán ghét, cung điện ban cho nàng ta cũng ở nơi xa xôi hẻo lánh, mỗi ngày đến điện Cần Chính cũng phải mất cả canh giờ.
Hơn nữa, nàng ta chưa chắc đã gặp được bệ hạ, nhưng nhất định phải đến vấn an Hoàng hậu.
Hoàng hậu cười che trán: “Sao ngươi lại cứ phải gây khó dễ cho nàng ta thế? Cũng chỉ có ngươi mới nghĩ ra cách này để đùa bỡn với nàng ta thôi.”
Kiếp này, đích tỷ không được sủng ái, nhưng nàng ta vẫn cố tranh đoạt, tìm đủ mọi cách để thu hút sự chú ý của bệ hạ.
Còn ta, được phong làm phi.
Mỗi ngày nàng ta đều phải hành lễ với ta, ngày ngày bày ra dáng vẻ như thể bị ta bắt nạt.
Nhưng vị Hoàng đế mà nàng ta luôn hết lòng hết dạ, ngày đêm mong ngóng lại chẳng hề bận tâm đến cảnh tượng ấy, quay lưng lại thì cùng ta dạo hoa ngắm nguyệt.
Hậu cung mỹ nhân ba nghìn, ai nấy đều hướng đến vinh hoa phú quý.
Đích tỷ cuối cùng cũng trở thành trò tiêu khiển mỗi khi ta thấy buồn chán...
- Hết -