Trăng sáng treo cao.
Trong một sơn cốc tĩnh lặng.
Một gian nhà cỏ khá đơn sơ.
Một thiếu niên dáng vẻ hào sảng đang ngồi trước cửa gian nhà cỏ, trước
mặt hắn là một cái bàn dài, trên bàn bày một đĩa dưa muối và một bình
rượu nhỏ. Thiếu niên nhấp một ngụm rượu, ăn một miếng đưa muối, ăn rất
chậm rãi, như đó là đồ ngon hiếm có trên thế gian.
“Nhìn ngươi ăn như vậy còn tưởng đó là món ngon gì đó cơ. Nhưng ta
không mắc lừa đâu, lần trước ta lén nếm thử, chẳng qua là cải trắng mặn
chết cả trâu với Thiêu Đao Tử rẻ nhất ở trấn bên cạnh. Thế mà ngươi vẫn ăn
uống ngon lành như vậy được.” Sau lưng thiếu niên, một người trung niên
ngồi trong gian nhà cỏ chậm rãi mài thuốc.
“Nếu ngươi từng có lúc gần chết đói, ngươi sẽ cảm kích bất cứ thức ăn gì
trong cõi đời này.” Thiếu niên lạnh lùng trả lời hắn.
“Ngươi cũng có lúc sắp bệnh chết, sao không thể cảm kích chỗ thảo dược
này? Sao lại nhẫn tâm để vi sư mài thuốc ở đây?” Người trung niên cười ha
hả.
Người trung niên và thiếu niên này đương nhiên là Dược Vương Tân Bách
Thảo và lãng khách Tư Không Trường Phong. Từ khi Tư Không Trường
Phong dựa theo chỉ dẫn của Ôn Hồ Tửu tìm được Dược Vương Cốc, tới giờ
đã gần nửa năm, tuy đã chữa được bệnh tim, nhưng lại bị Tân Bách Thảo để
ý tới thiên phú y thuật của hắn. cưỡng ép giữ hắn lại. Học trong vài tháng,
Tư Không Trường Phong cũng coi như không cô phụ nhãn lực của Tân Bách
Thảo, chỉ trong mấy tháng ngắn ngủi đã nắm được y lý phải học trong vài
năm, chẳng qua tuy có thiên phú, nhưng hứng thú học y thì...
“Chúng ta đã nói trước rồi, trời lặn trăng mọc, ta sẽ không dính dáng gì tới
y thuật nữa, không cần nhắc chuyện dược thảo với ta.” Tư Không Trường
Phong uống một ngụm rượu, bực bội nói.
“Không khéo ta là sư phụ thiếu tôn nghiêm nhất cõi đời này mất.” Tân Bách
Thảo tiếp tục mài thuốc.
“Ngươi ở trong cốc bao lâu rồi?” Tư Không Trường Phong đột nhiên hỏi.
Tân Bách Thảo nhíu mày, bấm tay tính toán: “Ta mười hai tuổi tới Dược
Vương Cốc, bây giờ đã được... hai mươi sáu năm rồi. Sao thế?”
“Không cảm thấy cô độc à? Ở trong sơn cốc vắng lặng như vậy, cũng ít khi
có người tới, cho dù có thì cũng là người sắp chết. Nhưng rõ ràng ngươi có
y thuật cao minh như vậy, ngươi nên ra ngoài mới đúng.” Tư Không Trường
Phong nhìn về phương xa, nói.
Tân Bách Thảo cười: “Trên đời này có người muốn dương danh thiên hạ, lập
được công lao, gây dựng sự nghiệp, nhưng vẫn có một số người chỉ muốn
yên lặng sống nốt quãng đời. Khi còn trẻ ta từng ra khỏi cốc, theo sư phụ
du lịch trong thiên hạ, nhưng bây giờ ta chỉ muốn ở lại trong Dược Vương
Cốc, ban ngày hái thuốc, ban đêm mài thuốc, thi thoảng thì xem bệnh, cứu
mạng người khác. Trên đời này mỗi ngày có bao nhiêu người chết đi, bao
nhiêu người ra đời, tất cả đều là vận mệnh, ta thì cứu được bao người? Nếu
có thể tới Dược Vương Cốc, đó là có duyên với ta. Cho nên chỉ cần tới đây,
cho dù xuất thân ra sao, mục đích là gì, ta cứu hết.”
“Ngươi định ở như vậy cả đời à? Ngày nào cũng lặp lại như nhau?” Tư
Không Trường Phong nhíu mày.
“Theo ý ngươi thì ngày nào cũng như nhau, nhưng theo ý ta thì mỗi ngày
đều bất đồng. Sáng sớm mùa xuân bên vách núi sẽ có Chư Vương Thảo
mọc ra, buổi sáng Kinh Trập có thể điều phối Bách Thanh Hoàn, cỏ bồng
Thanh minh có thể làm bánh thuốc, sao lại là lặp lại?” Tân Bách Thảo giã
chày gỗ, cười đáp.
Tư Không Trường Phong lắc đầu, tỏ ý không cách nào giao lưu với vị Dược
Vương đã học y tới nhập ma này, tiếp tục nhấp một ngụm rượu, ăn một
miếng dưa muối, mắt cứ nhìn về phương xa, như đang suy tư gì đó.
Cái gã Bách Lý Đông Quân, không biết sống ở Thiên Khải Thành thế nào
rồi?
Có phải vẫn kiêu ngạo như vậy, sau đó bị người người đuổi đánh, chỉ có thể
lén lút chữa thương?
Thôi thôi, cái tên ấy, cho dù gặp nguy hiểm lớn hơn nữa, cũng có năng lực
giải quyết.
Tân Bách Thảo thấy Tư Không Trường Phong không để ý tới mình nữa, vừa
ngâm một điệu nhạc, vừa tăng tốc độ trên tay.
Hai người cứ thế im lặng không nói gì cả nửa canh giờ. Tư Không Trường
Phong cầm bình rượu vẫy nhẹ, đỏ nốt chén cuối cùng. Nhưng Tân Bách
Thảo lại đột nhiên ném chày gỗ đứng dậy, đoạt lấy chén rượu, uống một
hơi cạn sạch.
Tân Bách Thảo thỏa mãn ‘khà’ một tiếng, buông chén rượu xuống: “Thật ra
thể nào cũng có ngày ta rời khỏi nơi này. Ta cũng muốn xem sông núi hồ
biển, dù sao thuốc ở Dược Vương Cốc có nhiều nữa cũng có thứ vĩnh viễn
không có. Cũng phải vác hòm thuốc hành y cứu đời, hoàn thành di nguyện
của sư phụ ta.”
“Khi nào?” Trong lòng Tư Không Trường Phong hơi động.
Tân Bách Thảo vỗ vai Tư Không Trường Phong: “Sau khi ta tìm được truyền
nhân!”
Tư Không Trường Phong lập tức gạt tay hắn ra: “Vậy thì ngại quá, ta học
được một nửa y thuật của ngươi là sẽ rời cốc, ngươi cứ chậm rãi đợi truyền
nhân đi.”
“Thằng nhãi này tự tin nhỉ.” Tân Bách Thảo lại ngồi xuống, tiếp tục giã
thuốc: “Đêm nay ta sẽ giã thuốc thành viên, cho vào bọc hành lý của ngươi.
Mỗi ngày sau khi ăn trưa nửa canh giờ là uống một viên, tổng cộng một
trăm viên. Trong bọc của ngươi để tám mươi viên, còn hai mươi viên đợi
ngươi về rồi uống.”
“Đợi ta về?” Tư Không Trường Phong sửng sốt.
“Đúng vậy, ta cần một vị dược liệu của Thanh Châu Mộc gia, nhưng ta
không muốn bọn họ biết vị trí của Dược Vương Cốc. Nhà có tiền đã lắm tật
xấu còn sợ chết, ngày nào cũng tới tìm ta thì phiền chết mất. Cho nên ta
định để ngươi tới lấy.” Tân Bách Thảo nói.
“Thanh Châu?” Tư Không Trường Phong cả kinh: “Xa vậy à.”
“Thanh Châu cái gì, phòng thuốc quý giá nhất của Mộc gia là Thu Lư. Thu
Lư ở Thiên Khải Thành, chuyến này ngươi tới Thiên Khải.” Tân Bách Thảo
ngửa đầu mỉm cười với Tư Không Trường Phong.
“Đúng vậy, chẳng phải ngươi luôn muốn tới Thiên Khải Thành à? Vậy thì đi
thôi. Ngược lại có một trăm viên thuốc, uống ít một viên là ngươi không
sống được tới sang năm đâu. Có thể vui chơi trong Thiên Khải Thành,
nhưng phải nhớ về cốc, ngoan ngoãn học nghệ.” Tân Bách Thảo nói đầy ẩn
ý.
Nhưng Tư Không Trường Phong đã không nghe thấy.
Hắn vốn là người thích dạo chơi tới chân trời, chưa từng ở đâu quá ba
tháng, nhưng lần này lại phải ở trong cái sơn cốc quái gở này rõ lâu. Hắn
rất muốn bay ra ngoài, rất rất muốn!
Huống chi còn tới tòa thành kia!
Thiên Khải Thành tập trung mọi phồn vinh trên thế gian này!
Thiên Khải Thành cao thủ nhiều như mây, còn có tông sư Thiên Cảnh!
Thiên Khải Thành mà Bách Lý Đông Quân đang lang bạt!
Hắn không muốn chậm hơn gã ta quá nhiều.
Tư Không Trường Phong tung người nhảy lên, nắm lấy trường thương trong
góc. Thương sáng ánh bạc, dưới ánh trăng như một con rắn trắng yên tĩnh.
“Này này này, ta còn chưa giã thuốc xong mà? Ngươi đừng nóng vội như
vậy có được không?” Tân Bách Thảo cười mắng.
Nhưng Tư Không Trường Phong không buồn để ý tới hắn, chỉ nhẹ nhàng
vuốt ve thanh trường thương trong tay, tiếp đó khẽ xoay một cái, lại đột
nhiên vung về phía trước!
Rắn trắng hóa du long, múa lượn thỏa thích.
Trong một sơn cốc tĩnh lặng.
Một gian nhà cỏ khá đơn sơ.
Một thiếu niên dáng vẻ hào sảng đang ngồi trước cửa gian nhà cỏ, trước
mặt hắn là một cái bàn dài, trên bàn bày một đĩa dưa muối và một bình
rượu nhỏ. Thiếu niên nhấp một ngụm rượu, ăn một miếng đưa muối, ăn rất
chậm rãi, như đó là đồ ngon hiếm có trên thế gian.
“Nhìn ngươi ăn như vậy còn tưởng đó là món ngon gì đó cơ. Nhưng ta
không mắc lừa đâu, lần trước ta lén nếm thử, chẳng qua là cải trắng mặn
chết cả trâu với Thiêu Đao Tử rẻ nhất ở trấn bên cạnh. Thế mà ngươi vẫn ăn
uống ngon lành như vậy được.” Sau lưng thiếu niên, một người trung niên
ngồi trong gian nhà cỏ chậm rãi mài thuốc.
“Nếu ngươi từng có lúc gần chết đói, ngươi sẽ cảm kích bất cứ thức ăn gì
trong cõi đời này.” Thiếu niên lạnh lùng trả lời hắn.
“Ngươi cũng có lúc sắp bệnh chết, sao không thể cảm kích chỗ thảo dược
này? Sao lại nhẫn tâm để vi sư mài thuốc ở đây?” Người trung niên cười ha
hả.
Người trung niên và thiếu niên này đương nhiên là Dược Vương Tân Bách
Thảo và lãng khách Tư Không Trường Phong. Từ khi Tư Không Trường
Phong dựa theo chỉ dẫn của Ôn Hồ Tửu tìm được Dược Vương Cốc, tới giờ
đã gần nửa năm, tuy đã chữa được bệnh tim, nhưng lại bị Tân Bách Thảo để
ý tới thiên phú y thuật của hắn. cưỡng ép giữ hắn lại. Học trong vài tháng,
Tư Không Trường Phong cũng coi như không cô phụ nhãn lực của Tân Bách
Thảo, chỉ trong mấy tháng ngắn ngủi đã nắm được y lý phải học trong vài
năm, chẳng qua tuy có thiên phú, nhưng hứng thú học y thì...
“Chúng ta đã nói trước rồi, trời lặn trăng mọc, ta sẽ không dính dáng gì tới
y thuật nữa, không cần nhắc chuyện dược thảo với ta.” Tư Không Trường
Phong uống một ngụm rượu, bực bội nói.
“Không khéo ta là sư phụ thiếu tôn nghiêm nhất cõi đời này mất.” Tân Bách
Thảo tiếp tục mài thuốc.
“Ngươi ở trong cốc bao lâu rồi?” Tư Không Trường Phong đột nhiên hỏi.
Tân Bách Thảo nhíu mày, bấm tay tính toán: “Ta mười hai tuổi tới Dược
Vương Cốc, bây giờ đã được... hai mươi sáu năm rồi. Sao thế?”
“Không cảm thấy cô độc à? Ở trong sơn cốc vắng lặng như vậy, cũng ít khi
có người tới, cho dù có thì cũng là người sắp chết. Nhưng rõ ràng ngươi có
y thuật cao minh như vậy, ngươi nên ra ngoài mới đúng.” Tư Không Trường
Phong nhìn về phương xa, nói.
Tân Bách Thảo cười: “Trên đời này có người muốn dương danh thiên hạ, lập
được công lao, gây dựng sự nghiệp, nhưng vẫn có một số người chỉ muốn
yên lặng sống nốt quãng đời. Khi còn trẻ ta từng ra khỏi cốc, theo sư phụ
du lịch trong thiên hạ, nhưng bây giờ ta chỉ muốn ở lại trong Dược Vương
Cốc, ban ngày hái thuốc, ban đêm mài thuốc, thi thoảng thì xem bệnh, cứu
mạng người khác. Trên đời này mỗi ngày có bao nhiêu người chết đi, bao
nhiêu người ra đời, tất cả đều là vận mệnh, ta thì cứu được bao người? Nếu
có thể tới Dược Vương Cốc, đó là có duyên với ta. Cho nên chỉ cần tới đây,
cho dù xuất thân ra sao, mục đích là gì, ta cứu hết.”
“Ngươi định ở như vậy cả đời à? Ngày nào cũng lặp lại như nhau?” Tư
Không Trường Phong nhíu mày.
“Theo ý ngươi thì ngày nào cũng như nhau, nhưng theo ý ta thì mỗi ngày
đều bất đồng. Sáng sớm mùa xuân bên vách núi sẽ có Chư Vương Thảo
mọc ra, buổi sáng Kinh Trập có thể điều phối Bách Thanh Hoàn, cỏ bồng
Thanh minh có thể làm bánh thuốc, sao lại là lặp lại?” Tân Bách Thảo giã
chày gỗ, cười đáp.
Tư Không Trường Phong lắc đầu, tỏ ý không cách nào giao lưu với vị Dược
Vương đã học y tới nhập ma này, tiếp tục nhấp một ngụm rượu, ăn một
miếng dưa muối, mắt cứ nhìn về phương xa, như đang suy tư gì đó.
Cái gã Bách Lý Đông Quân, không biết sống ở Thiên Khải Thành thế nào
rồi?
Có phải vẫn kiêu ngạo như vậy, sau đó bị người người đuổi đánh, chỉ có thể
lén lút chữa thương?
Thôi thôi, cái tên ấy, cho dù gặp nguy hiểm lớn hơn nữa, cũng có năng lực
giải quyết.
Tân Bách Thảo thấy Tư Không Trường Phong không để ý tới mình nữa, vừa
ngâm một điệu nhạc, vừa tăng tốc độ trên tay.
Hai người cứ thế im lặng không nói gì cả nửa canh giờ. Tư Không Trường
Phong cầm bình rượu vẫy nhẹ, đỏ nốt chén cuối cùng. Nhưng Tân Bách
Thảo lại đột nhiên ném chày gỗ đứng dậy, đoạt lấy chén rượu, uống một
hơi cạn sạch.
Tân Bách Thảo thỏa mãn ‘khà’ một tiếng, buông chén rượu xuống: “Thật ra
thể nào cũng có ngày ta rời khỏi nơi này. Ta cũng muốn xem sông núi hồ
biển, dù sao thuốc ở Dược Vương Cốc có nhiều nữa cũng có thứ vĩnh viễn
không có. Cũng phải vác hòm thuốc hành y cứu đời, hoàn thành di nguyện
của sư phụ ta.”
“Khi nào?” Trong lòng Tư Không Trường Phong hơi động.
Tân Bách Thảo vỗ vai Tư Không Trường Phong: “Sau khi ta tìm được truyền
nhân!”
Tư Không Trường Phong lập tức gạt tay hắn ra: “Vậy thì ngại quá, ta học
được một nửa y thuật của ngươi là sẽ rời cốc, ngươi cứ chậm rãi đợi truyền
nhân đi.”
“Thằng nhãi này tự tin nhỉ.” Tân Bách Thảo lại ngồi xuống, tiếp tục giã
thuốc: “Đêm nay ta sẽ giã thuốc thành viên, cho vào bọc hành lý của ngươi.
Mỗi ngày sau khi ăn trưa nửa canh giờ là uống một viên, tổng cộng một
trăm viên. Trong bọc của ngươi để tám mươi viên, còn hai mươi viên đợi
ngươi về rồi uống.”
“Đợi ta về?” Tư Không Trường Phong sửng sốt.
“Đúng vậy, ta cần một vị dược liệu của Thanh Châu Mộc gia, nhưng ta
không muốn bọn họ biết vị trí của Dược Vương Cốc. Nhà có tiền đã lắm tật
xấu còn sợ chết, ngày nào cũng tới tìm ta thì phiền chết mất. Cho nên ta
định để ngươi tới lấy.” Tân Bách Thảo nói.
“Thanh Châu?” Tư Không Trường Phong cả kinh: “Xa vậy à.”
“Thanh Châu cái gì, phòng thuốc quý giá nhất của Mộc gia là Thu Lư. Thu
Lư ở Thiên Khải Thành, chuyến này ngươi tới Thiên Khải.” Tân Bách Thảo
ngửa đầu mỉm cười với Tư Không Trường Phong.
“Đúng vậy, chẳng phải ngươi luôn muốn tới Thiên Khải Thành à? Vậy thì đi
thôi. Ngược lại có một trăm viên thuốc, uống ít một viên là ngươi không
sống được tới sang năm đâu. Có thể vui chơi trong Thiên Khải Thành,
nhưng phải nhớ về cốc, ngoan ngoãn học nghệ.” Tân Bách Thảo nói đầy ẩn
ý.
Nhưng Tư Không Trường Phong đã không nghe thấy.
Hắn vốn là người thích dạo chơi tới chân trời, chưa từng ở đâu quá ba
tháng, nhưng lần này lại phải ở trong cái sơn cốc quái gở này rõ lâu. Hắn
rất muốn bay ra ngoài, rất rất muốn!
Huống chi còn tới tòa thành kia!
Thiên Khải Thành tập trung mọi phồn vinh trên thế gian này!
Thiên Khải Thành cao thủ nhiều như mây, còn có tông sư Thiên Cảnh!
Thiên Khải Thành mà Bách Lý Đông Quân đang lang bạt!
Hắn không muốn chậm hơn gã ta quá nhiều.
Tư Không Trường Phong tung người nhảy lên, nắm lấy trường thương trong
góc. Thương sáng ánh bạc, dưới ánh trăng như một con rắn trắng yên tĩnh.
“Này này này, ta còn chưa giã thuốc xong mà? Ngươi đừng nóng vội như
vậy có được không?” Tân Bách Thảo cười mắng.
Nhưng Tư Không Trường Phong không buồn để ý tới hắn, chỉ nhẹ nhàng
vuốt ve thanh trường thương trong tay, tiếp đó khẽ xoay một cái, lại đột
nhiên vung về phía trước!
Rắn trắng hóa du long, múa lượn thỏa thích.
Danh sách chương