Tạ Tuyên ném sách vở vào rương, xoay người cõng rương sách lên, cao
giọng ngâm: “Mơ xuân mây thu, tụ tán thật dễ dàng. Tư Không huynh, cũng
hy vọng chúng ta sẽ gặp lại ở chốn non nước.”
Tư Không Trường Phong nghi hoặc nói: “Ngươi định đi ngay bây giờ à?”
“Tiểu sư điệt của ta vốn là như vậy, từ trong thư viện cõng một rương sách
lên, đi ngàn dặm đường, ngày nào đó đọc hết sách rồi thì về thư viện.” Trần
Nho mỉm cười: “Đi đường cẩn thận.’
“Tạm biệt sư thúc, Lý Trường Sinh có ước hẹn thời gian với sư thúc không?
Khi nào sư thúc rời học đường?” Tạ Tuyên hỏi.
Trần Nho cười khổ: “Chưa từng.”
“Sư thúc vất vả rồi.” Tạ Tuyên có vẻ đồng tình vỗ vai Trần Nho, khẽ gật đầu
với Tư Không Trường Phong một cái rồi rảo bước ra ngoài cửa.
Sau khi Tạ Tuyên ra khỏi cửa, Tạ Tuyên do dự một chút, cuối cùng vẫn hỏi:
“Nhưng chẳng phải lúc trước vị tiên sinh kia chỉ nhận một đệ tử cuối cùng
à?”
“Ngươi cũng đoán được là vị tiên sinh kia rồi. Có điều vị tiên sinh vốn kia
nổi tiếng là hành xử tùy ý, khó lòng nắm bắt mà! Ngươi chỉ cần nhớ lời ta
thôi, khi gặp lại ở chốn non nước, đừng để ông ấy thất vọng.” Trần Nho khẽ
mỉm cười, lấy từ trong lòng ra một cái ống trúc, ném cho Tư Không Trường
Phong: “Đúng rồi, vừa có thư từ Dược Vương Cốc đưa tới, là cho ngươi.”
Tư Không Trường Phong nhận lấy ống trúc, mở thư bên trong ra, trên đó
chỉ viết vài chữ ít ỏi, nhưng ý tứ lại rất rõ ràng.
“Sao vậy?” Trần Nho hỏi.
“Trên thư dặn ta không cần về Dược Vương Cốc, tới một nơi khác tìm Tân
Bách Thảo.” Tư Không Trường Phong nhíu mày.
“Ồ? Dược Vương rời cốc, chuyện hiếm có đây.” Trần Nho cũng hơi tò mò:
“Lần này định đi đâu?”
“Đường môn.” Tư Không Trường Phong trả lời.
Trần Nho không nhịn được bật cười: “Đường môn à, đó là nơi thú vị đấy.”
‘Thú vị tới mức nào?” Tư Không Trường Phong hỏi ngược lại.
Trần Nho suy nghĩ rồi nói: “Thà chọc Diêm Vương, đừng gặp Đường môn?”
Tư Không Trường Phong nghe vậy không ngờ lại cười to mấy tiếng, cất cao
giọng nói: “Thế thì đúng là rất thú vị.”
“Bao giờ đi?” Trần Nho hỏi.
“Vậy thì ngay hôm nay luôn đi.” Tư Không Trường Phong về phòng, lấy bọc
hành lý của mình, để dược liệu vào trong, tiếp đó cầm trường thương lên,
trên trường thương treo bình rượu bạch ngọc, lúc la lúc lắc.
“Ngươi cũng gấp vậy à?”
“Núi cao biển rộng, tiên sinh, nếu có duyên chúng ta sẽ gặp lại.” Tư Không
Trường Phong sải bước ra ngoài cửa.
Trần Nho nhìn theo bóng lưng hắn, lẩm bẩm: “Giang hồ vẫn là giang hồ xưa
kia. Đó là vì có những thiếu niên thế hệ sau nối bước thế hệ trước.”
Tư Không Trường Phong cõng bọc hành lý, cầm trường thương, đi non nửa
canh giờ, đột nhiên nghe tiếng đàn du dương. Hắn quay đầu lại, phát hiện
có người đang đánh đàn trên quán trà. Hắn thở dài một tiếng, hạ giọng lẩm
bẩm: “Có nên đi không đây?”
Do dự một hồi lâu, cuối cùng Tư Không Trường Phong xoay người, đi theo
hướng ngược lại, lại đi non nửa canh giờ mới dừng chân. Hắn ngẩng đầu
lên, nhìn biển hiệu bên trên.
Bách Hoa Lâu.
Tư Không Trường Phong nuốt một ngụm nước miếng, vừa rồi còn nói
chuyện tùy ý với Trần Nho tiên sinh nổi tiếng thiên hạ ở học đường, nhưng
giờ phút này đứng trước cửa Bách Hoa Lâu, hắn vẫn do dự không dám vào.
“Ồ, đây chẳng phải Tư Không công tử à?” Một giọng nói đầy hài hước vang
lên, Tư Không Trường Phong quay đầu lại, thấy Đồ Vãn Đồ Nhị Gia hận
không thể giết mình ở Bách Hoa Lâu ngày hôm đó.
“Là ngươi, ngươi...” Tư Không Trường Phong suy nghĩ cả nửa ngày vẫn
không nhớ ra tên của đối phương.
“Ta tên là Đồ Vãn, nhị đương gia của Thiên Khải Thành Thiên Kim Thai, được
các huynh đệ gọi là nhị gia.” Lần này Đồ Nhị Gia lại có vẻ khách khí.” Lần
trước đấu rượu trong Điêu Lâu Tiểu Trúc, ta cũng may mắn ở cạnh quan sát.
Vị Bách Lý huynh đệ của ngươi thắng rất đẹp. Lần đầu tiên gặp hắn ở Thiên
Kim Thai, ta đã biết hắn bất phàm rồi. Hôm nay hắn không tới à?”
Hắn theo tiên sinh đi xa rồi.” Tư Không Trường Phong trả lời.
“Ồ ồ ồ.” Đồ Nhị Gia nở nụ cười ám muội: “Tức là hôm nay ngươi tới hưởng
phúc một mình?”
Sắc mặt Tư Không Trường Phong đỏ bừng, vội vàng lắc đầu: “Không phải.
Ta chỉ... muốn tới nghe đàn của Phong cô nương.”
“À.” Đồ Nhị Gia ngừng cười. “Sau hôm đó Phong cô nương đã giải thích với
chúng ta, chẳng qua chỉ là hiểu lầm mà thôi. Ngày đó ta lỗ mãng, xin lỗi Tư
Không huynh. Chúng ta là đồng đạo, nếu đến nghe đàn, thế thì cùng vào
thôi.”
“Vậy xin làm phiền...” Lần trước tới Bách Hoa Lâu là Lôi Mộng Sát tự ý dẫn
mình theo, hơn nữa còn có Bách Lý Đông Quân làm bạn, tuy xấu hổ nhưng
tóm lại chỉ cần đi theo là được. Lần này Tư Không Trường Phong do dự một
hồi lâu, khó khăn lắm mới gặp được cứu tinh là Đồ Nhị Gia, thật ra trong
lòng đã vui như mở cờ.
Hai người cùng bước vào Bách Hoa Lâu, Đồ Nhị Gia ngựa quen đường cũ,
trò chuyện vui vẻ với các nữ tử ở đây. Tư Không Trường Phong hoàn toàn
không có cảm giác tiêu sái của thiếu niên, dọc đường cứ ngượng ngùng,
trốn trái trốn phải mới theo Đồ Nhị Gia lên tầng. Trên tầng vẫn là một cái
bục cao, trên bục phủ lụa trắng, trong đó có một cô gái đang ngồi khẽ vuốt
ve đàn cổ.
“Cô nương, là vị công tử tới đây lần trước.” Có thị nữ thấy Tư Không Trường
Phong, vội vàng vén rèm đi vào nói với Phong Thu Vũ.
Phong Thu Vũ nở nụ cười đầy ẩn ý: “Ồ? Hắn tới rồi. Lần này là một mình?”
“Đi cùng tên Đồ Nhị Gia đáng ghét. Kỳ quái, sao bọn họ lại đi cùng nhau?”
Thị nữ khó hiểu.
Phong Thu Vũ khẽ gật đầu: “Thế thì là tới một mình.’
Trong ngọn núi hoang vô danh, Bách Lý Đông Quân dừng xe ngựa, ngửa
đầu uống một ngụm rượu rồi quay lại nhìn về phương xa, buồn bã nói: “Đã
đi khá xa rồi, không biết cái gã Tư Không Trường Phong ở Thiên Khải Thành
ra sao rồi?”
“Mạng của thằng nhóc đó rất cứng, không cần lo cho nó.” Nam Cung Xuân
Thủy ngồi trong xe ngựa vận khí, xung quanh vẫn là làn sương trắng mông
lung, chân khí bộc phát, thần tiên tới không thể thần tiên hơn.
“Tiên sinh, có lúc ngài như thầy bói, nhiều chuyện lại chỉ nhìn một cái là có
thể thấy được quá khứ tương lai. Ngài còn nói sau này hắn có thể trở thành
Thương Tiên nữa.” Bách Lý Đông Quân cười nói.
Nam Cung Xuân Thủy thở dài: “Đã bảo đừng gọi tiên sinh mà. Nhưng ta
đúng là thầy bói đấy, ta tinh thông thuật vọng khí tầm long, đoán số mệnh
rất chuẩn, chỉ kém Lữ Tố Chân của núi Thanh Thành với Tề Thiên Trần của
Khâm Thiên Giám một chút xíu thôi.”
Bách Lý Đông Quân nhún vai, vẻ mặt không tin: “Vậy ngài tính xem bây giờ
Tư Không Trường Phong đang làm gì? Luyện thương hay uống rượu?”
“Đều không phải.” Nam Cung Xuân Thủy vận công xong, thở dài một tiếng,
giơ tay phải giả bộ tính toán nửa ngày, cuối cùng nghiêm nghị nói: “Ta tính
hôm nay hắn có đào hoa kiếp, đang độ kiếp đấy.”
“Ha ha ha ha ha ha đào hoa kiếp.” Bách Lý Đông Quân lập tức cười tới
không khép miệng lại được: “Tiên sinh, ngài đúng là chẳng hiểu gì về Tư
Không Trường Phong, người như hắn làm gì có đào hoa.”
Nam Cung Xuân Thủy nhướn mày: “Ồ? Thật không?”
giọng ngâm: “Mơ xuân mây thu, tụ tán thật dễ dàng. Tư Không huynh, cũng
hy vọng chúng ta sẽ gặp lại ở chốn non nước.”
Tư Không Trường Phong nghi hoặc nói: “Ngươi định đi ngay bây giờ à?”
“Tiểu sư điệt của ta vốn là như vậy, từ trong thư viện cõng một rương sách
lên, đi ngàn dặm đường, ngày nào đó đọc hết sách rồi thì về thư viện.” Trần
Nho mỉm cười: “Đi đường cẩn thận.’
“Tạm biệt sư thúc, Lý Trường Sinh có ước hẹn thời gian với sư thúc không?
Khi nào sư thúc rời học đường?” Tạ Tuyên hỏi.
Trần Nho cười khổ: “Chưa từng.”
“Sư thúc vất vả rồi.” Tạ Tuyên có vẻ đồng tình vỗ vai Trần Nho, khẽ gật đầu
với Tư Không Trường Phong một cái rồi rảo bước ra ngoài cửa.
Sau khi Tạ Tuyên ra khỏi cửa, Tạ Tuyên do dự một chút, cuối cùng vẫn hỏi:
“Nhưng chẳng phải lúc trước vị tiên sinh kia chỉ nhận một đệ tử cuối cùng
à?”
“Ngươi cũng đoán được là vị tiên sinh kia rồi. Có điều vị tiên sinh vốn kia
nổi tiếng là hành xử tùy ý, khó lòng nắm bắt mà! Ngươi chỉ cần nhớ lời ta
thôi, khi gặp lại ở chốn non nước, đừng để ông ấy thất vọng.” Trần Nho khẽ
mỉm cười, lấy từ trong lòng ra một cái ống trúc, ném cho Tư Không Trường
Phong: “Đúng rồi, vừa có thư từ Dược Vương Cốc đưa tới, là cho ngươi.”
Tư Không Trường Phong nhận lấy ống trúc, mở thư bên trong ra, trên đó
chỉ viết vài chữ ít ỏi, nhưng ý tứ lại rất rõ ràng.
“Sao vậy?” Trần Nho hỏi.
“Trên thư dặn ta không cần về Dược Vương Cốc, tới một nơi khác tìm Tân
Bách Thảo.” Tư Không Trường Phong nhíu mày.
“Ồ? Dược Vương rời cốc, chuyện hiếm có đây.” Trần Nho cũng hơi tò mò:
“Lần này định đi đâu?”
“Đường môn.” Tư Không Trường Phong trả lời.
Trần Nho không nhịn được bật cười: “Đường môn à, đó là nơi thú vị đấy.”
‘Thú vị tới mức nào?” Tư Không Trường Phong hỏi ngược lại.
Trần Nho suy nghĩ rồi nói: “Thà chọc Diêm Vương, đừng gặp Đường môn?”
Tư Không Trường Phong nghe vậy không ngờ lại cười to mấy tiếng, cất cao
giọng nói: “Thế thì đúng là rất thú vị.”
“Bao giờ đi?” Trần Nho hỏi.
“Vậy thì ngay hôm nay luôn đi.” Tư Không Trường Phong về phòng, lấy bọc
hành lý của mình, để dược liệu vào trong, tiếp đó cầm trường thương lên,
trên trường thương treo bình rượu bạch ngọc, lúc la lúc lắc.
“Ngươi cũng gấp vậy à?”
“Núi cao biển rộng, tiên sinh, nếu có duyên chúng ta sẽ gặp lại.” Tư Không
Trường Phong sải bước ra ngoài cửa.
Trần Nho nhìn theo bóng lưng hắn, lẩm bẩm: “Giang hồ vẫn là giang hồ xưa
kia. Đó là vì có những thiếu niên thế hệ sau nối bước thế hệ trước.”
Tư Không Trường Phong cõng bọc hành lý, cầm trường thương, đi non nửa
canh giờ, đột nhiên nghe tiếng đàn du dương. Hắn quay đầu lại, phát hiện
có người đang đánh đàn trên quán trà. Hắn thở dài một tiếng, hạ giọng lẩm
bẩm: “Có nên đi không đây?”
Do dự một hồi lâu, cuối cùng Tư Không Trường Phong xoay người, đi theo
hướng ngược lại, lại đi non nửa canh giờ mới dừng chân. Hắn ngẩng đầu
lên, nhìn biển hiệu bên trên.
Bách Hoa Lâu.
Tư Không Trường Phong nuốt một ngụm nước miếng, vừa rồi còn nói
chuyện tùy ý với Trần Nho tiên sinh nổi tiếng thiên hạ ở học đường, nhưng
giờ phút này đứng trước cửa Bách Hoa Lâu, hắn vẫn do dự không dám vào.
“Ồ, đây chẳng phải Tư Không công tử à?” Một giọng nói đầy hài hước vang
lên, Tư Không Trường Phong quay đầu lại, thấy Đồ Vãn Đồ Nhị Gia hận
không thể giết mình ở Bách Hoa Lâu ngày hôm đó.
“Là ngươi, ngươi...” Tư Không Trường Phong suy nghĩ cả nửa ngày vẫn
không nhớ ra tên của đối phương.
“Ta tên là Đồ Vãn, nhị đương gia của Thiên Khải Thành Thiên Kim Thai, được
các huynh đệ gọi là nhị gia.” Lần này Đồ Nhị Gia lại có vẻ khách khí.” Lần
trước đấu rượu trong Điêu Lâu Tiểu Trúc, ta cũng may mắn ở cạnh quan sát.
Vị Bách Lý huynh đệ của ngươi thắng rất đẹp. Lần đầu tiên gặp hắn ở Thiên
Kim Thai, ta đã biết hắn bất phàm rồi. Hôm nay hắn không tới à?”
Hắn theo tiên sinh đi xa rồi.” Tư Không Trường Phong trả lời.
“Ồ ồ ồ.” Đồ Nhị Gia nở nụ cười ám muội: “Tức là hôm nay ngươi tới hưởng
phúc một mình?”
Sắc mặt Tư Không Trường Phong đỏ bừng, vội vàng lắc đầu: “Không phải.
Ta chỉ... muốn tới nghe đàn của Phong cô nương.”
“À.” Đồ Nhị Gia ngừng cười. “Sau hôm đó Phong cô nương đã giải thích với
chúng ta, chẳng qua chỉ là hiểu lầm mà thôi. Ngày đó ta lỗ mãng, xin lỗi Tư
Không huynh. Chúng ta là đồng đạo, nếu đến nghe đàn, thế thì cùng vào
thôi.”
“Vậy xin làm phiền...” Lần trước tới Bách Hoa Lâu là Lôi Mộng Sát tự ý dẫn
mình theo, hơn nữa còn có Bách Lý Đông Quân làm bạn, tuy xấu hổ nhưng
tóm lại chỉ cần đi theo là được. Lần này Tư Không Trường Phong do dự một
hồi lâu, khó khăn lắm mới gặp được cứu tinh là Đồ Nhị Gia, thật ra trong
lòng đã vui như mở cờ.
Hai người cùng bước vào Bách Hoa Lâu, Đồ Nhị Gia ngựa quen đường cũ,
trò chuyện vui vẻ với các nữ tử ở đây. Tư Không Trường Phong hoàn toàn
không có cảm giác tiêu sái của thiếu niên, dọc đường cứ ngượng ngùng,
trốn trái trốn phải mới theo Đồ Nhị Gia lên tầng. Trên tầng vẫn là một cái
bục cao, trên bục phủ lụa trắng, trong đó có một cô gái đang ngồi khẽ vuốt
ve đàn cổ.
“Cô nương, là vị công tử tới đây lần trước.” Có thị nữ thấy Tư Không Trường
Phong, vội vàng vén rèm đi vào nói với Phong Thu Vũ.
Phong Thu Vũ nở nụ cười đầy ẩn ý: “Ồ? Hắn tới rồi. Lần này là một mình?”
“Đi cùng tên Đồ Nhị Gia đáng ghét. Kỳ quái, sao bọn họ lại đi cùng nhau?”
Thị nữ khó hiểu.
Phong Thu Vũ khẽ gật đầu: “Thế thì là tới một mình.’
Trong ngọn núi hoang vô danh, Bách Lý Đông Quân dừng xe ngựa, ngửa
đầu uống một ngụm rượu rồi quay lại nhìn về phương xa, buồn bã nói: “Đã
đi khá xa rồi, không biết cái gã Tư Không Trường Phong ở Thiên Khải Thành
ra sao rồi?”
“Mạng của thằng nhóc đó rất cứng, không cần lo cho nó.” Nam Cung Xuân
Thủy ngồi trong xe ngựa vận khí, xung quanh vẫn là làn sương trắng mông
lung, chân khí bộc phát, thần tiên tới không thể thần tiên hơn.
“Tiên sinh, có lúc ngài như thầy bói, nhiều chuyện lại chỉ nhìn một cái là có
thể thấy được quá khứ tương lai. Ngài còn nói sau này hắn có thể trở thành
Thương Tiên nữa.” Bách Lý Đông Quân cười nói.
Nam Cung Xuân Thủy thở dài: “Đã bảo đừng gọi tiên sinh mà. Nhưng ta
đúng là thầy bói đấy, ta tinh thông thuật vọng khí tầm long, đoán số mệnh
rất chuẩn, chỉ kém Lữ Tố Chân của núi Thanh Thành với Tề Thiên Trần của
Khâm Thiên Giám một chút xíu thôi.”
Bách Lý Đông Quân nhún vai, vẻ mặt không tin: “Vậy ngài tính xem bây giờ
Tư Không Trường Phong đang làm gì? Luyện thương hay uống rượu?”
“Đều không phải.” Nam Cung Xuân Thủy vận công xong, thở dài một tiếng,
giơ tay phải giả bộ tính toán nửa ngày, cuối cùng nghiêm nghị nói: “Ta tính
hôm nay hắn có đào hoa kiếp, đang độ kiếp đấy.”
“Ha ha ha ha ha ha đào hoa kiếp.” Bách Lý Đông Quân lập tức cười tới
không khép miệng lại được: “Tiên sinh, ngài đúng là chẳng hiểu gì về Tư
Không Trường Phong, người như hắn làm gì có đào hoa.”
Nam Cung Xuân Thủy nhướn mày: “Ồ? Thật không?”
Danh sách chương